Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 22




Sau khi bắn vào trong thân thể Vương Tiện Lâm, Lý Vân Thiên kéo bartender vì nằm úp sấp trên mặt đất, biến thành toàn thân bẩn hề hề.

“Thật bẩn thỉu, bartender đều là cái dạng này sao?” Hắn trào phúng.

Vương Tiện Lâm vốn là soái ca có chút ít khiết phích, sắc mặt lạnh băng cấm dục hệ, nhưng y lúc này vô luận thế nào cũng không thể duy trì hình tượng nhất quán của mình, trên người đầy bụi đất, trên mặt đầy nước miếng cùng nước mắt mà rối tinh rối mù, hai chân thẳng tắp thon dài tạm thời không thể khép lại, hậu huyệt còn có bạch trọc chậm rãi chảy ra…

Lý Vân Thiên nhìn y một hồi, Vương Tiện Lâm vốn đã vì tình cảnh bản thân mà xấu hổ lại càng bất an cúi đầu.

“Hôm nay ngươi trước hết xin nghỉ về nhà đi, bẩn hề hề như vậy đi ra ngoài, ta cũng không muốn thừa nhận ngươi là chủ nhà của ta.”

Vương Tiện Lâm run rẩy đứng lên.

“Từ từ.”

Lý Vân Thiên thấy được một thứ tốt.

Trên bàn có một quả trứng gà, có thể là điểm tâm Vương Tiện Lâm ăn còn thừa.

Cầm lấy xoay xoay hai vòng, đã chín rồi.

“Lại quỳ xuống.” Lý Vân Thiên cười tà.

Vương Tiện Lâm đành phải tuân mệnh.

“Ta rót cho ngươi vô số con cháu đều bị ngươi chảy ra, quá lãng phí!” Lý Vân Thiên làm bộ hung tợn nói.

“Cho nên, ta giúp ngươi chặn lại.”

Hắn cầm trứng gà, rót dầu bôi trơn, lăn quanh huyệt khẩu Vương Tiện Lâm.

Vỏ trứng cứng rắn khác hẳn phân thân thô to.

Vương Tiện Lâm bất an lui mông.

“Muốn vi phạm mệnh lệnh của ta sao? Đây cũng không phải điều một chủ nhà đủ tư cách nên làm!” Lý Vân Thiên vỗ một cái thật mạnh lên mông Vương Tiện Lâm, nghiêm khắc nói.

Vết tay hồng hồng in trên cái mông tuyết trắng của Vương Tiện Lâm, Lý Vân Thiên nhìn lại thập phần hưng phấn.

Hắn không chút thương tiếc hướng đầu trứng gà tới, đẩy mạnh vào.

Đừng nhìn vỏ trứng mỏng như vậy, kỳ thực trứng gà có thể thừa nhận áp lực vô cùng lớn. Tuyệt đối sẽ không bị biến dạng khiến Vương Tiện Lâm vừa mới có chút quen vật thể mềm dẻo tiến vào cảm thấy phi thường bất an.

Y rên rỉ, cũng không dám trốn tránh nữa.

“Thả lỏng.” Lý Vân Thiên vỗ mông Vương Tiện Lâm.

Cố gắng nửa ngày, trứng gà đã tiến nhập vào đạo tràng trúc trắc của Vương Tiện Lâm.

Lý Vân Thiên nhìn trái nhìn phải, lại tìm được mấy quả trứng gà.

Vương Tiện Lâm cơ hồ hoảng sợ mở to hai mắt. Một quả đã khiến y chịu không nổi, càng đừng nói trong tay Lý Vân Thiên còn cầm mấy quả!

Lý Vân Thiên nghiêm mặt, “Biểu tình gì vậy, đây cũng là thí nghiệm dung lượng của ngươi, hảo hảo bảo trì tư thế cho ta!”

Soái ca bartender không có cách nào chỉ có thể duy trì hai chân mở lớn, mông nhếch lên, tùy ý người khác nhét trứng vào hậu huyệt y mới bị nam nhân tiến vào!

“Hai quả…” Lý Vân Thiên nhìn quả trứng thứ hai chậm rãi đi vào, lại lấy quả thứ ba.

“Không được, bỏ vào nữa tuyệt đối sẽ vỡ ra!” Vương Tiện Lâm bất an ngăn lại.

Lý Vân Thiên nhìn y một hồi.

Bị ánh nhìn mang theo cảm giác áp bách của Lý Vân Thiên nhìn chằm chằm, Vương Tiện Lâm quay đầu đi, cơ hồ nhận mệnh nghĩ thầm, vỡ ra liền vỡ ra đi.

