Thong Thả Đến Chậm

Quyển 2 - Chương 2




Edit: Thiên Kết

Không đúng, không đúng, còn chưa đúng,

Bùi Địch Thanh đứng trước tấm gương lớn, lắc đầu N lần tự nhủ. Cả đêm anh ngủ không ngon, nghĩ tới Trì Linh Đồng ở trước mặt anh phùng mang trợn má, anh có cảm giác không được thoải mái. Dĩ nhiên, cả một bụng suy nghĩ muốn thổ lộ của anh cũng vì thế mà chết yểu, cô căn bản không có thể bình tĩnh nghe anh nói, lại không chịu đi theo anh đến bệnh viện, chưa tới nửa tiếng cô đã rời khỏi xe đi về nhà.

Anh đợi đến nửa đêm mới gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô còn khó chịu không, nhưng cô cũng không có trả lời.

“Tổng giám đốc Bùi tới giờ khởi hành rồi.” Quân Trí Viễn cầm hai cái nón bảo hộ từ bên ngoài đi vào.

“Ừ. Mục Viễn, tôi hỏi cậu một chuyện.” Bùi Địch Thanh nhướng mày: “Người bình thường lúc vô cùng tức giận thì sẽ có biểu hiện gì?”

“Đau lòng vô cùng, mặt mày xanh mét, nghiêm trọng hơn nữa sẽ sùi bọt mép, nghiêm trọng hơn nữa sẽ trở thành tâm bệnh.

Sao anh lại hỏi chuyện này?” Quân Mục Viễn buồn bực nhìn Bùi Địch Thanh.

Chân mày Bùi Địch Thanh nhíu lại: “Sẽ không xuất hiện những chấm đỏ trên toàn thân chứ?”

“Hả? Em chưa có nghe tới chuyện đó, nếu như đột nhiên xuất hiện những chấm đó thì có lẽ do uống rượu hay ăn thức ăn gì đó rồi bị dị ứng.”

Bùi Địch Thanh vỗ trán một cái, đúng rồi, quỷ nha đầu tối hôm qua đã ăn trúng cái gì ở Mỹ Thực quán, sau đó đem tội lỗi đổ lên đầu anh.

Anh lắc đầu bật cười, lại bị cô dắt mũi.

“Tổng giám đốc Bùi, anh ổn chứ?” Mắt đầy tơ máu, nhưng mặt mày lại rất vui vẻ.

“Tôi rất khỏe, đi thôi. Hôm nay tất cả các Tổng giám đốc của các công ty địa ốc đều đi tham quan các dự án biển đúng không?” Bùi Địch Thanh nhận lấy nón bảo hộ, cùng với Quân Trí Viễn đi về phía thang máy.

“Những công ty

muốn giành dự án này đều tham gia. Chính phủ Thanh Thai lần này rất kiên quyết, công việc di dời cũng đã tiến hành xong, Phỏng chừng đã có thể bắt đầu rồi. Ông cụ đối với mảnh đất này có ý kiến gì không?"

Bùi Địch Thanh nhìn những con số trên thang máy nhanh chóng nhảy qua thì cười nhạt: "Tôi tới Đại lục khai phá thị trường, ông ấy đồng ý tất cả mọi chuyện sẽ do tôi toàn quyền quyết định, ông ấy sẽ không can dự vào."

"Tổng giám đốc Bùi, hạng mục này, chúng ta có mấy phần thắng? Nghe nói ở đây sẽ có một câu lạc bộ biển và sân golf hướng ra phía vịnh, các căn hộ cũng được thiết kế nội thất vô cùng xa hoa và đều nhìn ra biển, đoán chừng sẽ được cho thuê hay bán, chỗ đó đúng là một nơi có lợi ích kinh doanh kinh người."

"Mảnh đất này quá mức thu hút, tôi cảm thấy không có hứng thú." Cửa thang máy vừa mở ra, Bùi Địch Thanh vội vàng sải bước ra cửa chính, bên ngoài, một chiếc Mercedes Benz màu đen đã đợi sẵn.

Quân Trí Viễn ngây người: "Tổng giám đốc Bùi, em không nghe lầm chứ"

Bùi Địch Thanh quay đầu lại, nhún vai một cái: "Tôi xác định tai của cậu không có vấn đề gì đâu."

"Vậy em có thể hỏi tại sao không?"

