Thời Gian

Chương 3




Hồi ức đơn thuần là hồi ức.

Kazuya vẫn một bộ luống ca luống cuống, chần chừ trước cửa căn hộ, trên tay níu chặt chiếc túi bằng vải bạt. Jin quay đầu nhìn cậu, nhướn mày nói, “Không vào thì tôi đóng cửa. Tóm lại có muốn vào hay không?”

Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay chuẩn bị đóng cửa. Kazuya giật mình, hối hả chồm cả thân người về trước, chặn lại hành động của Jin, rồi lúi cúi bước vào. Đối phương chỉ bĩu môi rồi huơ tay xung quanh phòng, “Tôi đi lấy khăn cho cậu, cứ tự nhiên ngồi xuống đi.” Rồi hắn thuận tay bật đèn, ánh sáng nhàn nhạt từ một bóng chỉ đủ sáng góc nhỏ.

Kazuya gật đầu, ánh mắt dõi theo từng bước chân Jin vào phòng ngủ. Sau đó, cậu nương nhờ ánh đèn yếu mờ kia mà đảo mắt một lượt quanh phòng. Sô pha, ti vi, sàn nhà, tất cả đều là tông màu ấm. Trên sàn còn vương vãi đây đó những quyển tạp chí, treo trên tường đủ loại trang trí bắt mắt đến kỳ dị mà Kazuya không khỏi tự hỏi, người kia mua mấy món ở đâu. Quần áo, móc treo trải đầy trên chiếc sô pha, đoán không ra cái nào dơ, cái nào sạch, còn mấy miếng nệm ngồi thì lại quăng đầy cả trên chiếc bàn bên cạnh.

Nói là tự nhiên ngồi xuống, nhưng ngồi ở đâu?

Kazuya hít mạnh một hơi, buông túi hành lý xuống, rồi bắt tay thu dọn mớ hỗn độn trước mặt. Cậu không khỏi tự hỏi, vì sao chỉ vì một chỗ ngồi đơn giản mà chính mình phải nhọc công cong lưng dọn dẹp cả buổi trời.

Jin nói lấy khăn bông cho cậu, nhưng mấy tiếng động phát ra từ trong phòng tựa hồ còn lớn hơn cả tiếng thu dọn của cậu ở ngoài này. Kazuya chỉ còn biết lắc đầu, người kia thật sự sống ở đây sao?

Vừa đặt chiếc nệm cuối cùng trở về vị trí chính đáng của nó, chiếc đèn trên đầu chợt vang lên mấy tiếng xèo xèo. Ngay lập tức, cả gian phòng chìm đắm trong tầng sáng vàng cam ấm áp đến lạ thường. Kazuya giật mình ngẩng đầu, mắt liền chạm tới cái nhìn đầy kinh ngạc của đối phương. Chỉ khác là, Jin ngỡ ngàng bởi vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Kazuya có thể thu dọn cả một phòng khách vô cùng bừa bộn. Còn Kazuya lại ngạc nhiên vì ngọn đèn kia tuy nhỏ nhưng có thể chiếu sáng cả một gian phòng khách, sắc da cam bao trùm đến từng góc nhỏ. So với cái lạnh giá rét đến tê lòng ở ngoài, không gian trước mắt hoàn toàn trái ngược.

Kazuya ngẩn người chôn chân tại chỗ, mắt dán chặt vào ánh đèn; nhất thời cậu quên mất mình hiện tại đang ở đâu. Hình ảnh căn nhà năm xưa bất giác ùa về trong ký ức, trước cửa là mấy cột đèn chiếu sáng mỗi tối, mẹ đứng cạnh đó, đợi cậu trở về.

Nghĩ đến đấy, Kazuya chợt thấy cay cay nơi sống mũi, nhưng lại chẳng hiểu sao không thể ứa nước mắt.

Mãi lúc lâu sau, cậu mới loáng thoáng nghe tiếng Jin nói, “Chắc cậu đói bụng rồi, để tôi đi nấu bát mì. Quần áo ướt hết rồi kìa.”

