Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 1 - Chương 23




Hâm mộ là một chuyện rất huyền diệu, nếu tình cảm đó cứ tiếp tục nhen nhóm về phía trước, nó có thể biến thành khâm phục, coi người ấy là tấm gương sáng; nếu tình cảm đó lùi dần về phía sau, nó có thể biến thành ghen ghét, coi người ấy là kẻ địch, tuy nhiên, không có ai là một thiên thần hoàn hảo, cũng không có ai hoàn toàn là ác quỷ, chính vì vậy, hâm mộ biến thành đố kỵ, thành ghen ghét, làm cho người ta giãy giụa giữa phía trước và phía sau.]

Nghỉ hè vui vẻ

Dù có không ít chuyện buồn, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, kỳ nghỉ hè năm lớp 8 ấy vẫn là một kỳ nghỉ ấm áp và vui vẻ.

Mẹ Hiểu Phỉ không cho phép cậu ấy ra khỏi nhà, nhưng cực kỳ hoan nghênh tôi đến chơi, vì thế tôi thường xuyên đến nhà Hiểu Phỉ chơi vào buổi chiều, hai đứa lười nhác nằm trên sofa nhà Hiểu Phỉ xem TV, ăn đồ ăn vặt.

Chúng tôi tán gẫu chuyện tương lai, bàn xem sau này mình sẽ làm gì, cậu ấy không hứng thú với ý tưởng mở hiệu sách và quán thịt dê nướng của tôi, nhưng lại rất hứng thú nói: “Không sao, tớ sẽ lo kiếm tiền, cam đoan sau này cậu không phải chết đói.”

Cậu ấy sơn móng chân, móng tay cho tôi, cân nhắc xem sơn màu nhũ gì sẽ hợp với đôi dép của tôi nhất, tôi thì không cần mấy cái đó; cậu ấy lại chải đầu cho tôi, nghiên cứu mấy cuốn tạp chí trong nhà, xem những ngôi sao để kiểu tóc gì, rồi có thể thực hành ngay trên tóc tôi; thậm chí cậu ấy còn tặng chiếc váy đẹp nhất của mình cho tôi, cố gắng trang điểm cho tôi thật xinh đẹp, còn cậu ấy dường như đã bỏ hết tất cả nét nữ tính, giấu mình trong mái tóc ngắn ngủn như con trai.

Buổi sáng tôi thường ôn tập bài vở cùng Tiểu Ba, Tiểu Ba cực kỳ cố gắng, sáng nào cũng rời giường đúng sáu giờ, chăm chỉ học tiếng Anh.

Chúng tôi thường đến hồ sen nhân tạo của trường, anh ấy ngồi trong cái đình nhỏ, đón gió và ánh mặt trời để học tiếng Anh, tôi ngồi ở tảng đá gần hồ sen, vừa ngắm hoa sen, vừa dùng bút vẽ phác họa vẻ đẹp yêu kiều duyên dáng của chúng.

Khi vẽ mệt mỏi, tôi liền xem Tiểu Ba học, đôi lúc chán chán, tôi còn cố ý quấy rầy anh. Định lực của Tiểu Ba đúng là vô cùng mạnh mẽ, nếu anh ấy muốn hôm nay học thuộc bao nhiêu, thì nhất định phải học thuộc được bấy nhiêu, dù tôi ở bên cạnh làm gì, cũng không thể quấy rầy anh được. Tôi không phục, không tin anh thật sự ung dung dễ tính đến thế, lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế chọc phá anh.

Dù tôi nói gì, anh cũng không để ý, tôi bắt đầu hát thật to. Từ những bài của Đặng Lệ Quân, học các chị hát trong quán karaoke, xoay trái xoay

phải trước mặt anh, nháy nh mắt, nũng nịu hát: “Đưa anh ra ngoài thôn nhỏ, có điều này cần phải nói rõ với anh, dù trăm hoa đã đua nở, nhưng anh đừng hái hoa dại ven đường, phải nhớ kỹ chuyện của em, nhớ kỹ tình yêu của em…” [1]

[1] Bài hát “Đừng hái hoa dại ven đường” của Đặng Lệ Quân.

http://www.youtube.com/watch?v=TgMg9XrgvMU&feature=player_embedded

Không phản ứng à?

Tôi nhảy lên cái lan can gỗ trước mặt Tiểu Ba, làm như đang đứng trên sân khấu, cuộc một tờ giấy lại, làm micro, cắn đầu lưỡi, hát nhái theo tiếng Quảng Đông, lúc thì cúi đầu trầm tư, lúc lại nhìn xung quanh, làm ra vẻ vô cùng đau đớn, vô cùng ai oán, “Người đã say giấc đêm đã chìm sâu, thời khắc này đây chúng ta thật quá gần gũi, suy nghĩ của em dường như đang xao động, mâu thuẫn cứ lớn dần trong em, trái tim em từng bị tan vỡ, em lại dễ dãi để anh len lỏi vào cuộc đời mình…” [2]

[2] Bài hát “Người con gái dễ bị tổn thương”, ca sĩ Vương Phi hát bằng tiếng Quảng Đông nên bạn Kì Kì nhái theo. Bài hát này có trong album “Người con gái dễ bị tổn thương”, tên khác “Người tình mùa đông” của Vương Phi, năm 1992.

http://www.youtube.com/watch?v=-GS720QoYGw&feature=player_embedded

Tiếng phổ thông:

http://www.youtube.com/watch?v=cxFe2eZziUU&feature=related

Vẫn không có phản ứng hử

Tôi nhảy xuống lan can, đi vòng quanh người Tiểu Ba, vừa đi vừa hát khí thế ngất trời: ” Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ! Với máu thịt chúng ta, hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới!…” [3]

[3] Bài quốc ca Trung Quốc.

http://www.youtube.com/watch?v=ODT4ATkKjTc&feature=player_embedded

Tiểu Ba cầm sách giáo khoa tiếng Anh, ánh mắt nhìn vào hư không, vẫn không có chút phản ứng nào, bên ngoài đình có đủ thứ tiếng, có một người bị ngã ngồi xuống đất, ngay sau đó truyền đến một trận cười vang.

