Thong Thả Đến Chậm

Quyển 1 - Chương 7




Edit: Quỳnh Đàm

Beta: tiểu an nhi

Công ty Hằng Vũ.

Quản lý công trình Quân Mục Viễn mỉm cười gật đầu với cô Thư ký Tổng giám đốc, xua tay ý bảo không cần phải thông báo trước, sau đó anh ta trực tiếp đi thẳng vào luôn.

Bùi Địch Thanh mặc áo sơ mi đen, cổ áo để mở, cúi đầu sững sờ nhìn chiếc điện thoại di động.

"Bùi Tổng?" Quân Mục Viễn kỳ quái nhướn mày, ngồi xuống cái ghế đối diện Bùi Địch Thanh, "Sao lại ngây người ra như thế?"

Bùi Địch Thanh để di động xuống, không khỏi bật cười, cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế, "Không phải, chỉ là vừa bị người khác cúp điện thoại, có chút không quen." Anh nghi ngờ cô đã xóa số của mình rồi, lúc đầu còn thận trọng hỏi anh tìm ai, sau đó vừa nhận ra giọng của anh thì lập tức "pằng" một tiếng – cúp máy.

Lúc đầu anh còn suy đoán cho rằng cô không phải là người dễ dãi, sau vài lần gọi lại thì nhận ra, căn bản là cô không muốn nhận điện thoại của anh. Phân biệt rõ ranh giới với anh như vậy, quả thực là một nhân viên tốt.

"Người nào to gan như vậy chứ, dám ngắt điện thoại của Bùi Tổng nhà ta?"

"Trên đời này có rất nhiều người dám! Mục Viễn, khả năng của mấy công ty chuyên thi công lúc trước anh kiểm tra sao rồi?"

"Tôi tới cũng chính là để nói với cậu về chuyện này. ‘Âu Lục trang viên’ tuy là kiến trúc có diện tích không lớn lắm nhưng lại là công trình cần kỹ thuật cao, vừa có tầng hầm để xe, vừa có khuôn viên cùng bể bơi, bên trong phòng còn có lò sưởi. Công ty Sở Chu ở Đại Liên đã làm khá nhiều hạng mục theo kiểu kiến trúc Châu Âu như thế này, còn có một công ty khác ở địa phương có khả năng khá tốt. Bùi Tổng, tôi đã tiếp xúc qua với bọn họ, cũng cảm thấy bọn họ nhất định sẽ hoàn thành tốt công trình."

"Tốt, Hằng Vũ thành lập chi nhánh ở Thanh Thai, thị trường vừa mới khai thác, sau này các hạng mục xây dựng sẽ còn rất nhiều, nắm bắt được một vài đội ngũ thi công là có thể hợp tác lâu dài rồi. Nhưng anh nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình thi công, kể cả một sai sót nhỏ nhặt nhất cũng không thể để xảy ra."

"Tôi hiểu rõ, Bùi Tổng, chất lượng của công trình cũng chính là bộ mặt của công ty, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì được. À đúng rồi, anh có nghe nói về ngọn núi bên cạnh Quảng trường Tinh Hải cùng Đại học Thanh Thai kia không, Chính phủ chuẩn bị cho xây dựng một khu chung cư ở đó, được gọi là Hải Các, ngành địa chất cũng đã đến đó đo đạc rồi."

"Tôi đã sớm nghe nói, nhanh nhất thì cũng phải đến mùa thu hạng mục mới được duyệt, cạnh tranh khẳng định sẽ rất kịch liệt. Thái Hoa lần này thua dưới tay chúng ta, nếu biết về hạng mục Hải Các đó thì nhất định sẽ dồn hết tiềm lực vào đây cho xem."

"Muốn như vậy thì cũng phải xem thực lực đã! Thái Hoa có thể cùng Hằng Vũ chúng ta so sánh được sao?"

Bùi Địch Thanh sắc mặt trầm ngâm, "Anh lầm rồi, thực lực của Nhạc Tĩnh Phương không thể coi thường, nếu không thì tôi cũng đã chẳng ở lại Thanh Thai xử lý làm gì, những việc cần phải giải quyết ở Bắc Kinh hiện giờ cũng có không ít đâu. Huống chi Thái Hoa còn có một Trì Linh Đồng. Tôi vốn muốn kéo cô ấy về đây, nhưng cô gái này thật sự vô cùng khôn khéo."