Nói rồi, hắn đặt một vật gì đó vào lồng ngực Kazuya, không nói thêm tiếng nào mà đi thẳng vào bếp. Kazuya cúi đầu, chiếc khăn bông và bộ đồ ngủ đã chễm chệ trên tay cậu. Mà bộ đồ kia còn có hoa văn da beo.

Ngồi xuống bên chiếc bàn không khăn trải, trên người mặc bộ đồ ngủ da beo, chừng một tiếng sau khi đặt chân vào căn hộ, Kazuya ăn được bữa cơm đầu tiên trong ngày của mình. Không đúng, là một bữa mì. Những sợi mì to, trông rất giản dị, cả nước lèo cũng không chút váng mỡ, trôi lềnh bềnh trên mặt là cái lòng đỏ trừng gà cùng vài ba miếng thịt heo, nhìn đơn giản đến đau lòng. Thế nhưng, Jin khi ấy đã ngồi xuống đối diện nó từ lúc nào, bộ dạng ngọ nguậy không yên như đứa học sinh đang đợi thầy giáo công bố điểm. Một bát mì giản dị, khi mới vừa ăn thì không chút mùi vị, nhưng đến những húp cuối cùng thì lại mặn chát vô cùng, khiến người ta không khỏi hoài nghi người đầu bếp này nếu không ngố thì cũng mù vị. Thế nhưng với Kazuya, bát mì ấy ngon miệng vô cùng.

Bát mì đó vô tình gợi lại trong cậu quãng thời gian hồi tiểu học. Lúc ấy, mẹ Kazuya một thân gồng gánh cả công việc ở ngoài và chuyện trong nhà, thi thoảng còn dạy Kazuya học. Vì lẽ ấy, bà thường về không kịp để nấu cơm. Những hôm như thế, bà lại chạy ra đầu ngõ, mua một bát mì thịt heo làm bữa tối cho Kazuya. Rồi vì sợ không đủ dinh dưỡng cho con mình, khi về nhà, bà còn bỏ thêm một lòng đỏ trứng gà vào. Kazuya nhỏ bé hồ hởi ăn sạch mì trong bát, rồi sùm sụp húp lấy húp để nước lèo. Khi đã no nê, cậu ợ một tiếng thật to, đưa tay vỗ bụng. Chứng kiến con mình như thế, bao mỏi mệt trên mặt mẹ Kazuya liền tan biến, thay vào đó là nụ cười thật ôn nhu và dịu dàng. Có những hôm rảnh rỗi, bà còn làm cơm nắm, cá viên chiên, và súp miso cho Kazuya. Tuy chỉ là những món đơn sơ mộc mạc, nhưng cái hương vị ấm áp ấy lại khắc ghi sâu đậm trong tâm khảm cậu.

Con người ta nhớ nhung một món ăn nào đó, không phải vì nó ngon hay đặc sắc thế nào, mà họ đơn thuần hoài niệm cái tình ẩn chứa ở trong đó.

Kazuya cũng như vậy.

Mẹ mất. Mỗi lần bước qua quán mì đầu ngõ, cậu luôn nhớ về hình ảnh của mẹ, nhớ những ngày mẹ làm việc vất vả, về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã chạy ra mua bát mì thịt heo cho đứa con bé bỏng. Những lúc như thế, Kazuya chỉ chớp chớp mắt, nuốt ngược nước mắt trở về, thẫn thờ bỏ đi.