Trường đang trong kỳ nghỉ, bây giờ mới bảy giờ sáng, tôi cho rằng bên cạnh hồ chỉ có mình và Tiểu Ba, nên cũng không phải cố kỵ điều gì, thoải mái bộc lộ bản chất. Thật không ngờ Trần Kính đang ngồi ở bụi hoa bên kia vẽ tranh, chắc đã nhìn đủ trò nực cười tôi vừa làm, mặt cậu ấy vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, làm nghiêng cả giá vẽ, vì cứu tranh mà người bị ngã đau.

Tôi vô cùng xấu hổ, thật muốn tìm cái lỗ nứt nào để chui xuống, nhưng, tôi là ai nào? Đã sớm bị thầy chậu châu báu huấn luyện rồi, da mặt cực kỳ dày. Không có gì phải xấu hổi hết, mà tôi còn lớn tiếng dọa người, đi đến chỗ đó giáo huấn Trần Kính, “Sao cậu lại trốn ở đây nhìn lén hả?”

“Sáu giờ tớ đã đến đây rồi, còn đến trước cậu đấy, nếu coi là nhìn lén thì chính cậu mới là đứa nhìn lén, đúng không?” Trần Kinh đứng lên, nâng bản vẽ, vẫn đang cười cười, bản vẽ đã bị dính bẩn sương ở ven hồ sen, dù cậu ấy mới phác họa thôi, nhưng còn sinh động hơn bức tranh màu mè của tôi nhiều.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, không khỏi cảm thán, thiên tài đúng là thiên tài, ngay cả vẽ tranh cũng thắng người ta một bậc.

Khi cậu nhặt bút vẽ, tôi mới phát hiện dưới chân mình có một chiếc bút vẽ, nó đã bị tôi giẫm vỡ. Cậu cười nói: “Không sao, tớ có nhiều lắm.”

Tôi trừng mắt liếc cậu ấy một cái rồi xoay người bước đi.

Đi vào đình, thấy Tiểu Ba vẫn ung dung, yên lặng ngâm nga bài tiếng Anh, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi một xíu, còn sách thì đã dở sang trang khác.

Tôi thật phục anh ấy, thất bại ngồi lại trên tảng đá, cầm lấy bút vẽ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào những bông sen trong hồ nước.

Mãi đến khi Tiểu Ba hoàn thành mục tiêu học tập của hôm ấy, anh mới bảo tôi đi.

Sau đó, chúng tôi thường gặp Trần Kính gần hồ sen, cậu đã học vẽ tranh, chẳng qua vẫn đang luyện phác họa tĩnh vật. Tôi không nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng không quan tâm đến chúng tôi, mỗi người ngồi một góc riêng, làm việc của mình.

Một hôm, cậu nhìn Tiểu Ba một lúc lâu, đột nhiên đi đến gần Tiểu Ba, nói: “Học tiếng Anh không phải học như anh, tiếng Anh là một môn ngôn ngữ, công dụng chính của nó là nói, cả ngày anh chỉ im lặng học thuộc thế này, vừa tốn thời gian lại vừa kém hiệu quả. Anh phải đọc to lên, không cần cố gắng ép mình học hết, chỉ cần đọc đi đọc lại, lấy mục đích là đọc lanh lảnh để thuộc lòng là chính, lâu dần, anh tự nhiên có thể nảy sinh cảm giác ngôn ngữ, có được cảm giác ngôn ngữ đó, khi anh làm bài tập, nhiều khi hoàn toàn không cần để ý ngữ pháp, chỉ cần đọc qua, đầu lưỡi anh có thể tự nói ra đáp án chính xác.”

Tiểu Ba vội nói: “Cảm ơn em.”

Trần kính nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn. Người Trung Quốc mới học nói tiếng Anh có thể thấy buồn cười, không cần ngại, cũng không cần quan tâm người ta nghĩ mình thế nào, mình cứ đọc to lên thôi.” Nói xong, cậu cầm bản vẽ trở về.

Tiểu Ba lập tức nghe theo lời khuyên bổ ích của Trần Kính, bắt đầu đọc chầm chậm bài tiếng Anh, quả nhiên có chút buồn cười, tôi bật cười ha ha, công phu không coi ai ra gì của Tiểu Ba cũng thật lợi hại, anh vẫn cứ đọc bài của mình, mặc kệ người khác cười thế nào.

Đến khi anh đọc mệt rồi, chúng tôi mới ra về, Tiểu Ba nói: “Không ngờ thần đồng lại nhàn hạ thoải mái như vậy, thường nghe nói thần đồng phải đọc sách máy móc lắm.”

Tôi nói: “Cậu ấy học vẽ tranh khẳng định không phải vì hứng thú nhất thời, chắc chắn có tính toán gì đấy cho mình. Thật ra cậu ấy cũng rất khôn ngoan, anh đừngvẻ ngoài của cậu ấy lừa, lúc còn nhỏ em từng ngồi cùng bàn với cậu ấy, bị cậu ấy trêu chọc không ít đâu.”

Tiểu Ba cười, “Là một người rất thú vị.”