"Thật đúng là không biết cân nhắc." Quân Mục Viễn bực tức nói nhưng đột nhiên khựng lại, "Chẳng lẽ người vừa cúp điện thoại của cậu. . . . . . có lẽ nào . . . . . . ?" Dường như bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, Quân Mục Viễn nhìn chằm chằm vào Bùi Địch Thanh.

Bùi Địch Thanh quay mặt đi hướng khác coi như không có chuyện gì: "Anh còn có chuyện gì không?"

"Bùi Tổng, tại sao cậu lại biết Trì Linh Đồng?" Quân Mục Viễn lúc đầu là thư ký của Chủ tịch tập đoàn Hằng Vũ – Bùi Thiên Lỗi, chính là ông nội của Bùi Địch Thanh. Sau này Hằng Vũ thành lập thêm công ty ở đại lục, Bùi Thiên Lỗi cử anh ta đến đây trợ giúp cho Bùi Địch Thanh. Hai người làm việc với nhau vô cùng vui vẻ, ăn ý. Chuyện của Bùi Địch Thanh không có việc gì mà Mục Quân Viễn lại không biết.

Trên gương mặt tuấn lãng của Bùi Địch Thanh toát ra ý cười nhàn nhạt: "Mục Viễn, có phải anh đã quá nhàn rỗi rồi không? Uhm…lần này Hội nghị diễn đàn bất động sản thường kỳ được tổ chức ở Thanh Thai có Hằng Vũ chúng ta trợ giúp, tôi nhớ trước đây anh đã từng làm việc này. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, Quân Mục Viễn đã nhanh như chớp chạy ra ngoài. Bùi Địch Thanh nâng cằm, không nhịn được mỉm cười, những đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Anh cầm điện thoại lên, ấn qua ấn lại số của Trì Linh Đồng. Cái gọi là anh hùng hiểu nhau không cần nói, chính là lần đầu tiên khi anh nhìn thấy tác phẩm thiết kế của cô thì hai mắt lập tức sáng ngời. Tác phẩm đó bừng sáng trên giấy, chỉ hận là không thể gặp được nhau sớm hơn. Nhạc Tĩnh Phương đem cô gái này cất giấu quá tốt, anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào tiếp xúc với cô.

Ah ha? Tắt máy.

Bùi Địch Thanh cười thành tiếng, tiếng cười khiến bàn tay đang gõ bàn phím của cô thư ký bên ngoài run bắn lên.

Lúc này, có phải cô ấy đang cảm thấy vô cùng bực bội vì bị quấy nhiễu hay không?

Tưởng tượng ra đôi mắt to lanh lợi của cô hiện giờ đang buồn bực phiền não, bộ dạng xoắn xuýt thì anh lại cảm thấy tâm trạng của mình rất vui vẻ.

Thật ra, khiến Trì Linh Đồng cảm thấy khốn đốn đâu chỉ có mỗi một việc này.

Dương Dương tìm Nhạc Tĩnh Phương kể lại kết quả của buổi đi xem mặt, cũng thành khẩn thổ lộ rõ tâm tư cùng thành ý của mình đối với Trì Linh Đồng.

Nhạc Tĩnh Phương với Dương Dương không phải là bạn bè, trên thực tế, anh ta là họ hàng xa của chồng cô, theo vai vế thì phải gọi cô là chị dâu. Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý định, nếu Trì Linh Đồng có thể cùng Dương Dương trở thành một đôi, thì chẳng khác nào cô ấy trở thành một thành viên trong nhà mình rồi.

Vừa nghe Dương Dương kể lể xong, Nhạc Tĩnh Phương đã lập tức cho anh ta một lời bảo đảm, vụ hôn sự này đã nằm ở trong tay cô ta rồi. Trì Linh Đồng còn trẻ, khó tránh khỏi việc sẽ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cô ta sẽ từ từ làm cô thay đổi.

Vì vậy, Nhạc Tĩnh Phương hào phóng nhận trách nhiệm mở đường cho Dương Dương. Tất cả các hoạt động của Trì Linh Đồng, Dương Dương đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Toàn bộ thông tin liên lạc, bao gồm cả địa chỉ, anh ta cũng biết hết. Phòng làm việc của Trì Linh Đồng, anh ta hoàn toàn có thể tùy ý ra vào.

