Thống Ngưỡng (Đau)

Chương 13: Tôi đền cho cô cái mới




Biên tập: Rosa

Nghê Già đã thấy chán ngấy vì sự thay đổi thất thường của cậu, trong lòng cô nghẹn một ngọn lửa, không nói một lời, đi qua, ngồi xuống nhặt di động lên.

Cô nhấn hai lần, màn hình di động vẫn đen thui.

Không mở máy được.

Nghê Già ngồi tại chỗ một lát rồi mới đứng lên, trở tay ném di động vào người Trần Kính Sinh.

“Cho cậu đấy.”

Cô lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi.

Trần Kính Sinh căn bản sẽ không để cô đi, lực tay của cậu rất lớn, giống như kìm sắt, thường khiến xương cốt của cô bị bóp đến phát đau.

Trước đây, cậu sẽ không giam cầm cô lâu lắm, cô cũng biết mình đánh không lại cậu, giãy dụa hai cái liền từ bỏ.

Nhưng lần này, cô thật sự tức giận.

Dù cô có giãy thế nào, Trần Kính Sinh cũng không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, giống như sợ cô thật sự thoát khỏi cậu vậy.

Rốt cuộc Nghê Già cũng bùng nổ, cô bỗng nhiên cúi đầu cắn vào cổ tay cậu.

Lần trước cậu có thể cắn cô, lần này cô chỉ biết mình cắn ác hơn cậu nhiều.

Cô dùng toàn bộ sức lực để cắn, cắn đến nỗi miệng cũng chua, cả người run rẩy, trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt.

Trần Kính Sinh vẫn không nhúc nhích, cậu lẳng lặng nhìn, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút.

Cậu không sợ đau.

Cuộc sống của cậu từ trước tới nay đều trôi qua bằng cách bầu bạn với đau đớn.

Nghê Già tự biết vô dụng, nới lỏng miệng.

Nhìn chỗ cổ tay bị cắn đến nỗi máu thịt không rõ, cô nghĩ giữa mình và Trần Kính Sinh thật sự là càng ngày càng đẫm máu.

Sự giận dữ không đến như mong đợi.

Cậu chỉ rũ mắt hỏi cô: “Còn đi nữa không?”

Nghê Già ngẩn ra.

“Cái gì?”

“Còn đi nữa không?” Cậu lặp lại, nhưng không buông cô ra mà giơ cánh tay còn lại lên: “Nếu không đủ thì đổi tay, cô cắn tiếp đi.”

Tiếp tục?

Nghê Già nhìn cậu như nhìn quái vật: “Cậu lên cơn cái gì?”

“Cô muốn đến đó?” Ánh mắt Trần Kính Sinh sâu hơn: “Đi tìm Cố Nam Minh?”

Nghê Già lạnh lùng nhìn lại cậu: “Liên quan gì đến cậu?”

“Không được đi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Không phải cô đến chăm sóc tôi sao?”

Nghê Già ngạc nhiên, vậy mà Trần Kính Sinh lại có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy.

Thật sự không phải phong cách của cậu.

“Tôi cảm thấy cậu không cần ai chăm sóc.” Nghê Già nói, ánh mắt đảo qua chiếc di động vừa mới bị ném hư: “Di động của tôi cũng có thể ném hư, cậu thật sự rất khỏe mạnh.”

Ánh mắt Trần Kính Sinh chỉ nhìn cô: “Tôi đền cho cô cái mới.”

“Tôi không cần cái mới.” Nghê Già nheo mắt, cố ý nói: “Tôi muốn cái của cậu.”

Không ngờ, Trần Kính Sinh thật sự lấy di động từ trong túi ra.

Toàn thân màu đen, là một hãng thịnh hành trong năm nay.

Quả là kẻ có tiền.

Nghê Già cười lạnh một tiếng, nhận lấy, xoay người vứt ra cửa sổ mở lớn ở phòng bếp.