Tôi cũng cười, “Là người không ở cùng một thế giới với chúng ta.”

~~~~~~~~

Học cùng lớp với Quan Hà

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, một năm học mới lại bắt đầu.

Vì Hiểu Phỉ không thi cuối kỳ, nên trường quyết định lấy thành tích trung bình hai năm của cậu ấy làm tiêu chuẩn đánh giá. Cậu ấy được phân vào lớp 9-2, một lớp trọng điểm; Trương Tuấn được phân vào lớp 9-7, lớp kém; tôi được phân vào lớp 9-4, đứng đầu lớp, người đứng thứ hai là Quan Hà.

Khi đi báo danh, nhìn thấy thứ tự và tên mình trên bảng thành tích đó, tôi thật không dám tin, tôi đứng trước Quan Hà ư? Trường có nhầm không vậy? Tôi đứng trước Quan Hà!

Tôi mơ màng bước vào lớp học, ngồi xuống góc cuối lớp.

Khi Quan Hà đi vào lớp, trong lớp đã kín hơn nửa chỗ, có vài bạn chào hỏi cô ấy, rủ cô ấy ngồi cùng mình, rất nhiều nam sinh nhìn chằm chằm cô ấy. Tôi nhàn nhã nghĩ, cô ấy vẫn được hoan nghênh như trước.

Tầm mắt Quan Hà đảo quanh một vòng trong lớp, mỉm cười xin miễn lời mời của mọi người, lập tức đi đến bên cạnh tôi, “Có ai ngồi đây nữa không?”

Tôi lắc đầu, cô ấy ngồi xuống, “Hi, lâu rồi không gặp cậu.”

Tôi giật giật khóe miệng, tạm coi là một nụ cười, “Ừ.” Đối với cậu, rất rất lâu rồi không gặp tớ, còn đối với tớ, tớ luôn luôn để ý tới cậu.

Không lâu s

au, chủ nhiệm lớp bước vào, là một cô giáo dạy toán mới được điều về trường tôi, nghe nói cô rất có kinh nghiệm giảng dạy. Sau khi vào lớp, đầu tiên cô tự giới thiệu: “Cô họ Ngô, trong năm học này, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, cô và các em sẽ cùng cố gắng để tất cả các em đều thi đỗ vào trường trung học trọng điểm.” Ngay sau đó liền hỏi: “Bạn nào là La Kì Kì?”

Ánh mắt cô nhiệt tình tìm kiếm quanh lớp, các bạn trong lớp cũng tò mò nhìn quanh. Một lát sau, tôi mới tâm không cam tình không nguyện giơ tay lên, cô hơi ngạc nhiên vì thấy tôi ngồi ở góc cuối lớp, nhưng vẫn nhiệt tình cười với tôi, lại hỏi: “Ai là Quan Hà?”

“Là em ạ.” Quan Hà mỉm cười đứng lên.

Cô giáo Ngô càng kinh ngạc hơn, bạn đứng thứ hai trong lớp cũng rúc mình nơi xó lớp? Lại còn ngồi cùng bàn với người đứng nhất lớp? Thật ngoài hiểu biết của cô về những học sinh giỏi, cô cười gật đầu, “Ngồi đi!”

Quan Hà ngồi xuống, cô giáo Ngô nhìn hai đứa tôi, nói: “Trong năm học này, cô sẽ cố gắng hết sức, cô cũng hy vọng hai em có thể cùng cố gắng với cô, sáng tạo phong cách học tập hiệu quả nhất, giúp các bạn trong lớp cùng tiến bộ.”

Quan Hà mỉm cười gật đầu, tôi cúi đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm cái bàn, tôi đã quen làm một học sinh bình thường, kém cỏi rồi, thật sự không quen được giáo viên chút ý như thế này.

Cô Ngô nói: “Cô muốn làm quen với các em một chút chúng ta làm tổng vệ sinh, tổng vệ sinh xong sẽ sếp chỗ ngồi, nếu bạn nào có nhu cầu đặc biệt, có thể nói với cô. La Kì Kì, em phụ trách nhóm bạn quét rác, Quan Hà, em phụ trách nhóm bạn lau kính.”

Tôi nhíu mày, trước khi cô giáo này nhận lớp, có hỏi thăm tôi là học trò như thế nào không? Chưa gì đã dựa vào thành tích để luận rồi.

Cô cầm tờ danh sách lớp trong tay, điểm danh từng bạn một, đại khái chỉ làm quen với chúng tôi một lúc, rồi cô liền rời đi, để lại cho chúng tôi một phòng học không được quét dọn gì suốt một kỳ nghỉ.

Các bạn trong lớp đều nhìn tôi và Quan Hà, tôi đứng lên, mở cửa sau, mặt không hề thay đổi, đi ra khỏi phòng học, các bạn thích quét tước thế nào thì cứ quét tước thế ấy đi, chẳng liên quan gì đến tôi hết.

Các lớp 9 đều ở tầng ba, lớp 9-1, 9-2 và 9-3 đều ở cùng một hành lang, nếu cứ đi theo hành lang tầng ba thì sẽ đi qua văn phòng giáo viên ở giữa, tôi không muốn đụng phải cô giáo Ngô, nên đi theo hướng khác xuống tầng, vòng vèo qua hành lang tầng hai một chút.

Còn chưa đi tới lớp 9-7, đã chợt nghe thấy tiếng Trương Tuấn nói chuyện, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cậu đứng trên bục giảng, vẻ mặt bất đắc sĩ. Biểu tình của những bạn học sinh ngồi dưới hoàn toàn khác với 9-4 của tôi vừa rồi, đây là lớp kém hơn, một nhóm học khá khá ngồi cùng nhau, một nhóm học kém ngồi cùng nhau, tạo nên sự khác biệt cấp bậc vô cùng lớn!

Những học sinh nghịch ngợm và kiêu ngạo nhất khối tôi đều được phân vào lớp 9-7 này, rất có cảm giác thổ phỉ tranh rừng đoạt biển. Tôi nghi trường cố ý sắp xếp như vậy, như lớp 9-6 là lớp giỏi nhất trong những lớp giỏi, lớp 9-7 là lớp kém nhất trong những lớp kém, có lẽ nhà trường đã tính không hy vọng gì nhiều ở lớp này, nên để cả một đám ngỗ ngược vào đây để họ cùng kéo nhau xuống.

Trương Tuấn học lớp 9-7, được coi là một học sinh khá trong đám nghịch ngợm ấy, xem dáng vẻ này, cậu đã bị giáo viên giao trọng trách làm lớp trưởng rồi, tôi không nhịn được cười, giáo viên lớp này cũng may mắn đấy, dùng mông nhìn người! Chọn một cậu nam sinh “ngoan ngoãn” đi quản lý một đống ngỗ nghịch này, chỉ sợ cuối cùng ngoan ngoãn cũng biến thành ngỗ nghịch. Dù Trương Tuấn ở trong trường luôn ủ rũ, không náo loạn hay giở trò gì, dựa vào thái độ hời hợt và những chuyện xấu để nổi tiếng, chứ không dựa vào mấy chuyện hút thuốc, uống rượu, đánh nhau để nổi tiếng, nhưng nếu cậu ấy muốn, thì quản lý mấy tên côn đồ cũng không phải chuyện khó.

Khi tôi nhìn thấy Trương Tuấn, tất nhiên cậu cũng thấy tôi, có lẽ ý cười trên khóe miệng tôi đã làm cậu bất ngờ, cậu đang nói mà bỗng dừng lại, giống như quên mất câu từ, đám học sinh phía dưới lập tức cười vang, chế nhạo cậu, thậm chí mấy tên còn đập bàn đập ghế.

Trương Tuấn lại rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, nhẫn nại chờ họ gõ đập đến mệt, cậu mới nói, nhưng cô giáo chủ nhiệm lớp này lại không chịu nổi, không ngừng kêu to: “Yên tĩnh, yên tĩnh!” Câu “yên tĩnh” của cô bị lấn áp bởi những tiếng cười nhạo.

Tôi cười đi xuống tầng, từ tầng hai vòng sang một cầu thang khác để đi lên tầng ba. Lớp 9-1 đang tụ tập, thầy chậu châu báu đang nói, học sinh bên dưới đương nhiên không thể so sánh với lớp giỏi, nhưng cũng khá ngoan, xem ra trường vẫn còn coi trọng thầy ấy, để thầy dẫn dắt một lớp sắp tốt nghiệp ra trường, cũng coi như một đợt tập luyện.

Lớp 9-2 và lớp 9-3 đều đang quét dọn vệ sinh, Lâm Lam và Hiểu Phỉ đứng trên ghế lau kính, tôi đi đến đó, đứng trước mặt hai người, Hiểu Phỉ lập tức hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Lớp cậu không cần lau dọn gì à?”

Lâm Lam cười: “Chắc cậu ấy lại trốn rồi, bây giờ lá gan cậu ấy càng lúc càng lớn, giáo viên chủ nhiệm lớp 9-4 cho rằng mình nhặt được một kho báu, thật không ngờ mình lại vớ phải một tai họa.”

Tôi hỏi: “Lớp trưởng lớp cậu là là ai?

“Thẩm Viễn Tư.”

“Em gái của Thẩm Viễn Triết à?” Tôi yên lòng, trước đây Thẩm Viễn Tư từng học lớp 8-2 cùng Hiểu Phỉ, quan hệ của hai người cũng không tệ, những ngày sau này của Hiểu Phỉ, chắc sẽ không có sóng gió gì.

Hiểu Phỉ nói: “Đúng là cậu ấy đấy, hai anh em cậu ấy đều làm lớp trưởng, thú vị nhỉ.”

Lâm Lam nói: “Hai anh em họ đều học tập giỏi, khả năng ứng xử cũng tốt, lại còn có vẻ ngoài đẹp nữa, sau này dù làm gì cũng có đôi có cặp, nhìn họ, đột nhiên cảm thấy con một như chúng ta thật đáng thương.”

Hiểu Phỉ dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Tôi không hé răng, tôi thì tình nguyện nhà mình chỉ có một con.

Tôi đứng cạnh nói chuyện phiếm với Hiểu Phỉ và Lâm Lam, thấy họ đã lau xong cửa kính, tôi mới đi lại đường cũ, xuống tầng hai rồi vòng lên lớp mình, lớp học đã sáng sủa hẳn lên, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn tôi rất đặc biệt, tôi hoàn toàn không để ý, độ dày của da mặt tôi đã là số một rồi, còn lâu họ mới xuyên thủng được.

Đang tìm chỗ ngồi thì Quan Hà gọi tôi, không ngờ cô ấy cố ý dành chỗ cạnh mình cho tôi, những chỗ khác đều có bạn ngồi rồi, tôi chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh cô ấy.

Cô giáo Ngô bước vào lớp, bắt đầu tuyên bố danh sách cán bộ lớp, lớp trưởng là một nam sinh mới chuyển từ Tây An đến, tên là Lí Sam, cô Ngô giới thiệu, trước đây cậu đã từng làm lớp trưởng, có kinh nghiệm quản lý lớp, Quan Hà là cán bộ học tập, kiêm đại diện về ngữ văn của lớp, tôi được làm đại diện về môn toán, thật đúng là một khóa đại biểu, những người làm đại biểu thế này thường có rất nhiều quyền lợi đặc biệt.

Đây làc quan” đầu tiên trong cuộc đời của tôi. Hồi còn nhỏ, tôi đã từng vô cùng khát khao nó, nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, tôi cũng đã hiểu tâm tình của Trương Tuấn khi bị làm lớp trưởng.

Cô Ngô sếp lại chỗ ngồi, tôi và Quan Hà vẫn ngồi cùng bàn, bị chuyển đến vị trí giữa lớp, Lời của cô ấy có rất nhiều hàm ý: “Hy vọng hai em sẽ giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ, làm tấm gương cho các bạn trong lớp, tạo nên phong cách học tập tốt cho lớp ta.”

Cứ như vậy, bức màn năm cuối cấp của tôi được kéo ra. Người ngồi cạnh tôi là người tôi ngưỡng mộ, là người tôi ghen tị, là người trong lòng của người trong lòng tôi, là người từng giây từng phút nhắc nhở tôi, mình không hề tài giỏi gì.

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Phần 02 – Chương 13 part 2