“Làm một khách trọ đủ tư cách, sử dụng thân thể chủ nhà hợp lý, cũng là trách nhiệm của ta.” Sau một lúc lâu, Lý Vân Thiên mở miệng. Hắn vuốt thân thể khẩn trương cứng ngắc của Vương Tiện Lâm, an ủi y.

“Yên tâm đi, nếu cực hạn của ngươi là hai quả trứng gà, quả thứ ba ta liền tạm thời không cho vào.”

Thanh âm Lý Vân Thiên cất cao, “Vương Kiến Quốc, vào đi.”

Kiện mỹ giáo luyện bắp thịt rắn chắc đi vào, đứng trước cửa. Y giống như không thấy con trai lớn còn đang quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, chỉ hỏi: “Thế nào, Lý tiên sinh vừa lòng với thân thể của ngươi sao?”

Vương Tiện Lâm cũng không thể phán đoán, y quay đầu nhìn về phía Lý Vân Thiên.

“Còn có thể.”

“Cho nên ——” Vương Kiến Quốc kinh hỉ nói.

“Cho nên ta về sau có thể thuê phòng của các ngươi.” Lý Vân Thiên mỉm cười tiếp lời y.

“Thật sự là quá tốt!”

“Vương Tiện Lâm, mặc lại quần áo đi, chúng ta về nhà ngươi.”

Bartender trong mông tắc hai quả trứng gà ngồi lên xe Lý Vân Thiên.

“Ngồi vào ghế phó lái.” Lý Vân Thiên mệnh lệnh nói.

“Đúng vậy đúng vậy, ngồi vào ghế phó lái, Lý tiên sinh nói không chừng trên đường còn có thể kiểm tra thân thể ngươi một chút.” Vương Kiến Quốc vội vàng gật đầu, đẩy đẩy con trái lớn.

Lý Vân Thiên mỉm cười, khởi động xe.

Dọc đường đi cũng không có chuyện gì phát sinh, khi Lý Vân Thiên dừng xe thấy Vương Tiện Lâm nhẹ nhàng thở dốc. Bởi vì phía sau có trứng gà cứng rắn, y bị tra tấn mơ hồ.

“Không bị ta kiểm tra, thất vọng rồi sao?” Lý Vân Thiên lạnh lùng nói.

Vương Tiện Lâm ánh mắt giương lên, nhìn Lý Vân Thiên.

“Lý tiên sinh…”

“Tiểu huynh đệ a…”

Thanh âm phụ tử hai người đồng thời vang lên.

Lý Vân Thiên nhìn Vương Kiến Quốc ngồi ở ghế sau có chút bất an.

“Không có lần sau.” Lý Vân Thiên nói, “Tự tiện phỏng đoán tâm tư của ta, ta mới là khách trọ, ai cho ngươi quyền tự cố mục đích thay ta làm chủ?”

Vương Kiến Quốc cường tráng như học sinh tiểu học làm sai chuyện cúi đầu nghe Lý Vân Thiên răn dạy.

Quá một hồi, Lý Vân Thiên thả nhẹ giọng điệu.

“Vào nhà đi, Lập Hải có lẽ đã tỉnh, thân là khách trọ, ta cũng muốn lập mấy quy củ với các ngươi, bớt đi mấy chuyện phát sinh như vừa rồi.”

Trở lại phòng, Lý Vân Thiên nhìn thấy nô lệ mới của hắn Vương Lập Hải đang nằm trên giường, thấy hắn trở về liền vội vàng nhảy xuống giường, đi đến bên người Lý Vân Thiên, vui vẻ hô một tiếng “Chủ nhân”.

Lý Vân Thiên nhìn Vương Lập Hải toàn thân trần trụi, như hài tử bình thường chờ mong người khen ngợi giương đầu nhìn hắn, sờ sờ đầu y.

“Đại thúc, trước mang con trai lớn của ngươi đi tẩy rửa đi, trong ngoài đều phải sạch sẽ.” Lý Vân Thiên nói với Vương Kiến Quốc.

Sau đó hắn ngồi xuống sô pha, vẫy vẫy Vương Lập Hải, Vương Lập Hải nhãn tình sáng lên, cơ hồ lập tức phác thông quỳ xuống bên chân Lý Vân Thiên.

Đối với một nô lệ chưa từng bị chính thức dạy dỗ mà nói, biết cho dù làm nũng cũng không có thể chưa được chủ nhân cho phép đã bổ nhào vào ngực chủ nhân, mà là quỳ trên mặt đất, đã là phi thường có giác ngộ.

Lý Vân Thiên vừa lòng gật gật đầu.

“Đưa lưng về phía ta quỳ ngồi lên trên sô pha.”

Vương Lập Hải quang lõa lập tức bò lên, mở đùi khóa hai bên sườn của Lý Vân Thiên, sau đó nhắm ngay phân thân Lý Vân Thiên lộ ra, chậm rãi ngồi xuống.