Thời Gian

Chương 2




Nghe tiếng Pi đóng cửa, xác định cậu ta đã bước vào căn phòng sát vách để nghỉ ngơi, Jin mới chậm rãi mở mắt. Chốn Tokyo phồn hoa bên kia cửa sổ vẫn rực rỡ những ánh đèn mông lung, sáng rực cả một khoảng trời. Jin xoay người, lẳng lặng nhìn những đốm xanh đốm đỏ nổi bật giữa một tầng đen huyền, nước mắt bất giác lại ứa chảy, ấm áp cùng ẩm ướt.

Chiếc gối dường như vẫn đậm mùi hương của Kazuya, nhẹ nhàng mà thuần khiết loại hương vị mùa hè. Nó luôn khiến Jin liên tưởng đến bầu trời ngày hạ quang đãng, thả mình trên tầng đại dương xanh thẳm. Kazuya rất thích hương vị mằn mặn mà thoang thoảng này của biển cả. Trong bóng tối, hắn trầm mặc nhớ về đêm đầu tiên Kazuya ngủ trong căn phòng này, rồi vô số những lần sau đó. Hắn nhớ một Kazuya với dáng ngủ vô cùng đặc biệt, co quắp cả người tựa như con tôm; hắn nhớ một Kazuya nhíu mày, bờ mi run khẽ mỗi lần mơ thấy ác mộng; hắn nhớ một Kazuya luôn nắm chặt tay hắn mỗi sáng thức dậy, những ngón thon dài đan xuyên vào nhau.

Tất cả đã vĩnh viễn biến mất. Không thể trở về.

Hắn không bao giờ… còn có thể từng chút, từng chút duỗi thẳng người của em, ôn nhu ôm chầm em vào lòng… không bao giờ… còn có thể vuốt ve đôi mày nhíu chặt của em, chậm rãi trấn tĩnh những bất an cùng lo sợ đang quấn chặt lấy em… không bao giờ… còn có thể mỗi sáng thức dậy, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của em, hi vọng truyền cho em phần nào hơi ấm từ chính mình, tình nguyện cả đời mãi không buông tay… không bao giờ… còn có thể.

Hắn hiện tại, hay với cả quãng đời còn lại, duy chỉ có thể trằn trọc mất ngủ hàng đêm, bật chiếc đèn bên giường, nương nhờ ánh sáng nhàn nhạt ấy, chậm rãi đọc từng trang, từng trang một trong quyển nhật ký Kazuya để lại. Mỗi một con chữ, mỗi một dòng viết trong quyển sổ là kỷ vật cuối cùng Kamenashi Kazuya dành tặng cho Akanishi Jin.

Kỷ niệm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hai bọn họ đơn thuần chỉ là hai chữ, thời gian.

Nhật ký của Kame

Ngày 7 tháng 9 năm 2006. Thời tiết: âm u.

Jin, khi em viết những dòng này, anh đang nằm sau lưng em ngủ thật say. Em có quay đầu ngắm nhìn gương mặt anh, rồi bất giác ngơ ngẩn trong chốc lát. Bình thường, em hay gọi anh là BAKA, chê bai anh thích dông dài, lại bá đạo, nhưng thực ra tới giờ phút này, em chưa từng nói với anh, bộ dáng anh khi ngủ thật sự, thật sự rất giống một thiên thần. Hàng lông mi cong dài rung động theo từng nhịp thở của anh, toàn thân im lặng mà bình thản, hoàn toàn không có chút gì lải nhải hay bá đạo của anh buổi ngày. Mỗi lần ngắm nhìn anh ngủ say như một đứa trẻ, bên tai em tựa như văng vẳng mấy tiếng vỗ cánh của thiên thần. Khoảnh khắc ấy, em chợt cảm nhận được, hạnh phúc đang ôm chầm lấy mình.

Anh nhất định không biết, dạo gần đây, mỗi lần anh đã ngủ say, em đều một mình tỉnh dậy, nằm bên cạnh anh, tham lam ngắm nhìn bộ dáng của anh. Khóe mắt khẽ xếch luôn ôn nhu nhìn thẳng vào em, cánh mũi thẳng tắp mỗi lần giận dữ lại nhăn hết cả, bờ môi đỏ mọng luôn lợi dụng những khi em không để ý mà trộm hôn, bàn tay ấm áp luôn vuốt ve em, giữ chặt lấy em; gương mặt của anh, thân thể của anh, dung nhan hồn nhiên mê ngủ tựa hồ đứa trẻ vô tội của anh. Càng ngắm nhìn anh thật lâu, em càng cảm thấy chính mình không thể xa rời anh; để rồi sau đó, nhẫn nhịn không được, em che miệng khóc thầm.