~~~~~~~~

Tiếng hát vui vẻ

Vẫn là vậy, khí chất và phong độ của Quan Hà rất nhanh đã chinh phục tất cả các bạn trong lớp, làm cả lớp đồng tâm học tập, lớp trưởng Lí Sam của lớp tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của cô giáo Ngô, cậu học giỏi, ôn hòa và hào phóng với mọi người, rất nhanh đã có được sự tin cậy của các bạn, cậu và Quan Hà, một cương một nhu, quản lý lớp tôi rất chu đáo, có tổ chức.

Lớp vô cùng hài hòa, điểm duy nhất không hài hòa chính là tôi.

Cứ hai tuần trường tôi lại tổ chức cuộc thi “viết báo trên bảng đen” một lần, những lớp xuất sắc sẽ được cộng thêm điểm, nghe nói nó sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp, đặc biệt ảnh hưởng đến tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm, vì vậy giáo viên chủ nhiệm và ban cán bộ lớp đều rất quan tâm đến cuộc thi này.

Lí Sam nghe nói tôi biết, nên mời tôi góp sức cho cuộc thi viết báo này, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối ngay. Từ nhỏ đến lớn, tinh thần tôi khuyết thiếu nhất chính là tinh thần tập thể.

Quan Hà lại mời tôi một lần nữa, tôi nói: “Tớ chỉ học được hơn một năm thôi, còn chưa đủ khả năng.”

