Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 26




“Là ý —— gì?” Nghe được trả lời ngoài dự liệu, Khương Uyển có chút dại ra hỏi.

Lý Vân Thiên khôi phục nụ cười tàn khốc.

Khương Uyển có dự cảm bất hảo.

Lý Vân Thiên bắt đầu soát người, “Dao thủy tinh, dây thừng, dụng cụ mở khóa…” Cởi giày y ra, “Ngay cả trong giày cũng có dụng cụ, thực chuyên nghiệp a.”

Khương Uyển không thích ứng cau mày.

Bởi vì tiểu thâu bị trói, Lý Vân Thiên lấy cây kéo, bắt đầu cắt quần áo của y.

“Ngươi đang làm cái gì?” Khương Uyển giãy dụa tránh né cây kéo.

Lý Vân Thiên dùng chân đạp vai y, tiếp tục cắt quần Khương Uyển, “Đương nhiên là xem xét ngươi còn dấu dụng cụ gì không!”

Vải dệt thấp kém chậm rãi bị cắt bỏ, Lý Vân Thiên chậm rãi vuốt theo đường cong bắp đùi tế gầy mà dẻo dai của Khương Uyển.

“Thực trắng a, quả nhiên là người thuộc chức nghiệp không thể đứng trước ánh sáng.” Hắn châm chọc nói.

Kéo dao động đến vị trí cái mông.

Mũi nhọn của kéo lạnh băng khéo đưa đẩy, trượt trên làn da, Khương Uyển lông tơ dựng đứng.

So với xúc cảm sinh lý, nội tâm sợ hãi bất an càng nhiều một ít, đi ăn trộm mà bị bắt, lại trải qua ám chỉ của chủ phòng, y lọt vào giam cầm tư nhân… Sẽ bị đối đãi thế nào, Khương Uyển đã không dám suy nghĩ.

Quần trên mông bị cắt thành vòng tròn to, vải bị rút khỏi dây thừng, kế tiếp là quần lót, quần lót chất bông màu trắng thập phần sạch sẽ, cũng vô pháp may mắn thoát khỏi bị trực tiếp cắt hỏng, trừ bỏ đai lưng cùng cạp quần còn ở trên eo, phần khác đều bị Lý Vân Thiên ném xuống đất.

Khương Uyển vì bị trói, dây thừng vòng qua hai chân gấp khúc, thắt nút trên cổ y, chỉ có thể duy trì tư thế mông hướng ra ngoài, chân và đùi bị cột vào nhau, hai cánh tay bị vặn buộc phía sau, cái mông bị cắt không còn gì che đậy hoàn toàn hiện dưới mắt Lý Vân Thiên.

“Đầu tiên cần quét tước, trạm thứ nhất quả nhiên vẫn phải tới phòng tắm.” Lý Vân Thiên lẩm bẩm, túm dây thừng trói chặt Khương Uyển, như tha lợn chết, kéo người vào phòng tắm.

Khương Uyển thủy chung trầm mặc nén chịu.

Dù sao là một tiểu thâu bị bắt mà nói, cho dù bị ác liệt đối đãi, cũng là chuyện thường đi?

Từ lần đầu tiên vươn tay vào túi tiền của người khác, y cũng đã làm tốt giác ngộ rồi.

Khương Uyển bị túm qua, còn bị đá hai chân, thân thể không thể khống chế lăn hai vòng trên sàn phòng tắm lạnh băng. Lý Vân Thiên vỗ vỗ mông y, xuất ra bình lớn dầu bôi trơn, mũi nhọn nhét vào hậu huyệt, một dòng chất lỏng chen nhau đi vào.

Cảm giác trơn trượt lạnh lẽo xa lạ xâm nhập vào cơ thể khiến Khương Uyển run rẩy một chút, “Không cần… Đây là đang làm cái gì?”

Lý Vân Thiên lấy vòi nước, mở chốt, cố ý chỉnh qua nước lạnh, mạnh mẽ nhét ống nước cứng rắn vào hậu đình chưa từng được khai thác.

“A!” Khương Uyển kêu sợ hãi.

Không chỉ là thống khổ vì phía sau bị mạnh mẽ xâm nhập, nước lạnh cọ rửa nội bích trúc trắc, nước không ngừng tiến vào, lập tức khiến Khương Uyển cảm giác bụng trướng đau.

“Lấy ra, lấy ra đi… A! Muốn… muốn nổ tung …” Y kích động giãy dụa, nhưng mà bị trói gắt gao y không có biện pháp giãy khỏi dây thừng.

Lý Vân Thiên đá thật mạnh vào bụng Khương Uyển, bởi vì cố ý đi thay đổi một đôi giày đế cứng không thấm nước, một cước này làm cho Khương Uyển đau cơ hồ nói không ra lời.

“Làm một tiểu thâu bị bắt, ngươi không có tư cách quyết định bản thân sẽ bị đối đãi như thế nào.”

Nước vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng chảy vào.

Bụng Khương Uyển đã nổi lên, vòi nước tắm sáp sâu trong mông y, tới nỗi y không có biện pháp tự bài trừ ra. Y chỉ có thể rên rỉ trên mặt đất, mông vẫn nhô ra, tràng đạo chứ vòi nước cơ hồ cũng bị trướng phá.

Nhìn thấy cái bằng phẳng của y nhô cao, Lý Vân Thiên lúc này mới đóng chốt.