Hôm nay mang đến hộp điểm tâm, ngày mai mang theo bó hoa, ngày kia nữa lại mang đến cuốn sách có kẹp vé xem phim, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trì Linh Đồng. Mặc kệ cô có biểu hiện lạnh lùng, nóng giận, bày tỏ ngụ ý hay từ chối công khai, anh ta cũng vẫn mặt dày tiến tới.

Chỉ trong vòng có mấy ngày mà toàn bộ công ty đều biết Trì Linh Đồng có một vị bạn trai tên là “Hải Quy”. Cô có cả trăm cái miệng cũng không thể nào giải thích được, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được điều tiếng.

Đáng sợ hơn là, trong công ty không có một ai chịu đứng ra đỡ lời giúp cô, người thì lộ vẻ đố kị, người thì tỏ ra vô cùng hâm mộ. Đồng chí tốt Trần Thần thì bị nữ vương cử đi công tác ở Nội Mông. Thật là đúng lúc quá đi!

"Dùng đầu để kiếm cơm so với dùng sắc đẹp để kiếm cơm đúng thật là không giống nhau nha. Cậu xem, cậu vừa ra tay đã câu ngay được con cá lớn như vậy, còn tớ thì cứ xuất trận lần nào là thua thảm lần ấy." Nhan Tiểu Úy còn chưa kịp trêu đùa xong, nghĩ đến bản thân mình thì đã tự động hạ màn rồi.

Thì ra anh chàng đầu bếp đẹp trai kia đã có bạn gái, trái tim phải chịu tổn thương sâu sắc, sĩ diện cũng giảm đi một bậc, cô căn bản không thể tỏ ra quyến rũ được. So với Trì Linh Đồng xinh đẹp rực rỡ, Nhan Tiểu Úy lại càng cảm thấy thê lương.

Trì Linh Đồng đúng là khóc không ra nước mắt.

Tối hôm qua, Dương Dương hừng hực khí thế ôm một bó hoa to đứng trước khu nhà trọ của cô, giống như mấy con sư tử đá trấn giữ trước cổng lớn ở thời cổ đại vậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không hề nhúc nhích. Trì Linh Đồng bước xuống xe buýt, ủ rũ lê chân về nhà, vừa ngẩng đầu lên đã bị mùi hoa hồng nồng nặc sộc vào mũi, hắt xì một cái rõ to.

Chỉ là hoa hồng, cũng không phải nhẫn cầu hôn, người ta đã mất nhiều thời gian cùng tiền bạc như thế, không thể quá kiêu căng mà cự tuyệt được. Phụ nữ quá kiêu kì cũng không được hạnh phúc, giống như Trương Ái Linh vậy.

Trì Linh Đồng nhìn bó hoa như hoa cô dâu, không khỏi ngao ngán.

Nhan Tiểu Úy tối nay đã ra ngoài gặp bạn học nói chuyện, không có ở nhà. Chuyện này, e là Dương Dương cũng đã được biết trước rồi. Trì Linh Đồng suy đoán rồi liếc mắt nhìn bó hoa của anh ta, chắc cũng khoảng gần trăm bông; ngoài việc thể hiện tâm ý ra, thì còn mang một hàm ý khác. Dương Dương nghĩ Trì Linh Đồng sẽ mời mình lên nhà, chứ nếu cầm bó hoa này mà ra ngoài ăn cơm thì quá ư là nổi bật rồi, sẽ ảnh hưởng bộ mặt của thành phố. Trong tình huống này, đối với người phụ nữ bình thường mà nói, cô nàng nhất định sẽ nhờ người đàn ông mang giúp lên lầu...

Hai người cô nam quả nữ, lại ở trong cùng một căn phòng, trăng thanh gió mát cùng những vì sao nhấp nháy. Thiên thời địa lợi như vậy, cô còn có thể thủ thân như ngọc được nữa hay sao???

Trì Linh Đồng cười cười, lịch sự nói cảm ơn rồi nhanh tay nhận lấy bó hoa, vác lên vai mà khiêng. Nặng quá à nha!

"Có cần tôi giúp một tay không?" Dương Dương vội hỏi.