Quan Hà mỉm cười nói: “Tống Thần phụ trách các bài viết, tớ phụ trách viết bảng, hy vọng cậu có thể vẽ bảng cho lớp mình, thật ra người biết vẽ không khó tìm, Lí Sam cũng biết vẽ, nhưng tớ cảm thấy cậu sẽ có ý tưởng đặc biệt, chúng ta cần trang trí thật nổi bật, thu hút. Cậu cứ thử trước xem, nếu thật sự không được thì thôi.”

Tôi âm thầm thở dài, cùng là một chuyện, nhưng từ miệng cô ấy nói ra, nghe thật thoải mái. Đối với cô ấy, tôi không nói nổi tiếng từ chối, vì thế, tôi đã đồng ý.

Nhiều năm trôi qua, những chi tiết trên tấm bảng đen tôi cũng quên gần hết. Tôi chỉ nhớ mình và Quan Hà đều theo chủ nghĩa cầu toàn. Quan Hà có thể chỉ vì chút khác biệt giữa màu xanh đậm và màu xanh nhạt mà đã xóa hết cái bảng vất vả viết bốn, năm giờ, viết lại từ đầu. Tôi cũng chỉ vì một bài văn mà vẽ bốn, năm bức tranh minh họa, để mọi người góp ý, sau đó sửa đi sửa lại đến khi mình vừa lòng mới thôi.

Dưới sự hợp tác của hai đứa hơi cố chấp chúng tôi, bảng tin của lớp tôi không bao giờ đứng thứ hai, mà luôn luôn đứng thứ nhất, Lí Sam trêu chọc tôi và Quan Hà là: “Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch”.

Thường thì khi các bạn trong lớp đã ra về, tôi, Quan Hà, Lí Sâm vẫn ở lại lớp làm việc. Khi tôi và Quan Hà tập trung làm việc, có thể quên ăn cơm, Lí Sam phải đi mua bánh mì và đồ uống cho chúng tôi.

Khi cậu mua về, sẽ mời chúng tôi ăn. Chúng tôi ngồi trên bàn học, vừa ăn vừa thưởng thức thành quả lao động của mình, đến lúc đó sẽ đến phiên Lí Sam làm việc, cậu ấy phụ trách kiểm tra, chỉnh

Tiếng hát của Quan Hà nghe rất êm tai, cũng rất thích hát, cô ấy thường ngồi trên bàn, vừa đong đưa chân vừa hát, gần như bài hát đang được thịnh hành nào cô ấy cũng hát được, Lí Sam nói bài nào, cô ấy lại hát bài ấy; mà tôi, hưởng thụ tiếng hát tuyệt vời đó, vừa uống nước, vừa nhìn Lí Sam bận rộn. Thỉnh thoảng, tôi cũng rung đùi đắc ý hát cùng Quan Hà, tuy nhiên, tôi cũng chỉ ngâm nga nhỏ nhỏ theo cô ấy thôi, giống như tiếng hát đệm.

Có một lần, chúng tôi đang vui vẻ hát, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Tuấn đứng ngoài hành lang, nhìn chúng tôi qua lớp kính cửa sổ, ánh mắt vô cùng chăm chú, cho dù tôi phát hiện ra cậu, cậu cũng không rời mắt, thoáng chốc, tôi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ người cậu nhìn là mình, nhưng ngay sau đó tôi liền hiểu, sai rồi, cậu đang nhìn người bên cạnh tôi, Quan Hà.

Quan Hà cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay chào hỏi cậu, Trương Tuấn liền đi vào, dựa lưng trên vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bảng tin của lớp chúng tôi.

Quan Hà vẫn hát, tôi nhảy xuống bàn, vẽ nốt bức tranh minh họa cuối cùng với Lí Sam, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Trương Tuấn.

Không biết tại sao Trương Tuấn không đi, Lí Sam và Quan Hà không có ý kiến gì, nên tôi cũng không thể có ý kiến, cậu ấy luôn nhìn vào bảng tin.

Có lẽ vì tiếng hát vui vẻ của Quan Hà, có lẽ vì ánh mắt Trương Tuấn luôn nhìn bảng tin, nên tôi không nảy ra một tia ghen tị nào, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cậu ở bên, cố gắng vẽ thật đẹp, đôi khi bất chợt quay đầu lại, đón lấy tầm mắt cậu, tôi vẫn vội vàng lảng tránh, nhưng không hề sắc bén như ngày xưa.

Chúng tôi đều không nói câu nào, nhưng ngày hôm đó, là lần ở chung lâu nhất của tôi và Trương Tuấn từ khi biết nhau, cũng là một kỷ niệm nho nhỏ bình thản và ấm áp nhất