Khương Uyển kêu thảm giống như sắp chết.

“Câm miệng, còn phát ra một chút thanh âm, ta liền tiếp tục xối nước vào PI ‘YAN thiếu điều giáo của ngươi!” Lý Vân Thiên đe dọa.

Khương Uyển giống như gà bị bóp cổ đột ngột không có thanh âm.

“Dám để chảy ra ngoài, ta sẽ rót vào mông ngươi gấp hai lần.” Lý Vân Thiên vừa nói, vừa chậm rãi rút ống nước ra ngoài.

Nghe được Lý Vân Thiên nói, Khương Uyển cho dù sắp ức chế không nổi xúc động muốn phun dũng trong cơ thể, cũng chỉ có thể sống chết co rút lại cơ vòng.

Khi ống nước rời khỏi cơ thể Khương Uyển, y liều mạng kẹp chặt hậu huyệt, quả nhiên một giọt nước cũng không bị tràn ra, Lý Vân Thiên vui vẻ tắc vào cái giang tắc hơi, còn không ngừng bơm khí, đến khi hậu huyệt Khương Uyển ẩn ẩn muốn trướng nứt ra.

“Còn phải tẩy trừ phía trước của ngươi ——” Lý Vân Thiên mang theo tươi cười không hảo ý, cầm phân thân của Khương Uyển bởi vì thống khổ mà héo rút.

“Dụng cụ chuyên ngược đãi côn th*t, mời ngươi nếm thử nha!”

Đây là một cái ống dẫn dài cao su hình cầu nối tiếp, Lý Vân Thiên bóc mở màng thịt đầu phân thân của Khương Uyển, chậm rãi cắm ống dẫn vào.

Khương Uyển hoảng sợ trợn to mắt, nhưng mà bởi vì Lý Vân Thiên đe dọa, y một chút thanh âm cũng không dám phát ra. Hai tay bị trói sau người gắt gao nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cố ý nuôi dài đều đâm vào lòng bàn tay.

Ống dẫn thật dài trực tiếp duỗi vào bàng quang, dịch nước tiểu màu vàng theo ống dẫn chảy ra ngoài. Ngay cả quyền bài tiết nước tiểu cũng nằm trong tay người khác, Khương Uyển nan kham nhắm mắt lại.

“Biết không? Bàng quang của con người kỳ thực dung lượng rất lớn. Hôm nay chúng ta liền thí nghiệm một chút dung lượng cực hạn của ngươi đi.” Lý Vân Thiên lãnh khốc nói.

Nước mắt Khương Uyển lã chã rơi xuống, bị người bắt được, trong mông rót lượng nước lớn, đã vượt qua tưởng tượng của y, bây giờ cả phân thân cũng bị rót nước, còn muốn —— khiêu chiến cực hạn?!

Lý Vân Thiên cũng mặc kệ Khương Uyển có thể tiếp thu hay không, hắn lấy chậu nước, ném bóng cao su vào trong nước, sau đó bóp, thả, lặp lại mấy lần xong buông cái kẹp ống dẫn, ép nước muốn ra ngoài chảy ngược vào.

“Đầu tiên đại khái tẩy trừ một chút, kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của ngươi.” Lý Vân Thiên cười.

Bị nước tiếp tục trút vào không chút thương hại, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào bàng quang của Khương Uyển, vốn tràng đạo phía sau đã bị tưới rất nhiều nước, hiện tại phía trước cũng bị đối đãi như vậy, tình huống thật sự là họa vô đơn chí.

Kỳ thật cái này cũng không thương tổn gì thân thể Khương Uyển, nhưng mà thống khổ từ đo sinh ra, cũng đủ khiến y cả đời đều quên không được.

Ép nước vào càng ngày càng khó khăn, Lý Vân Thiên nhìn trên đầu Khương Uyển mồ hôi tuôn như mưa, lại chưa từ bỏ ý định dùng sức bóp.

Khương Uyển mở lớn miệng, như là đau đến nỗi không thể phát ra âm thanh, trên cổ mạch máu cùng gân xanh đều nổi lên.

Vốn bởi dây trói, đùi Khương Uyển cũng chỉ có thể dính sát vào bụng, lại bị ép nước vào, tư thế này liền khiến bàng quang chịu áp bách nghiêm trọng hơn bình thường nhiều lắm.

“Thật sự vào không được?” Lý Vân Thiên dùng sức tách hai đùi của y ra, vỗ bụng dưới.

Khương Uyển trước mắt tối sầm, quả thực muốn khóc cũng khóc không được.

Y hiện tại hối hận đến thắt ruột, đối với chuyện đi trộm đêm nay, thậm chí đối với bản thân bước chân trên con đường tiểu thâu này.

Lý Vân Thiên cuối cùng buông lỏng tay ép nước, lại kiểm tra một chút cái cặp trên đạo niệu.

Cầm lấy khăn mặt bên cạnh, lau sạch sẽ, đứng lên.

“Đây là trừng phạt tội ăn cắp của ngươi, nằm trong này một đêm đi.” Lý Vân Thiên tà ác cười, mở cửa phòng tắm, tắt đèn, đi ra ngoài, chỉ còn lại Khương Uyển trước sau bị rót nước áp bách thống khổ không chịu nổi nằm nghiêng trên sàn nhà.