Em phải vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh của anh trong lòng. Giờ phút sắp rời xa anh, em bất giác nhận ra, tới rồi một ngày, em sẽ quên mất anh.

Em thực sự không muốn quên anh.

Nghĩ tới viễn cảnh khi tỉnh dậy, hay chỉ một cái xoay người, hoặc một cái chớp mắt, em đều có thể mất đi toàn bộ ký ức về anh, em chợt rơi vào sự khủng hoảng vô cực.

Jin, em bị bệnh, còn bệnh rất nặng. Ở trong em đang tồn tại một loại ma quỷ vô hình. Nó như loài âm hồn vất vưởng, bất kỳ khi nào cũng có thể nhảy chồm ra, cướp đi những ký ức, những tháng ngày hạnh phúc của bọn mình.

Em không biết rồi chính mình sẽ ra sao. Thế nên, em muốn quãng thời gian ít ỏi mà ký ức còn tồn đọng trong em, em phải dùng chính tấm lòng cùng đôi tay này viết ra từng dòng, từng chữ. Có như vậy, dù sau này quên đi điều gì, em còn có thể lật mở những trang giấy mà tìm nó trở về, không đến mức trở thành một kẻ không ký ức.

Trước khi em gặp anh, cuộc đời em chỉ quanh quẩn bên hình ảnh của mẹ. Mẹ là người thân duy nhất trên thế giới mà em không thể mất đi. Mẹ rất thương em, loại tình cảm yêu thương mà bất cứ người nào trên cõi đời này không thể không nâng niu cùng quý trọng. Em bẩm sinh đã là một đứa kén ăn; thế nên, từ nhỏ đến lớn, khẩu phần ăn của em chỉ bằng một nửa những đứa trẻ khác. Đã rất nhiêu lần, em mấp mé bên bờ vực sinh tử vì suy dinh dưỡng. Nhưng mẹ vẫn luôn ở bên em, cẩn thận chăm sóc em từng li từng tí, yêu em từng phút từng giây, dù rằng em chỉ là một đứa trẻ vừa ra đời đã bị cha mình ruồng bỏ.

Từ khi còn nhỏ, em đã hiểu được trong lòng mẹ mang một vết sẹo thật sâu và dài. Người mẹ yêu, người khiến mẹ tình nguyện cắn răng chịu đựng sinh con dưỡng cái, lại quay lưng với mẹ, ruồng bỏ mẹ. Cả một cuộc đời ngắn ngủi, mẹ không thể bù đắp lại lỗi lầm năm xưa; thế nên, mẹ chỉ còn cách nhẫn nhịn bao đau khổ cùng đắng cay, nuôi nấng dạy dỗ em từng ngày. Mẹ từng xoa đầu em và nói, “Kazuya, mẹ vì con, người mẹ yêu thương nhất trên cuộc đời này, mà có thể sinh tồn.” Khi ấy, ánh mắt của mẹ hướng về một khoảng trời nào đó rất xa xăm, rất ưu thương.

Em vốn sống một cuộc đời thiếu thốn nhiều thứ. Khi mẹ qua đời, suốt quãng thời gian dài sau đó, em quả thực chỉ ước mong chính mình có thể biến mất khỏi thế gian này. Bởi vì không còn ai cần tới em, không ai yêu em, không ai ở trong căn phòng nhàn nhạt ánh đèn đợi em trở về, không ai mỉm cười, xoa đầu em và nói, “Kazuya, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Và em gặp anh.

Anh là người đầu tiên giúp em hiểu được, rốt cuộc em vẫn có thể yêu một người đến như vậy.

Em vĩnh viễn ghi nhớ cái đêm rét lạnh ấy. Khi đó em chỉ mười sáu tuổi, lạc lõng giữa Tokyo xa lạ, ôm lấy chiếc giỏ bị kẻ trộm nào đó rạch mất một đường thật dài cùng giấc mộng bóng chày nung nấu trong tim, một thân một mình ngồi giữa công viên, vụng về cất lên mấy lời ca lạc điệu.

“Saki no koto dore hodo ni kan gaete itemo

Dù chính mình suy nghĩ về tương lai thế nào,


hontou no koto nante dare ni mo mienai

Không ai biết được sự thật,

kuuhaku? kokoro ni nanika ga tsumatte

Khoảng trống trong tâm rốt cuộc đang kiếm tìm điều gì…”

Những ca từ ngày xưa tùy hứng viết lên, nhưng lại rất đúng với tâm tình của em khi ấy. Lẻ loi một mình, lạc lõng không biết rồi sẽ đi đâu, về đâu.

“Khó nghe quá đi!!! Có biết hát không đấy??!!”