Vì vậy, nhiều năm sau, tôi đã rất cố gắng muốn miêu tả lại khung cảnh năm đó. Khi ánh hoàng hôn len lỏi vào lớp học, ánh sáng nhu hòa ấm áp chiếu vào, một cô gái xinh đẹp ngồi trên bàn học, vui vẻ ca hát, một cô gái và một cậu thiếu niên đứng trước bảng tin, khi thì đứng lên, khi thì khom người, cẩn thận tô vẽ, một thiếu niên anh tuấn đứng dựa vào tường, chăm chú nhìn họ. Đáng tiếc, dù tôi có vẽ thế nào, cũng không thể vẽ ra hình ảnh đã lưu giữ trong trí nhớ.

~~~~~~

Tâm lý sợ hãi giáo viên

Cô giáo chủ nhiệm lớp mới của tôi, cô Ngô, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ tốt với tôi, lần đầu tiên tôi gặp được giáo viên nhiệt tình đến vậy.

Sau khi tan học, cô cố ý bảo tôi đến văn phòng cô, cho tôi sách tham khảo, dùng bút đánh dấu những ví dụ mẫu, mỗi lần dạy hết tiết, cô lại đến chỗ bàn tôi hỏi han, tiết này cô dạy có dễ hiểu không, thậm chí khi trời mưa gió, cô còn nhắc nhở tôi chú ý mặt quần áo.

Nhưng cô ấy không hề biết tôi có rào cản tâm lý với giáo viên, tôi đã quen duy trì khoảng cách với các giáo viên rồi, trên thế giới này, ngoài cô giáo Cao ra, không một giáo viên nào có thể đến gần tôi. Nếu cô ấy giống cô Từng Hồng, ít nhất tôi còn có thể làm một học sinh bình thường, nhưng cô ấy nhiệt tình, cô ấy thiên vị khiến tôi cảm thấy sợ hãi, cô càng nhiệt tình, tôi càng lạnh lùng, cô càng muốn tiếp cận tôi, tôi càng muốn trốn tránh cô.

Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang thương hại, đại khái trong cuộc đời làm giáo viên, cô chưa từng gặp học sinh nào “không biết điều” như thế, cô muốn giơ tôi lên thật cao, mà tôi lại vô cùng muốn hòa nhập vào đám người, chỉ mong cô vĩnh viễn không để ý tới tô

Cô ấy vẫn nhiệt tình trước sự lạnh lùng của tôi, nhưng cô liên tiếp thất vọng, tôi trả lại quyển sách tham khảo còn nguyên vẹn cho cô, mỗi lần nói chuyện với nhau, tôi đều không mở miệng vàng, thậm chí trước mặt cả lớp, cô thấy sắc mặt tôi không tốt, quan tâm hỏi tôi có bị bệnh gì không, muốn sờ lên trán tôi kiểm tra, tôi lại né tránh bàn tay cô, lạnh lùng trả lời: “Em không phải trẻ con, em tự biết mình có bị bệnh hay không.”

Tôi còn cố gắng để cô ấy ghét mình, cố ý không làm bài tập toán, cố ý ngủ trong giờ của cô.

Rốt cuộc, cô cũng biết tôi là hòn đá mài, không phải hòn ngọc bích, cô bắt đầu buông tha tôi, đem sự nhiệt tình của mình chuyển sang Quan Hà, Quan Hà không phụ lòng cô, mang lòng cảm kích làm một học sinh ngoan giỏi

ể báo đáp cô, cô Ngô vui vẻ hưởng thụ thành quả mình tạo nên.

Tôi bắt đầu an tâm, lặng lẽ làm chuyện của riêng mình.

Thẳng thắn mà nói, cô Ngô là một giáo viên chủ nhiệm rất có trách nhiệm, toàn tâm dạy dỗ lớp tôi, ngày nào cũng đến sớm về muộn, ngoài việc thiên vị rõ ràng những học sinh giỏi ra thì chuyện gì cô cũng tốt, có điều, có giáo viên nào không thích học sinh giỏi chứ?

Trong giờ toán, nhiệt tình thì cô có thừa, nhưng tính logic thì lại thiếu nhiều, giờ của cô ấy, tôi chỉ nghe vài lần đã phát hiện ra, chẳng thà mình tiết kiệm thời gian tự đọc sách còn hơn. Tuy nhiên, không phải đọc sách giáo khoa, mà là đọc truyện trinh thám, nguồn gốc là từ Quan Hà cho tôi mượn “Sherlock Holmes”, tôi thích so đo trí tuệ như thế này, bắt đầu yêu thích thể loại truyện trinh thám, bắt đầu điên cuồng đọc các câu chuyện, vì có Quan Hà yểm trợ cho tôi nên các giáo viên đều làm bộ như không phát hiện.

Bất tri bất giác, tôi bắt đầu nói chuyện với Quan Hà, cô ấy nói tiểu thuyết mình thích nhất cho tôi, nói với tôi vì sao mình thích, tôi cũng nói với cô ấy, tiểu thuyết tôi thích nhất, nói với cô ấy vì sao lại thích. Chúng tôi trao đổi cái nhìn và lý giải về nhân vật, nhận thức về thế giới, càng trao đổi nhiều, tôi “ngẩng đầu nhìn núi cao” với cô ấy. Giữa những người bạn cùng trang lứa, tôi chưa gặp được cô gái nào có suy nghĩ trưởng thành, thâm thúy như vậy, ở ngoài mặt, cô ấy chỉ như một thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường, nhưng suy nghĩ có lẽ đã vượt qua cô gái hai mươi sáu tuổi, tôi luôn cảm thấy bản thân trưởng thành sớm, nhưng tôi trưởng thành sớm mang theo cực đoan, phản nghịch và tà ác, còn cô ấy trưởng thành sớm, lại mang theo sự ẩn nhẫn trong cuộc sống, bao dung và trí tuệ.

Cô ấy làm tôi bị mê hoặc, và cũng vô cùng sùng bái, nhưng chính vì vậy mà càng thêm buồn khổ. Tôi cảm thấy cuộc đời mình, dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua cô ấy. Cuộc sống của tôi gần như không có mục tiêu, mục tiêu duy nhất giấu sâu trong đáy lòng, lại làm người ta tuyệt vọng!

Thành tích thi giữa kỳ, Quan Hà đứng nhất lớp, tôi đứng thứ sáu, cô giáo Ngô rất vừa lòng, cô cảm thấy thứ hạng này mới là bình thường. Nói thật, tôi cũng cảm thấy thế này mới bình thường.

Hiểu Phỉ lại đứng đầu lớp 9-2, cậu ấy cười hì hì bảo tôi đọc ít sách giải trí thôi, phải nỗ lực thật nhiều, đừng để cậu ấy thắng mà lại không có cảm giác thành tựu như vậy.

Tôi không hé răng, thật ra không phải vì tôi không nghiêm túc ôn tập, tôi cũng hạn chế đọc sách giải trí, lúc cần nghiêm túc tôi cũng không ngẩn người, thành tích này phản ánh rất thật trình độ bây giờ của tôi, lần trước được đứng đầu lớp cũng có phần nhiều của may mắn.

Điểm những môn khoa học của tôi và Quan Hà cũng gần như nhau, nhưng điểm tiếng Anh của Quan Hà vượt tôi rất xa. Từ khi vào lớp 9, tất cả các môn học đều bắt đầu tổng kết, bài thi không chỉ kiểm tra kiến thức của một học kỳ, mà còn kiểm tra tất cả kiến thức ở trung học cơ sở. Vì trận đấu với thầy chậu châu báu, môn tiếng Anh mãi đến năm lớp 8 tôi mới để ý tới, nên kiến thức bị rỗng rất nhiều, bây giờ bắt đầu phải tự nhận lấy hậu quả.

Vì cái gốc tiếng Anh đã kém, nên tôi không nghe, có nghe cũng không hiểu, tôi liền không có hứng thú học, làm cho môn tiếng Anh càng ngày càng kém, thành tích cũng càng kđương nhiên càng không hiểu, tôi càng không có hứng thú học. Tôi đã bị rơi vào chu kì kém đi đó.

Lòng tôi hiểu rõ, nhưng tôi không biết sửa như thế nào, cũng muốn nghiêm túc nghe giảng trong giờ tiếng Anh, nâng cao thành tích, những từ giáo viên tiếng Anh nói tôi không biết, ngữ pháp tôi cũng mơ hồ, không hiểu cô ấy nói gì, tôi bất giác lơ đãng, đến khi lấy lại tinh thần thì giờ tiếng Anh đã hết mất rồi, bài tập tất nhiên cũng không thể làm.

Ngày nào tôi cũng hạ quyết tâm phải học tốt tiếng Anh, nhưng ngày nào cũng để lãng phí thời gian.

Nâng cao thành tích môn tiếng Anh của mình, trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Cái gốc lỏng lẻo, tựa như nhà không có nền móng, vĩnh viễn không thể đột ngột mọc lên một ngôi nhà.

Nhìn Quan Hà dễ dàng được hơn chín mươi điểm, tôi bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước mình lại chỉ vì ghét thầy chậu châu báu mà không chịu học tiếng Anh? Tôi ghét thầy ấy, không nghe giảng trong giờ của thầy, lúc ấy cảm thấy làm như vậy là hết giận, nhưng cuối cùng lại làm hại chính mình, thầy ấy không phải chịu chút ảnh hưởng gì, người ta vẫn tiếp tục làm công việc giáo viên tiếng Anh của mình.