Từ đó về sau, cậu thường xuyên thấy đói, đói vô cùng. Cái đói khát ấy lan tỏa khắp từng bộ phận trên cơ thể cậu, như một loại bệnh tật, thấm dần từng thớ thịt rồi xương cốt của Kazuya, khó chịu cùng cực. Cậu đói, nhưng cậu không nói. Ngay cả chú chó đầu to đáng yêu Ran bên nhà cũng không biết. Những lần như thế, cậu đều chạy ra công viên đánh bóng chày, xung quanh không một ai ngó ngàng tới cậu. Kazuya đánh đến khi thân thể không còn sức lực, toàn thân đứ đừ chỉ muốn nhắm mắt ngủ; có như vậy, cậu mới có thể quên đi cơn đói khát cồn cào kia. Giữa sân trống rộng lớn, chỉ mình cậu và tình yêu bóng chảy đầy nhiệt huyết. Kazuya dùng mọi khí lực đánh vào trái banh nhỏ bé, nhìn nó bay vút lên trời rồi lại rơi xuống, tựa hồ bao áp lực cùng ác mộng trong đầu Kazuya đều theo vật thể ấy mà đánh bật ra ngoài. Thật là thỏai mái.

Kazuya biết, cậu đói vì cô đơn. Thức ăn có thể lấp đầy dạ dày, nhưng không thể an ủi tâm tư trống rỗng của cậu.

Ấy thế mà, ngày hôm nay, ba năm sau khi mẹ qua đời, ăn bát mì thịt heo đơn sơ của một người không quen biết, lại giúp Kazuya tìm lại bao hương vị đã đánh mất của ngày xưa, hương vị của sự hạnh phúc.

Jin ngồi đối diện cậu; đôi mắt dài và xinh đẹp kia lẳng lặng nhìn Kazuya, thật khác với con người lúc ban đầu gặp gỡ. Cậu chợt cảm giác tựa như đã quen biết người này rất nhiều năm. Kazuya không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô đó; đôi mắt nhất nhất dán chặt vào bát mì, để mặc hơi nóng phà vào mặt mình. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống làn nước không chút váng mỡ kia, vô thanh vô tức.

Kazuya cơ bản không có chỗ nương thân, căn phòng ở lúc trước đã bị đòi lại. Cậu cầm tiền thế chấp, lấy lo sợ và bất an làm hành trang, đặt chân đến Tokyo phồn hoa xa lạ, trên tay duy chỉ có một tấm danh thiếp. Người chủ nhân của danh thiếp này đã nói, “Kamenashi Kazuya, cậu là cầu thủ bóng chày tiềm năng nhất Nhật Bản. Có đến Tokyo thì tìm tôi, đây là địa chỉ.”

Cậu tới đây với giấc mơ bóng chày ấp ủ trong lòng.

Thế nhưng vừa xuống xe lửa không được bao lâu, cái bóp đã bị cướp đi. Bên trong không chỉ là tiền, mà còn có tấm hình của cậu và mẹ. Kazuya đành đeo chiếc túi vải bạt lên vai, mò mẫm những tuyến đường sắt chằng chịt cùng phố xá lạ lẫm ở Tokyo với hi vọng có thể tìm đến địa chỉ trên danh thiếp. Một Shibuya ồn ào náo nhiệt, xung quanh bốn phía toàn những màn hình rộng lớn, dập dình tiếng nhạc cùng xe cộ, cậu mỏi mắt tìm kiếm người đàn ông đã từng nói với mình, cậu là cầu thủ bóng chày tiềm năng nhất Nhật Bản.

Người kia không lừa cậu, ông quả thật là huấn luyện viên đội tuyển bóng chày toàn quốc. Trớ trêu thay, ông đã không còn. Tại nạn giao thông. Xe tan, người nát.

Thời khắc ấy, bên tai Kazuya tựa như có thanh âm vỡ đổ.

Giữa đường phố người người tấp nập của Tokyo, cậu nghe được tiếng sụp đổ của một giấc mơ.

Trước mặt chỉ còn tầng bụi mờ mịt và trống rỗng.

Kazuya kiên quyết giành rửa chén. Giữa tiếng nước chảy ào ào trong bồn, cậu quay đầu nói với Jin, “Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã nấu một bữa tối ngon như thế.”