Thật sảng khoái.

23 tầng, dưới lầu là một hồ nước nhân tạo cực lớn, cô không tin là rơi xuống không hư.

Không phải là vứt di động sao? Có qua có lại.

Nhưng Nghê Già không ngờ, Trần Kính Sinh một chút phản ứng cũng không có.

Ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô.

Dường như không mảy may đau lòng vì vừa mới bay mất 1000 vạn.

Cậu vẫn còn nắm chặt cô, vì dùng sức quá mức nên làn da bị kéo căng, vết thương trên cổ tay liên tục hở ra, vài giọt máu đã rơi trên mặt đất.

Nghê Già phục rồi.

Cô không nên cảm thấy hôm nay Trần Kính Sinh bình thường.

Cô nói: “Cậu thả tôi ra trước, phải xử lý vết thương.”

Trần Kính Sinh nói: “Cô xử lý cho tôi.”

Nghê Già: “Cậu không có tay sao?”

Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm cô, nói: “Cô cắn.”

Nghê Già bị cậu nhìn đến nỗi da đầu run lên một trận, cô hít sâu một hơi, gật đầu giống như cam chịu.

“Hòm thuốc ở đâu?”

Lúc này, Trần Kính Sinh mới thả cô ra, bước đến phòng mình.

Lần nữa lấy lại được tự do, Nghê Già nhanh chóng lắc lắc cái tay đã ê ẩm, cô cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy.

Cô đi theo sau cậu vào phòng, không ngoài dự đoán, phòng Trần Kính Sinh không có bất kỳ vật sáng nào, cũng không có chút hơi thở nhà ở.

Ga giường, bao gối, sofa, cái bàn, thậm chí rèm cửa sổ cũng là một màu đen vừa dầy vừa ngột ngạt.

Toàn bộ phòng vừa trống vừa lớn, vừa lạnh như băng vừa đơn điệu.

Hoàn cảnh như vậy, ai cũng có thể bị đè nén mà chết.

Trần Kính Sinh xách một cái hòm từ trong tủ đầu giường ra, sau đó ngồi bất động trên giường.

Nghê Già đi qua, nhìn thấy trên tủ đầu giường chất đầy lọ thuốc và hộp thuốc lá.

Cô nhìn lướt qua đống tàn thuốc nằm ngổn ngang trong chiếc gạt tàn màu bạc.

Mùi thuốc rất nồng.

Cô nhịn không được mà giúp cậu cầm ra ngoài xử lý sạch sẽ rồi đặt lên lại.

Ánh mắt Trần Kính Sinh vẫn luôn theo cô, không nói tiếng nào.

Cô nhấc hòm thuốc lên, cúi đầu nói với cậu: “Ra phòng khách đi.”

Trần Kính Sinh không nhúc nhích.

Nghê Già không ép cậu, cô biết cậu không nghe.

Cô không muốn ngồi lên giường cậu, vì thế đành ngồi xổm bên chân cậu, đặt hòm thuốc trên mặt đất, mở ra, hơi nghiêng người tìm đồ cần dùng.

Cồn đã dùng hết nửa bình, tăm bông cũng mở ra, băng gạc, thuốc mỡ tất cả đều có.

Xem ra cậu thường xuyên dùng.

Đánh nhau rất nhiều?

Nghê Già mãi suy nghĩ, bảo cậu đưa tay ra, lúc ngẩng đầu lên lại bị rơi vào ánh mắt sâu thẳm của cậu.

Trần Kính Sinh có một đôi mắt khiến người ta nhìn không thấu, giống như khi bạn nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn chăm chú vào bạn.

Nhìn lâu, sẽ khiến lòng người sợ hãi. Sợ rơi vào rồi sẽ không thể bò ra.

Cô nhanh chóng cúi đầu.

Có chút suy nghĩ muốn trốn.