~~~~~~~~~~

Lớp 9-7

Vì có áp lực của kỳ thi vượt cấp, không khí trong khối lớp 9 trở nên vô cùng căng thẳng, riêng lớp 9-7 lại có thêm vài điều thú vị giữa bầu không khí căng thẳng ấy.

Mới khai giảng được một tuần, lớp 9-7 đã chia thành hai phái, trận đánh đầu tiên, bàn trong lớp học bị đập phá thành hai nửa, một học sinh bị đánh cho đầu rơi máu chảy, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, hiệu trưởng đích thân ra mặt phê bình lớp ấy, cảnh cáo xử phạt vài đứa. Tuy nhiên mấy người đó căn bản không nghĩ sẽ vào trung học phổ thông, cảnh cáo thì có tác dụng gì với họ? Chắc trường đã bắt đầu hối hận, không nên để một đống ma vương hỗn loạn trong cùng một lớp thế này.

Trương Tuấn làm lớp trưởng vô cùng yếu đuối, không có tác dụng gì, nghe nói khi lớp ấy đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, cậu ta sợ hãi trốn trong sân thể dục chạy bộ, chạy mười vòng mới trở về lớp, vừa lúc đang đưa cái đứa đánh nhau đến trọng thương vào bệnh viện, để tránh trường hợp đánh đấm chết người, vì ưu khuyết điểm triệt tiêu lẫn nhau, nên trường cũng không truy cứu cái gì. Thực ra, dù nhà trường muốn đuổi theo truy cứu cũng không được việc gì, bỏ Trương Tuấn đi, cũng chẳng có ai sẵn sàng làm lớp trưởng, chẳng những không được hưởng uy phong của lớp trưởng, mà ngược lại còn phải lo lắng không cẩn thận sẽ bị bọn côn đồ ấy đánh.

Ngày nào lớp 9-7 cũng bị bao trùm bởi không khí mù mịt, mỗi tuần có một tình hình, những nữ sinh ngoan hiền cố gắng không đi qua hành lang của lớp 9-7, bởi vì, nam sinh lớp ấy dám ngang nhiên trêu chọc nữ sinh trên hành lang, nữ sinh nào có thành tích tốt, ngoan ngoãn càng bị bọn họ trêu cho khóc không thành tiếng, không dám nói với giáo viên, nếu không sau này tan học ngay cả trên đường về nhà cũng không yên ổn.

Mọi người đều chỉ có thể không động vào họ, lảng tránh là tốt nhất.

Giờ ra chơi của một ngày nọ, Quan Hà đi đưa bài tập ngữ văn cho giáo viên ngữ văn lớp 9-8 để cán bộ lớp ấy tham khảo. Khi đi, không xảy ra chuyện gì, nhưng khi trở về, trên hành lang có vài tên ma đầu của lớp 9-7 bắt đầu nói năng xằng bậy, Quan Hà cúi đầu, làm như không nghe thấy gì, nhưng vài tên ngăn cô ấy lại.

Tôi đứng ở hành lang bên kia, dựa vào tường, ôm cánh tay trấn tĩnh nhìn mọi chuyện. Tôi rất tò mò, sự tao nhã, phong độ của Quan Hà có thể duy trì dưới tình huống như thế này không?

Quan Hà vài lần muốn thoát khỏi bọn họ, nhưng chúng không cho cô ấy đi, mà còn cười cợt hỏi cô ấy mặc đồ lót màu gì. Mặt Quan Hà đỏ bừng lên, mím môi chực khóc, nhưng vẫn cố gắng nén nhịn không khóc.

Tôi vốn định đứng xem náo nhiệt, thậm chí còn muốn xem bộ mặt xấu của Quan Hà, nhưng khi nhìn thấy Quan Hà như vậy, tôi lại bắt đầu không đành lòng. Đang lúc cân nhắc có nên xông lên giải cứu Quan Hà hay không, thì vài nam sinh lớp tôi, vốn có lòng yêu mến Quan Hà, lúc này nhìn được nữa, bắt đầu đi về hướng đó, thậm chí nam sinh của lớp 9-5 và lớp 9-6 cũng đi ra.

Tôi cười khổ lắc đầu, thì ra đây là kết quả, phong độ của cô ấy sẽ không bị phá hủy.

Nhóm ma vương của lớp 9-7 kia khẳng định sẽ không kiêng kị gì đám “thư sinh” này, bây giờ, chúng ta có thể được thưởng thức một trận đánh đấm giữa những nam sinh ngoan và nam sinh hư, đáng tiếc, trận đánh này đã không diễn ra.

Những giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nhất định sẽ tức đến hộc máu, khối lớp 9 năm ngoái rất yên ắng, đến khóa chúng tôi, thành tích không mấy ưu tú hơn, mà chuyện phiền toái nhì lại nhiều vô kể.