"Không cần đâu, tự tôi có thể làm được. Tiến sỹ Dương, hôm khác mời anh uống cà phê nhé. Tôi ở cùng người khác, không tiện mời anh lên nhà. Hẹn gặp lại sau!"

Vội vã nói xong, Trì Linh Đồng xoay người hăm hở bước lên nhà, để lại Dương Dương với ánh mắt nhìn cô đăm đăm.

Thật may là nhà trọ không quá cao, chỉ mới tầng bốn. Với tay ra sau lấy chìa khóa mở cửa, Trì Linh Đồng không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm vào.

Cô thở dài một cái, trong bụng thầm nguyền rủa Dương Dương kia mấy câu, thật không hiểu anh ta cố chấp như vậy là vì cái gì? Trông cô giống với mẫu phụ nữ sẽ trở thành vợ đảm mẹ hiền ư?

Cô vứt bó hoa lên ghế salon không hề thương tiếc, thổi thổi vết thương chảy máu, rồi lập tức gọi điện cho Không Tước để than vãn.

"Nha đầu nhà ta đã trưởng thành rồi, cũng có đàn ông nhớ nhung a, không tệ, không tệ." Khổng Tước cười đến run cả người, trêu chọc, "Thừa dịp vẫn còn trẻ đẹp, chuyện đã như thế này thì làm tới luôn đi!"

"Cậu còn cười nữa, tớ sẽ xé miệng cậu ra cho mà xem."

"Tớ không có cách nào đâu nha. Mà tớ phát hiện cậu rất có duyên với mấy chuyện tình kì quái, Hi Vũ cũng là một quái nhân, hiện giờ lại tới thêm một quái nhân khác, xem như cậu cũng có khí chất khác người thường đi!"

"Cậu là loại lông vũ mà, cùng làm bạn với quái thú thì sẽ dễ dàng hơn. Tớ là loài người, yêu cầu dĩ nhiên là khác." Trì Linh Đồng mỉa mai phản bác.

"Tuy tớ thuộc dòng dõi thần tiên nhưng cũng là người khiêm tốn, cậu không cần phải quá ghen tị đâu. À, cuối tuần chúng tớ sẽ đến Thanh Thai."

"Cậu tới thăm bố mẹ chồng, mắc mớ gì tới tớ?" Trì Linh Đồng nhớ tới việc Khổng Tước giấu giếm việc Tiêu Tử Thần là người Thanh Thai liền cảm thấy rất bất mãn.

"Ây da, cậu đừng có vong ân phụ nghĩa thế chứ, cậu nghĩ xem lúc ở Tân Giang, ai đã vì cậu hi sinh thân mình, cùng cậu đi ra ngoài ăn ăn uống uống. Bây giờ cậu đối xử với tớ như vậy đấy hả?"

"Tớ cứ vong ân phụ nghĩa đấy, phạm pháp sao? Hừ, tớ thà phụ bạc hết người trong thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phụ mình." Trì Linh Đồng giọng điệu ngang ngược, mang theo khí chất lưu manh bất cần đời.

"Trì Linh Đồng, cậu giữ cho mình chút hình tượng đi." Khổng Tước rít lên một tiếng, "Không phải cậu luôn tự cho mình là siêu phàm à? Vậy mà có một người đàn ông cũng không đuổi đi nổi, còn dám nói mình thông minh sao? Đừng nói đến một người đàn ông, mà kể cả là mười người, tớ cũng có thể khiến cho họ quay mòng mòng. Để cho bọn họ tiến tới không được mà dứt ra không xong, nhưng lại vẫn đi theo làm tùy tùng nghe tớ sai bảo."

"Đại tiên ơi, vậy cậu mau truyền cho mình mấy chiêu đi!" Trì Linh Đồng nhẹ giọng dụ dỗ.

Nửa đêm, Nhan Tiểu Úy trở về, thấy trên ghế salon vứt lăn lóc bó hồng to tướng, liền đạp cửa phòng Trì Linh Đồng ra mà kêu gào, đau lòng thay cho bó hoa xinh đẹp đang được cô nâng niu trên tay. Trì Linh Đồng hào phóng tặng luôn cho cô ấy mang về phòng cắm vào bình hoa.

"Bảo bối, nếu cậu thực sự không thích người đàn ông này thì có muốn tớ ra tay không?" Nhan Tiểu Úy hai mắt lóe sáng.