Một ai đó lớn tiếng cằn nhằn từ phía sau. Em kinh hãi đứng bật cả dậy, theo phản xạ mà ném thẳng trái bóng chày trong tay về phía giọng nói kia. Kết quả là anh ôm đầu, trên tay còn cầm tang chứng, đột ngột xuất hiện trước mặt em.

Jin, dù rằng trí nhớ của em lúc này đã rất kém, nhưng em vẫn nhớ như in bộ dáng của anh ngày hôm đó. Mái tóc nhuộm vàng kim, trong bóng đêm lộ rõ làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo cùng rạng ngời, thật giống với con cún đầu to mà đáng yêu đối diện nhà em ngày trước. Nó chính là người bạn duy nhất suốt thời thơ ấu của em. Với em – một thằng nhóc chân ướt chân ráo từ quê mới lên, chưa hiểu biết gì nhiều về sự đời – anh chính là người con trai xinh đẹp nhất mà em từng thấy. Cho dù mãi sau này, em có gặp qua bao ngôi sao khôi ngô tuấn tú chăng nữa, trong mắt em, anh vẫn là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất toàn Nhật Bản.

Ngày hôm đó, câu đầu tiên anh nói với em chính là “Cậu này quái dị nhỉ? Sao lại ném bóng vào đầu tôi? Bộ tôi nói gì sai à?”

Nói thực ra, em khi đó chẳng qua là một thằng nhóc rất xấu xí. Lông mày thô rậm, đôi mắt hơi sưng, tưởng chừng như chỉ có một mí, tóc ngắn cũn cỡn, lại đóng trên mình bộ đồng phục bóng chày rộng thùng thình, mà người em thì gầy tong teo, đeo trên lưng là chiếc túi bằng vải bạt thô thiển, còn rách một đường dài, chân tay luống ca luống cuống, hai má đỏ bừng, líu ríu cố tìm lời giải thích với anh. Đến tận giờ phút ngồi viết những dòng này, em vẫn không hiểu được, một Akanishi Jin kiêu hãnh như anh, vì cớ gì hôm đó lại để một thằng nhóc quê mùa, không rõ lai lịch, đặt chân vào căn hộ anh vừa thuê không được bao lâu. Huống hồ trước đó, em còn hung hăng ném trái bóng chày vào đầu anh.

Bởi vì đêm ấy là trận tuyết đầu mùa năm 2002 mà trên người em chỉ có một chiếc áo mỏng manh?

Bởi vì bộ dáng em khi ấy bàng hoàng cùng bất lực, vẻ mặt lúng túng, lạc lõng, nhìn vô cùng đáng thương?

Hay bởi vì khi đó với anh, em chỉ là thằng bé nép ở ven đường anh ngẫu nhiên gặp gỡ vào một đêm giá lạnh. Nhìn thấy em bộ dáng phong trần cùng mỏi mệt, nên anh quyết định ra tay giúp đỡ?

Em biết em sẽ không ngu ngốc mà hỏi thẳng anh điều này. Kỳ thật, trong lòng em từ sớm đã có đáp án.

Vô luận ngày đó, một Akanishi Jin kiêu hãnh vì bất cứ nguyên nhân gì mà mang một Kamenashi Kazuya lưu lạc đầu đường, không chút quen biết về nhà. Ở trong lòng Kamenashi Kazuya, nó là thằng bé bên ven đường gặp gỡ Akanishi Jin, quen biết, rồi cùng nhau vướng vào cái gọi là tình yêu.

Jin, em thật muốn nói với anh, bốn năm sau khi chúng ta quen nhau, chính giờ khắc này, khi đã đi hết con đường đầy gian khổ để trở thành một Kamenashi Kazuya tỏa sáng nơi cầu trường của ngày hôm nay, em rốt cuộc có thể xác định, phần thưởng cho những cố gắng nỗ lực ấy không phải hư vinh, cũng không phải truy danh trục lợi gì… Mà chính là có thể được gặp gỡ anh, ở bên cạnh anh, lẳng lặng chờ đón ánh bình mình ban sớm cùng anh. Đợi đến khi anh tỉnh giấc, anh sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay em, mỉm cười thật dịu dàng, rồi hôn lên vầng trán em.

Em không hề luyến tiếc, hay chút nào hối hận vì đã vượt qua quãng đường suốt tám trăm sáu mươi bốn cây số từ Hokkaido đến Tokyo, đặt chân đến nơi này và gặp anh, quen anh, hiểu anh, yêu anh, dù rằng chỉ để ly biệt cả đời.

Em đơn thuần chỉ muốn giữ lại những ký ức khóc cười cùng anh từ đêm đông năm ấy.