Không ngờ, khi tôi đã chuẩn bị xong tư thế để nhìn một trận đánh đấm, thì Trương Tuấn đi ra từ cầu thang, nhìn thấy nam sinh lớp mình vây quanh Quan Hà, lập tức hiểu mọi chuyện, cậu đi nhanh vài bước, kéo Quan Hà ra khỏi đám nam sinh đó, đám nam sinh này chắc cũng không ưa gì Trương Tuấn, lúc này Trương Tuấn lại “xuất đầu lộ diện”, chúng đã có lý do ra tay, lập tức chuẩn bị đấu võ.

Mà khi Quan Hà được Trương Tuấn kéo ra, lớp trưởng Thẩm Viễn Triết của lớp 9-6 đã vội vàng ra khỏi lớp, đứng giữa lớp 9-6 và lớp 9-7, ngăn những nam sinh muốn qua đó, khuyên ngăn xong nhóm nam sinh lớp mình, cậu lại ra đứng chung một chỗ với Trương Tuấn.

Quyền uy của hội trưởng hội học sinh cũng không kém, ở sau cậu có rất nhiều nam sinh tự động đứng cùng phe, thật rõ ràng, họ mặc cho Thẩm Viễn Triết ép buộc.

Tôi lẳng lặng đi lên phía trước vài bước, yên lặng đứng ở một góc, không tính tham dự trận quần ẩu, nhưng nếu quả thực có đứa đánh Thẩm Viễn Triết, tôi sẽ nhớ kĩ mặt hắn, rồi đi nhờ đàn em của Ô Tặc mời hắn vào bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày. Về phần Trương Tuấn, tôi cũng không lo lắng, năm lớp bốn cậu đã mang theo “hung khí” trong người, năm lớp sáu, học sinh thấy cậu đều đi đường vòng, mấy năm nay cậu lại luôn đi theo bọn Tiểu Lục, nếu cậu không giải quyết được đám hỗn loạn này, thì làm sao có tư cách để người trên đường gọi là “Anh Tiểu Tuấn”?

(Tiểu Dương: Lớp bốn bạn Trương Tuấn đã mang theo vòng cổ gắn con dao, bạn ấy rất phong độ, cho bạn Kì Kì mượn áo khoác khi bạn Kì Kì đang bị “đỏ quần”. Chi tiết này ởphần I – chương 6.2.)

Tình thế hết sức căng thẳng, Thẩm Viễn Triết có vẻ không hề để ý đến không khí này, còn cười tủm tỉm đi vỗ vỗ bả vai mấy cậu ma vương, “Mọi người đều học chung một trường, chỉ còn một năm nữa thôi, tại sao phải khó chịu như vậy? Các cậu đều chơi bời ở ngoài kia, tương lai khẳng định sẽ có danh dự, có uy tín làm đại ca, nhưng nếu để mọi người biết các cậu đi bắt nạt một cô gái thì thật không hay chút nào.”

Không biết vì đám ma vương thấy đằng sau Thẩm Viễn Triết tụ tập ngày càng đông nam sinh, hay bị lời nói của Thẩm Viễn Triết tác động, dù sao không khí cũng trùng xuống. Trận đánh đấm đang chuẩn bị nổi lên thì lại biến thành cuộc trò chuyện vui vẻ giữa Thẩm Viễn Triết với mấy tên ma vương ấy, họ lại kết bạn kết bè với nhau.

Tôi bị sốc nặng, không chỉ vì Thẩm Viễn Triết tốt số, mà còn vì mấy câu nói của cậu ấy, tôi luôn luôn cho rằng Thẩm Viễn Triết là người có tâm địa lương thiện, là học sinh có năng lực, nhưng hiển nhiên cậu chẳng phải học sinh ngoan giỏi theo nghĩa truyền thống.

Trương Tuấn hoàn toàn không để ý đến những chuyện xung quanh, chỉ thấp Quan Hà, Quan Hà luôn là người giỏi che giấu cảm xúc, đã sớm bình tĩnh lại, ít nhất ở ngoài mặt cũng đã bình thường, cô ấy mỉm cười nói với Trương Tuấn: “Cảm ơn.”

Trương Tuấn cười: “Cô bạn, có cần khách khí như vậy không?”

Tôi xoay người bước đi, bắt đầu ghét mình bị vào lớp 9-4, thà tôi bị phân vào lớp 9-1 hay 9-3 còn hơn, ít nhất cũng không ở cùng hành lang với họ.

Một lát sau, Quan Hà cũng trở lại, mấy nữ sinh vây quanh cô ấy, ríu ra ríu rít an ủi, có một nữ sinh rất thích tin đồn, nháy nháy mắt nói với Quan Hà: “Trương Tuấn từ trước đến giờ đều mặc kệ mọi chuyện, nhưng với cậu lại không như vậy nha!”

Có nữ sinh ghé vào bàn tôi, cười nói: “Tớ cảm thấy Trương Tuấn cũng chẳng có gì, hình như cậu ấy sợ đám côn đồ lớp mình, nghe nói vào giờ tự học, cậu ấy bảo lớp trật tự một chút, bọn chúng lại rống lên với cậu “Trật tự cái rắm ấy”, cậu không nói tiếng nào, thực ra Thẩm Viễn Triết mới chính là người cứu Quan Hà.”

Quan Hà mỉm cười, không nói chuyện, nguyên tắc của cô ấy mãi không thay đổi, không bao giờ bàn luận chuyện thị phi của bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân mình.

Cô ấy như vậy làm tôi cảm thấy Trương Tuấn không đáng, tôi lấy sách vở ra, nói với đám nữ sinh: “Tớ muốn học bài, các cậu muốn nói chuyện phiếm thì ra chỗ khác mà nói.”

Đám nữ sinh đang hứng thú buôn chuyện đều trừng mắt liếc tôi, sau đó tản đi hết, trở về chỗ của mình. Quan Hà như trút được gánh nặng thở sâu một hơi, xem ra cô ấy cũng đã nhịn lâu rồi.

Hai ngày liền, tôi không nói chuyện với Quan Hà, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy rất đáng ghét, thật già mồm cãi láo, thật dối trá, giả vờ nũng nịu yếu đuối như tiểu thư, tranh thủ sự đồng tính và yêu thích của n

Tôi ghét cô ấy!