Thời Gian

Chương 21




Chỉ là ký ức.

Cửa vừa đóng, Kazuya liền quay ra nói với người trước mặt, “Jin, em muốn anh.”

Lời chưa dứt, tay Kazuya đã bắt đầu cởi bỏ những nút áo. Jin không nói gì. Hắn bước lại gần em, dùng sức ôm lấy tấm thân gầy thật chặt, những ngón tay mân mê trên vòng eo nhỏ. Hắn muốn lấy hành động thay câu trả lời. Kazuya ghé đầu vào hõm vai Jin, lệ trong tâm thầm lặng rơi.

Lần mò vào lưng quần jeans, Jin chậm rãi âu yếm thân thể trơn mớn của Kazuya. Làn da trắng nõn được Jin vuốt ve dịu dàng, mỗi lúc một ửng hồng, tựa hồ bao luồng máu đều đổ dồn vào da thịt.

Quần áo trên người Kazuya bị Jin cởi bỏ từng chút một, vương vãi khắp lối đi từ ngoài vào phòng ngủ. Cậu vẫn được Jin ghì chặt trong lòng. Ánh mắt đã vơi bớt sự e lệ ngây ngô của ngày xưa, thay vào đó là lòng quyết tâm cùng kiên định. Từ sớm, Kazuya đã tự nhủ sẽ hiến tặng toàn bộ thể xác và tinh thần cho người tên gọi Akanishi Jin, tùy anh xử lý.

Trên thế gian này, cậu chỉ tin tưởng anh, tin tưởng chính mình.

Kazuya ngắm nhìn ánh mắt Jin, mấy giọt lệ vẫn bướng bỉnh bám víu nơi hốc mắt. Jin cúi đầu, đáp lại mảnh thâm tình của cậu bằng một nụ hôn dài. Môi lưỡi nồng nhiệt đón chào nhau, mãi đến khi nín thở không nổi nữa, cả hai mới rời đi. Kazuya liền phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường êm ái, thân thể hai người không một mảnh vải. Jin hôn lấy từng khoảnh trên da thịt cậu, sợi dây chuyền thập giá trên cổ chạm nhẹ đến lồng ngực mẫn cảm của Kazuya, khiến nhịp thở của cậu gấp rút hơn. Những âm thanh hô hấp dồn dập cứ thế ngập tràn cả căn phòng. Jin kiên nhẫn tìm tòi thân thể Kazuya, ngón tay xâm nhập co rúm từng đợt, gợi lên mấy tiếng rên rỉ nỉ non từ người nằm dưới.

Chỉ khi đối diện cùng Akanishi Jin, Kamenashi Kazuya mới lột bỏ vỏ bọc cứng rắn của mình, để lộ một thiếu niên mềm mỏng và nhạy cảm.

Trừ Jin ra, không ai có thể.

Jin hôn môi Kazuya, đầu gối tinh tế chạm vào mặt trong của đùi, nhẹ nhàng tách hai chân. Không nói tới phần eo của cậu, đây là nơi Kazuya mẫn cảm nhất.

Quả nhiên, thật khó mà nhẫn nhịn cái gọi là dục cảm. Chỉ những nụ hôn cùng Jin đã đủ kích thích cái nhiệt huyết trong Kazuya, khoái cảm chạy dọc từng thớ cơ tảng thịt, thoắt ẩn thoắt hiện.

Không đủ. Muốn yêu thương con người này, muốn chính mình tự nguyện dâng hiến toàn bộ cho anh: thân thể, linh hồn, cái gì cũng được, chỉ cần đối phương là Akanishi Jin, Kazuya đều nguyện lòng dâng tặng. Trong tâm Kazuya lúc bấy giờ duy chỉ một suy nghĩ, bọn hắn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, dù sau này có chuyện gì xảy đến, dù trải qua bao nhiêu nước mắt và thất vọng tràn về, chỉ cần có Jin bên cạnh, chỉ cần người ấy còn yêu mình, Kazuya đều có thể kháng cự.

Dục vọng của Jin chôn chặt trong cơ thể Kazuya, chầm chậm tiến nhập, hết sức dịu dàng, chỉ vì hắn lo sợ một khoảnh khắc không kiềm chế được, chính mình sẽ tổn thương đến người thiếu niên này. Hắn đương nhiên muốn gánh vác nước mắt cùng đau khổ giùm em. Nhưng cả hai người đều là đấng trai tráng, tình yêu của bọn họ không nhu nhược, không ràn rụa nước mắt. Nếu những hàng lệ ấy là hiện thân của đớn đau, chi bằng vứt bỏ nó, một lần nữa trở về với cuộc sống, chỉ cần có anh và em đã là quá đủ. Kazuya sẽ không còn sợ sệt cảm giác bị bỏ rơi lần nữa, không phải đắm chìm trong những ác mộng dai dẳng suốt bao năm, em cứ thế bình yên, vui vẻ làm chuyện mình thích. Mãi mãi bên nhau, không nguyện buông rời.