Jin nhếch môi, bật lên tiếng cười ngây ngô, “Thật vậy sao? Mì tôi nấu ngon lắm à?”

Kazuya gật đầu lia lịa, “ngon lắm.”

Đối phương bật cười khanh khách, vô cùng đắc ý, giống như một đứa trẻ thật BAKA, dù rằng thọat nhìn, người này lớn tuổi hơn cậu, chí ít cũng phải mười tám. Thế nhưng vẻ mặt hứng khởi kia lại khờ dại hơn cậu nhiều lắm. Kazuya bất giác thấy chính mình thật già dặn trước con người xa lạ này, dù Kazuya cũng chỉ mới mười sáu.

Lòng Kazuya thầm thở dài, đêm nay có lẽ mình phải ra công viên ban nãy ngủ tạm một đêm. Ngày mai, cậu sẽ bắt đầu tìm việc làm, bất cứ những việc gì có thể. Kazuya cần kiếm đủ tiền để mua được vé về lại Hokkaido, rời đi chốn đô thị xa hoa lạ lẫm này. Cậu còn phải…

“Đêm nay cậu cứ ngủ ở đây, coi như cám ơn cậu đã giúp tôi thu dọn phòng.” Giọng Jin chợt vang lên, đánh gãy bao kế hoạch trong đầu của Kazuya. Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn gương mặt ngây ngô đang toét miệng cười với mình.

Jin lại xoay người, sục sạo khắp nơi, cố gắng tìm bộ giường chăn cho cậu. Sau nửa ngày trời đào bới cả phòng, giường nệm không thấy, Jin chỉ đành lấy ra một tấm chăn lông.

Kazuya vui vẻ tiếp nhận, rồi cúi đầu nói, “Không sao. Cái này là quá đủ.” Giờ phút này, cậu đã vô cùng mỏi mệt, cho dù không có giường hay chăn, chính mình cũng có thể ngủ.

Nhìn cậu nằm dài trên chiếc sô pha, thân thể nhỏ gầy quấn chặt trong tấm chăn lông, đôi mày khẽ nhíu, hai mắt từ từ nhắm lại, chầm chậm tiến vào giấc ngủ, lòng Jin chợt nhói lên một loại cảm giác thật khó chịu, không lời nào có thể miêu tả. Thế nhưng từ trước tới giờ, hắn biết đầu óc hắn không đủ sức mà truy ra nguồn gốc của cảm xúc lạ kỳ ấy, nên đành bỏ mặc. Với tay tắt đèn, Jin nhẹ chân bước về phía phòng ngủ của mình.

Đây là lần đầu tiên Kazuya ngủ ở một nơi không phải nhà mình. Ngày trước, mỗi lần cậu ngủ một mình, cậu luôn cuộn tròn người, núp kín mít trong nệm chăn. Có thế, Kazuya mới cảm giác an toàn. Ấy thế mà, những cơn ác mộng vẫn liên tục tra tấn, hành hạ Kazuya. Hết nằm mơ thấy bóng dáng kiên quyết dứt áo ra đi, không chút tình thương của cha mình, rồi lại cuộc sống vui vẻ, hoà thuận của người cha lạnh lùng ấy với người đàn bà đê tiện đã cướp đi hạnh phúc của mẹ con cậu, hay như hình bóng bưng mặt khóc thầm của mẹ cậu, rồi những lần bà bất lực ôm đứa con bé bỏng đang sốt cao của mình chạy hớt hải đến bệnh viện. Trong những giấc mơ ấy, Kazuya luôn khóc. Cậu đưa tay sờ lấy gương mặt dịu dàng đang mỉm cười của mẹ mình, rồi bộ dáng mơ hồ của người cha phụ bạc. Thế nhưng, bọn họ tựa hồ không quen biết cậu. Cả hai đều quay người, bỏ đi thật xa. Chỉ còn lại một mình cậu ở lại, miệng gào thét thật đau thương, “con ở đây. Con là Kazuya mà.”