Nghê Già rót chút cồn lên tăm bông, kéo tay cậu qua, lau sạch vết máu xung quanh dấu răng trước, sau đó đổ cồn ra lần nữa, đổi tăm bông mới.

Động tác của cô rất nhẹ, luôn bỏ qua miệng vết thương, sợ đụng phải.

Chắc là rất đau.

Trần Kính Sinh đột nhiên bắt lấy cái tay đang cầm cồn của cô, kéo đến miệng vết thương của mình, bôi xuống.

Nghê Già kêu một tiếng: “Cậu làm gì thế!”

Trần Kính Sinh giương mắt: “Cô cọ cọ cái gì?”

“Tôi sợ cậu đau!”

“Sợ cái gì?” Trần Kính Sinh không biểu cảm, nói: “Cô đau lòng?”

“Chuyện này và chuyện tôi đau lòng có liên quan gì? Đó là tay của cậu!”

Nghê Già phát cáu, ném toàn bộ tăm bông lên người cậu, đứng lên, muốn chạy, nhưng vì ngồi quá lâu nên trước mắt cô quay cuồng một trận.

Thấy cô lảo đảo, Trần Kính Sinh nghiêng người để cô ngã lên giường rồi trực tiếp xoay người đè lên.

Nghê Già chịu không nổi, dùng sức đẩy cậu: “Cậu có bệnh có hả?”

Trần Kính Sinh đè ép cô, đột nhiên cười lên.

“Có biết vừa rồi tư thế của cô giống gì không?”

Nghê Già biết trong miệng hắn không có gì hay ho, muốn che lỗ tai lại nhưng cậu nhanh tay lẹ mắt cạy cổ tay cô ra.

Cậu nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh nói: “Giống như đang chọc ‘nó’ vậy.”



Nghê Già cảm thấy máu toàn thân đã vọt tới đỉnh đầu, cô không phải chưa từng nghe qua mấy lời thô tục của bọn đàn ông, tốt xấu gì cũng có một gương mặt hồ ly tinh, mấy năm qua cô đã sớm biết.

Nhưng, cô không thể tưởng tượng được Trần Kính Sinh có thể nói như vậy, trong mắt người ngoài, hắn là kẻ chớ có lại gần, cao không với tới, không ít nữ sinh thích hắn, ngay cả một mỹ nhân như Phàn Nhân hôn hắn, hắn cũng có thể thờ ơ, trong mắt lạnh tanh như không có thất tình lục dục.

Vậy bây giờ, cậu được xem là cái gì?

Nghê Già càng nghĩ càng sợ, cô tình nguyện để Trần Kính Sinh hận mình cả đời.

“Trần Kính Sinh.”

Nghê Già gọi hắn.

“Gì?”

Nghê Già giương mắt, ánh mắt đã trở nên châm chọc: “Tôi không có hứng ngủ với người nhỏ tuổi hơn mình.”

Quả nhiên, Trần Kính Sinh nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng kia lại xuất hiện, cánh tay cậu chống xuống giường, rời khỏi người cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

“Nghê Già, tôi còn chưa đến mức động dục với cô.”

Vậy thì tốt.

Nghê Già cũng đứng lên, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.

Lúc này, Trần Kính Sinh không cản cô nữa.

Nghê Già đi được hai bước, nhớ tới trên bếp còn nấu cháo, đành phải quay đầu nói: “Cậu nhớ tắt bếp.”

Trần Kính Sinh lạnh mặt, không lên tiếng.

Cô lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Chuyện cậu bị người ta bỏ thuốc, chắc chắn không phải Cố Nam Minh, cậu ta không phải loại người như vậy.”

Trần Kính Sinh sắc mặt biến đen, đột nhiên tức giận.

“Mẹ nó, cô có cút hay không?”

Nghê Già bị cậu rống, cũng làm mặt lạnh, bỏ đi không quay đầu lại.

Shit!

Đời này cô sẽ không đến nhà cậu làm nô tài nữa.