Akanishi Jin nguyện ở bên Kamenashi Kazuya trọn đời trọn kiếp.

Dường như cảm nhận được tâm tình ấy của Jin, Kazuya rướn người, hơi xoay đầu, tay ôm lấy cổ Jin, dồn nén bao tình cảm vào một nụ hôn thật sâu, vòng eo nhỏ gầy hơi nâng lên, như đã sẵn sàng nghênh đón tình yêu mãnh liệt từ đối phương.

“Kazu-chan…” Thanh âm trầm thấp, khản đục dục vọng cùng yêu thương, Jin áp kề mình vào tấm lưng trắng mịn của Kazuya, cùng nhau đắm chìm trong bể tình vô hạn, tới tận khi bình minh ghé thăm nơi khung cửa.

Say đắm trong khoái cảm cùng sự đồng nhịp giữa con tim, hạnh phúc như vồ chầm lấy Kazuya, khiến nước mắt chực chờ ứa chảy. Bất giác, cậu nhớ lại đêm đầu tiên gặp gỡ Jin, khi ấy, cậu còn là một đứa bé e lệ ít nói, không nhà không cửa, vừa đói vừa lạnh. Jin đã đưa tay cho cậu, đã vì cậu mà nấu một bát mì thật giản dị, lúc cậu nằm mơ gặp ác mộng, Jin đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mặc cậu tựa vào lòng mình mà lạc vào giấc mơ ngập tràn ánh nắng cùng biển cả dịu dàng. Bình lặng và ấm áp, những vòng tay bao bọc lấy nhau, cùng đón chào ánh bình minh.

Kazuya khẽ mở mắt, liền nhìn đến gương mặt nhắm ngủ của Jin, phảng phất một nét gì đó chan hòa tựa ánh sáng thiên đường giữa đêm tối mịt mờ.

Đôi mắt long lanh ánh nước, Kazuya kề sát mặt mình vào gờ má ấm áp mà xinh đẹp của người ấy, “Sau này về già, bọn mình dọn đến California nha anh?”

“Em thích sao cũng được.” Jin chậm rãi mở mắt, đôi ngươi trong trẻo trìu mến lấy Kazuya, miệng nhoẻn cười thật nhẹ.

“Từ giờ bọn mình để dành tiền. Đến lúc đó sẽ mua một căn nhà lớn, nuôi một con chó tên RAN, ngày ngày ăn chung bữa cơm, tối đến thì ngủ cùng nhau, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn…”

“Cứ thế sống tới già.” Jin tiếp lời nhịp nhàng.

Bất giác nước mắt lăn dài trên má Kazuya, “Phải đấy. Jin, em muốn thấy một lão Jin sẽ như thế nào… có còn đẹp lão không…”

“Ngốc.” Giọng Jin run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, chan chứa yêu thương.

“Jin, cám ơn anh đã yêu em.”

“Kazu-chan hư quá nha, cướp cả lời thoại của anh…”

Hai con người ôm lấy nhau, cùng trải qua cơn mộng mị yên bình, lệ nhỏ rơi trên gò má. Những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Giữa hè năm 2004. Ánh mặt trời chói chang, ngày quang đãng.

Cuối thu 2005. Ngày đêm bận rộn, nhớ nhung những con đường rảo bước cùng nhau, lặng lẽ hôn môi dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Chớm đông 2006. Có người ấy làm bạn, giá rét chỉ là phù du.

Công việc bận rộn, thời gian gặp mặt nhau đã ít, nói gì đến hẹn hò. Quý giá nhất là những đêm khuya nắm tay nhau ngồi ở quán mì, cùng chia một bát nóng hổi. Jin vẫn  ăn sợi mì, Kazuya húp nước mì. Thân thể cận kề, tham lam lấy hương vị biển cả cùng ánh thái dương của nhau.

Con hẻm nhỏ, ánh đèn đường mờ nhạt, dàn tản vào góc khuất, chỉ hai người bọn họ, cùng hai ngón tay út lặng lẽ đan xuyên vào nhau. Trong tầng không khí buổi đêm giá lạnh, tiếng đập con tim như cất lên, thật dịu nhẹ, chỉ bọn họ mới nghe được.

Trước cửa căn hộ, nơi ngọn đèn hành lang vẫn bị đứt bóng, cánh cửa sắt đóng lại thật khẽ, đứng ở cầu thang tầng bốn, họ hôn nhau. Kazuya dựa lưng vào tường, âu yếm lấy hương vị bạc hà từ miệng lưỡi Jin. Cả hai đều không biết từ khi nào đối phương có thói quen nhai kẹo cao su, nhưng một điều chắc chắn, bọn họ hai người vẫn luôn mong chờ những nụ hôn ngọt ngào thế này, dù trong bóng tối.

A sweet kiss.