Đêm nay, Kazuya cũng nằm mơ. Cậu cảm giác được những giọt nước mắt ấm áp đang chậm rãi chảy dài, nhưng vẫn không thể lay mình tỉnh giấc. Toàn thân cậu khi ấy tựa hồ đang đắm chìm trong tầng nước lạnh, cái buốt thấu tận xương cốt. Ý thức mơ màng, thần trí cậu như chìm như nổi giữa đại dương vô tận, lạnh lẽo và mờ mịt. Mặc cho Kazuya giãy dụa, kêu gào tha thiết, cậu không nghe được một thanh âm nào phát ra. Mãi một lúc, bất chợt loáng thoáng bên tai, cậu nghe có ai đó lay gọi mình, nhưng lại không phải thanh âm quen thuộc của mẹ. Giọng nói kia trầm thấp và có chút thu hút, khi gần khi xa. Cậu không nghe rõ từng lời từng chữ của đối phương, nhưng cậu cảm nhận được vòng tay rắn chắc đang ôm chầm lấy mình, mùi hương mằn mặn của biển cả thoang thoảng trước mũi. Không hiểu vì sao, cái mùi hương tự nhiên, thuần túy đó lại khiến cậu an tâm vô cùng, cảm giác tựa hồ chính mình đang được âu yếm bởi ánh mặt trời. Vầng thái dương ấm áp cùng nhu hòa che chở lấy cậu; nhờ thế, thân nhiệt của Kazuya ấm dần.

Nhắm nghiền hai mắt, cậu hít mạnh một hơi, tham lam mùi hương thái dương và hơi thở biển cả kia. Phút chốc, bao phiền táo cùng bối rối đều tan biến, tâm tư trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thần trí mơ màng, cậu lại nằm mơ. Lần này, cậu thấy một bãi biển trải dài dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, mặt nước khe khẽ nhịp nhàng, từng đợt sóng cứ đều đều hôn lên bờ cắt trắng, gió biển vi vu, tản mát. Giữa không gian khoáng đãng mà êm ả ấy, cậu nằm dài trên dải cát, chầm chậm chìm vào một giấc ngủ bình yên.

Một giấc mơ thật đẹp. Cậu nguyện không bao giờ tỉnh lại.

Nắng sớm len mình qua tấm màn che, trải dài vào gian phòng. Giữa chiếc giường đơn thuần một màu trắng mướt, Kazuya chậm rãi mở mắt. Cậu chợt phát hiện mình đang cuộn tròn trong chăn ấm nệm ếm, tấm chăn còn thoang thoảng một hơi thở tươi mát cùng hương vị của thái dương thoát ra từ người nọ. Khí trời lạnh lẽo, nhưng giờ phút này, Kazuya lại cảm giác ấm áp vô cùng. Khẽ nghiêng đầu, cậu lẳng lặng tròn mắt nhìn người đang nằm bên cạnh. Ánh mắt dài, gương mặt sáng sủa tựa đóa sen, bờ mi rung nhẹ, đều đều theo từng nhịp thở thoang thoảng hương biển cả, mái tóc xõa lưa thưa trước trán, bộ dáng không chút phòng bị cùng e ngại, như thể Kazuya là một người đã quen biết rất nhiều năm, nên có thể điềm tĩnh mà ngủ say như thế.

Giữa cái lạnh ban sớm, Kazuya lần đầu tiên ngắm nhìn một người con trai nằm ngủ. Bất chợt, cậu nhớ đến câu nói của một nữ tác giả yêu thích của mình, “Anh thiếp ngủ, cho em cảm giác những tia sáng từ thiên đường đang len mình xuống cõi trần.”

Kamenashi Kazuya, từ giờ khắc ấy trở đi, luôn khắc ghi gương mặt khi say ngủ của chàng thiếu niên Akanishi Jin, cùng với vẻ thản nhiên tựa ánh bình minh và hơi thở tươi mát của biển cả.