"Cầm đi đi, cầm đi đi!" Trì Linh Đồng rộng rãi xua xua tay.

Sáng sớm đi làm, vì tránh mặt Dương Dương, cô không tới công ty, mà lấy mũ bảo hiểm, ngồi xe đi tới khu đánh Golf. Ở đó có ba khu biệt thự nhỏ đang được xây dựng dựa theo bản thiết kế của cô. Kỹ sư thi công đối với bản vẽ còn nhiều chi tiết chưa hiểu rõ, điện thoại kêu không ngừng, cô nghĩ cần phải tới tận nơi thì sẽ dễ dàng giải thích hơn.

Sân đánh Golf mới vừa xây xong không lâu, còn chưa chính thức mở cửa, nhưng người chủ đã mời vài người bạn tới đây cùng giao lưu luyện tập.

Trên thảm cỏ xanh mướt, có vài người đàn ông đang cầm gậy cùng nhau đánh golf. Người thanh niên mặc đồng phục màu đỏ, đội khăn trùm đầu thỉnh thoảng lại theo quả bóng golf chạy tới chạy lui.

Biệt thự được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phía trước là thảm cỏ của sân bóng, phía sau là biển rộng biếc xanh, bên trái là rừng thông vi vu, bên phải là thành phố.

Có nhìn như thế nào thì cũng thấy nơi đây là một nơi phong thủy rất tốt.

Trì Linh Đồng ngồi dưới tán cây, nhìn ngắm mọi người nô đùa ngoài bãi biển, cảm thấy nếu như không có mấy khu biệt thự thì ngồi ở đây hẳn là một sự hưởng thụ vô cùng tuyệt vời.

Từ tháng này trở đi, Thanh Thai bắt đầu vào mùa du lịch, đâu đâu cũng có thể thấy người mặc áo phông, quần soóc, du khách khắp nơi kéo về thong dong đi lại trên khắp đường phố. Mấy bãi tắm lớn, người người chen nhau đông như ở trong phòng tắm công cộng vậy. Có người còn nói đùa, tới Thanh Thai không phải để bơi lội mà là tới để tắm. Nghe có vẻ hơi lố nhưng quả thực cũng không sai là mấy.

Mà cho dù có là tắm thì dòng người vẫn quá ư là đông. Trì Linh Đồng mải mê suy diễn.

"Cô Trì, cô nói xem phía dưới đã có bãi biển đẹp như vậy rồi, còn cần thiết phải xây thêm cả hồ bơi nữa không?" Đội trưởng đội thi công cầm bản vẽ bước lại hỏi.

Trì Linh Đồng phủi phủi quần áo đứng lên, nhìn về phía mấy người đàn ông đang đứng trên sân golf nói: "Anh cho rằng bọn họ sẽ chen chúc tắm chung một chỗ với các du khách khác sao?"

Anh đội trưởng hiểu ra, bật cười: "Đúng thật, chí lý, chí lý! Ở những khu biệt thự tốt như thế này thì còn ai để ý tới những chỗ bình dân như thế nữa!"

"Ở trung tâm thành phố muốn xây dựng kiến trúc với không gian xanh thì còn khó hơn so với lên trời. Còn sân golf này, phủ xanh cả trăm mẫu, nhưng chỉ phục vụ cho mấy người chơi. Người nhiều tiền ắt hẳn có cách tiêu tiền thôi!"

"Đúng là con người cũng phân thành dăm ba bảy hạng." Đội trưởng đội thi công cảm thán, rồi quay trở về tiếp tục giám sát cả đội.

Đã gần trưa, Trì Linh Đồng đội mũ bảo hiểm lên, vì treo ngoài trời nắng nên nó nóng hầm hập, cô đánh tiếng chào hỏi mọi người rồi sửa soạn đi xuống tiệm đồ ăn nhanh tìm cho mình một ly đồ uống lạnh.

"Cốp!" Mũ bảo hiểm bị một vật đập mạnh từ phía sau, mạnh đến nỗi toàn thân cô cảm thấy choáng váng. Dù đã có mũ bảo hiểm cản lại, nhưng đằng sau gáy vẫn u lên một cục nhỏ.

Trì Linh Đồng sát khí đằng đằng quay người lại, thấy dưới chân có một quả bóng golf liền đưa chân đá lăn ra bãi cỏ. Một nhân viên phục vụ chạy tới với vẻ mặt vô cùng áy náy.