Thân thể sát kề một lúc lâu rồi mới tách ra, trán chạm trán, hơi thở dần dà trở về nhịp điệu hàng ngày. Jin lại cõng Kazuya, đi hết từng lầu một. Đến tầng thứ bảy, đã đi hét tổng công tám mươi tám bậc cầu thang. Mỗi một bước đều cảm giác được hơi thở ấm áp của Kazuya phập phồng bên tai, êm đềm và dịu nhẹ. Kazuya thích nhất được ngả người trên lưng Jin, cùng nhau hướng về trước. Một bậc, rồi lại một bậc, sáu lần quẹo cầu thang, cánh cửa hạnh phúc cách thật gần, vẫn luôn đợi chờ hai bọn hắn. Rồi nó nhẹ nhàng mở ra.

Những đêm khuya Jin trở về, hiếm hoi lắm Kazuya mới ở nhà. Vừa mở cửa, hắn liền thấy em chân trần, trên người mặc bộ đồ ngủ ca-rô, chạy ra ôm hắn. Jin cứ thế đáp trả vòng tay đang ôm chầm lấy mình. Hắn cưng chiều ghì lấy em, áp gương mặt nho nhỏ vào ngực mình, cánh mũi hít lấy mùi hương quen thuộc của người tình. Rồi Jin vuốt lưng em, miệng trách cứ sao ăn mặc phong phanh như thế, tay kéo chiếc áo khoác đang mặc trên người mà choàng lấy em.

Thời gian rảnh rỗi vô cùng hiếm hoi, nếu có cơ hội, cả hai người chỉ ở nhà mà dính chặt lấy nhau. Kazuya vẫn luôn nhung nhớ cái ôm của Jin. Thế nên vô luận làm gì, cậu đều mong Jin có thể ở cạnh mình.

Như hiểu được tâm ý ấy của Kazuya, mỗi khi cậu hì hụi nấu ăn, Jin sẽ dịu dàng ôm lấy cậu từ đằng sau, dựa cằm trên bờ vai cậu, bàn tay đút vào hai chiếc túi trên mặt trước tạp dề, mặt chăm chú nhìn Kazuya rửa rau củ, rồi đánh trứng. Sau đó Jin chân trần chạy ra ngoài phòng khách, chỉ vài phút sau, âm thanh trong trẻo cùng tiếng ghi ta mộc mạc vang khắp cả căn hộ. Nếu đút tay vào túi tạp dề lúc ấy, Kazuya sẽ phát hiện những món quà nho nhỏ Jin tặng cho cậu, một viên kẹo, hay có khi là đóa hồng nhỏ. Ngoảnh đầu nhìn, cậu liền thấy Jin đang tựa lưng vào cửa bếp, ánh mắt dịu dàng cùng yêu thương, như muốn hớp lấy hồn cậu, miệng nhoẻn một nụ cười thật tinh nghịch.

Dù không thể gặp nhau, Jin vẫn luôn gọi điện cho cậu, mỗi ngày không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải hỏi cậu đang làm gì, anh sẽ nũng nịu muốn biết Kazuya có thấy anh trên tivi không. Mỗi lần Kazuya tham gia huấn luyện, những giờ nghỉ ngơi, vừa mở điện thoại, cậu liền nhìn thấy tin nhắn với hàng lọat ký tự hoa lá mặt cười cùng với ba chữ thật thản nhiên “anh yêu em” tựa như lời thăm hỏi. Kazuya vẫn hay lén trốn trong phòng nghỉ của đội mà hồi âm cho người ấy. Cậu vốn không quen xài di động, nên để đáp trả tin nhắn đầy rẫy ký tự vui mắt kia, Kazuya mất cả buồi chọn đi chọn lại, chật vật mới tìm thấy hình một trái tim nhỏ đang nhún nhảy, và đặt nó ở cuối tin nhắn:

From: Kazuchan

To: Jin

[Jin, em cũng yêu anh. ]

Vuốt ve hình ảnh lá thư được gửi đi trên màn hình, Kazuya lặng lẽ nở một nụ cười. Tưởng tượng đến nét mặt hớn hở của Jin khi nhận được tin nhắn ấy, Kazuya chợt hạnh phúc vô cùng. Thân thể mỏi mệt thoáng chốc liền tràn trề khí lực.

Ngày sinh nhật hai mươi tuổi của mình, trong tâm Kazuya duy chỉ có một ước nguyện đã ấp ủ từ lâu.

[Tôi ước tôi và Jin sẽ mãi mãi ở bên nhau. ]

Một điều ước thật đơn giản.

Nhưng Kazuya không biết, món quà dành tặng sinh nhật thứ hai mươi này của cậu lại là lá thư chẩn đoán căn bệnh mất trí nhớ, Alzheimer’s disease.

Dù đang yêu nhau, hay đã từ biệt, chỉ nguyện ước có thể gìn giữ những ký ức ngày đầu gặp mặt, cùng năm tháng bên nhau suốt quãng đời còn lại.