"Này, cậu nói cho bọn họ biết, chơi dở như vậy thì không cần phải ở nơi này tự làm mình mất mặt đâu. Đây có thể xem là giết người bừa bãi đấy!" Cô biết mắng cậu nhân viên thì thật oan uổng cho cậu ta, nhưng thực sự là không nhịn được. Cái gáy rất ư là đau nha.

"Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi cô." Cậu nhân viên nhặt quả bóng lên, quay về phía sau nhìn rồi lại cúi đầu nói: "Nếu cô có chỗ nào không khỏe, chúng tôi xin được bồi thường."

Hai người đàn ông từ xa xách theo túi đựng đồ đánh golf vội vã đi về phía cô.

Trì Linh Đồng chỉnh lại mũ bảo hiểm, che đi phần gáy, trong mắt bừng bừng lửa giận.

"Tôi là người kiếm cơm bằng đầu óc, đụng hư rồi cậu bồi thường nổi sao?"

Cậu nhân viên lắp bắp, lúng túng không biết phải xử trí thế nào.

"Không bồi thường nổi, nhưng có thể mời cô Trì được một bữa cơm trưa." Ánh mắt của Bùi Địch Thanh toát ra vẻ hưng phấn, không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được Trì Linh Đồng.

Giọng nói này đối với Trì Linh Đồng giống như là bị yểm bùa vậy, cô thật là cao số quá, hai mắt nhìn Bùi Địch Thanh muốn rớt cả con ngươi. Không phải tất cả đàn ông đều cho rằng phụ nữ là quỷ đói đầu thai chứ, động một chút là mời nữ giới đi ăn cơm. Dương Dương đã vậy, giờ gặp Bùi Địch Thanh cũng thế. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Chỉ có điều, hiện giờ cô thà nhìn thấy bộ mặt phát chán của Dương Dương còn hơn là phải đối diện với vẻ ngoài tuấn tú này của Bùi Địch Thanh.

"Bùi Tổng thật là biết nói đùa." Trì Linh Đồng lạnh nhạt cười, anh không phải là cấp trên của cô, cô cũng chẳng cần thiết phải dùng bộ dạng hòa nhã với anh.

"Thời tiết nóng nực thế này, chỉ là muốn tìm chỗ mát mẻ để hạ nhiệt. Cô Trì, cô có muốn đi đến bệnh viện để kiểm tra không?"

"Muốn! Tất nhiên là muốn! Nếu như có bị làm sao, tôi nhất định sẽ gửi giấy khám bệnh đến cho công ty Hằng Vũ." Trì Linh Đồng trong lòng bực bội, vừa nóng lại vừa khát, cái gáy thì cứ nhức nhối đến khó chịu.

Cô không buồn để ý tới phép lịch sự, chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn rời khỏi khu đất oan trái này.

"Tôi có xe ở đây, để tôi đưa cô đi." Bùi Địch Thanh lên tiếng.

"Lối này không phải là dành cho người đi bộ sao?" Trì Linh Đồng tức tối lườm anh một cái, tưởng có xe thì là giỏi sao? Cô thầm mỉa mai.

Bùi Địch Thanh hẩy mũi một cái, bất đắc dĩ nhìn theo bóng cô đi xuống đồi.

Mục Quân Viễn từ đầu vẫn luôn đứng sau Bùi Địch Thanh, bây giờ mới bật cười thành tiếng. Anh ta chưa từng thấy hình ảnh Bùi Địch Thanh bị đả kích đến sững người như vậy bao giờ. Quả thật rất thú vị.

"Bùi Tổng, không phải là cậu thích cô gái này đấy chứ?" Quân Viễn ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Bùi Địch Thanh dò xét.

Bùi Địch Thanh liếc qua anh ta một cái, dùng giọng điệu lạnh đến thấu xương nói: "Anh cho rằng đời này tôi còn có thể động vào thứ độc dược gọi là tình yêu ấy sao?"

Quân Mục Viễn ngẩn người, không khỏi ngao ngán thở dài.

"Không ổn rồi!" Bùi Địch Thanh đột nhiên hô to, nhìn xuống dốc thấy Trì Linh Đồng bước đi chao đảo rồi ngã quỵ xuống mặt đất.