Bùi Địch Thanh cười, vỗ vai anh ta: "Mảnh đất này đươc quảng cáo rất mạnh, nhất định sẽ dẫn đến có vô số người ra giá điên khùng, lợi ích này đương nhiên là thuộc về Chính phủ, còn các công ty địa ốc vô hình chung sẽ làm gia tăng chi phí của mình, mà lúc này Chính phủ lại đang khống chế mức giá nhà, chúng ta không nên đứng ở vị trí người mua nhà mà tự rước lấy tổn thất về cho mình. Hơn nữa, Hằng Vũ đang trúng hạng mục kia, nhất định sẽ cần huy động rất nhiều vốn. Còn có một hạng mục nữa chuẩn bị được khởi động, cho nên tài chính của Hằng Vũ lúc này không cho phép chúng ta tham gia các dự án biển này. Hiểu chưa?"

"Chúng ta không phải có thể vay vốn của Vinh Phát sao?"

Quân Trí Viễn vẫn là không hiểu, đây là một khối thịt béo bở vạn người mơ ước.

"Vậy chẳng lẽ không phải trả tiền lời?" Đuôi lông mày của Bùi Địch Thanh khẽ giương lên.

"Vậy... Anh nói cái hạng mục nữa là hạng mục gì vậy? Có phải hạng mục anh nhận khi đi công tác hai ngày trước?"

Bùi Địch Thanh cười thần bí. "Bí mật. Cậu lo lái xe đi, đi thị sát xong, tôi muốn đi một chỗ khác nữa."

"Nếu như chúng ta không tham gia hạng mục này vậy thì tôi làm gì?" Quân Trí Viễn lầm bầm một câu.

"Không có Hằng Vũ tham dự, mảnh đất này cũng sẽ mất giá." Bùi Địch Thanh giải thích.

"Gian thương."

Bùi Địch Thanh cười to: "Không, đây chính là nghệ thuật làm ăn, hư hư thật thật, thật thật giả giả."

Trì Linh Đồng ở bên này cũng đang trên đường ra công trường, là đi theo Nhạc Tĩnh Phương. Lần này, Nhạc Tĩnh Phương không cho Trần Thần đi theo. Cô cầm nhầm nón bảo hộ, cho nên vành nón liền che cả tầm mắt, cô lấy tay đẩy đẩy nón lên, mồ hôi từ chân tóc cũng thuận theo má mà chảy xuống. Sau mấy ngày trời lạnh thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ tăng lên, không khí vô cùng ngột ngạt, những cây tuyết tùng ven đường đứng im phăng phắc, cành lá không hề lay động chút nào. Cô nghi ngờ có lẽ nào lát nữa sẽ có mưa không.

"Mảnh đất này như thế nào?" Nhạc Tĩnh Phương bước chậm lại, đi song song với cô rồi lặng lẽ hỏi.

"Phong thủy vô cùng tốt." Cô giống như một ông thầy bói toán, híp mắt mà gật đầu một cái.

"Cô có linh cảm gì đặc biệt sao?"

"Tôi chỉ muốn biết kết cấu của những căn hộ ở đây ra sao thôi."

Nhạc Tĩnh Phương nói: "Tôi đoán chừng giá để mua được những căn hộ ở đây cũng là..." Chị ta tiến tới bên tai Trì Linh Đồng nói ra con số.

"Vâng, tôi biết rồi. Chỉ cần Nhạc đổng có thể đấu giá thành công mảnh đất này, tôi nhất định sẽ biến nơi này thành kiến trúc mang dấu ấn của Thái Hoa."

"Tự tin như vậy sao?"

Cô cười hắc hắc, "Gần đây, tôi có gặp được một người thầy tốt, học hỏi từ anh ấy cũng không ít."

Ách, nhắc tời Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Thầy giáo tốt rất có kiềm chế đi lại chỗ cô gật đầu, sau đó ưu nhã vương tay về phía Nhạc Tĩnh Phương: "Nhạc đổng, trời nóng như vậy mà chị cũng đích thân đến?"

"Tổng giám đốc Bùi không phải cũng đích thân đến sao." Nhạc Tĩnh Phương cũng vươn tay ra bắt lấy tay anh: "Frank không có đi cùng sao?"

Khóe miệng Quân Trí Viễn đang đứng ở phía sau chợt co giật, khuôn mặt Trì Linh Đồng cũng đang biểu hiện như xem trò vui.

Bùi Địch Thanh không biến sắc nói: "Cậu ta gần đây phải đi công tác."

"Nếu như Hằng Vũ mua được mảnh đất này, chắc anh ta muốn trở về thể hiện tài năng?"

"Dĩ nhiên, cậu ta là kiến trúc sư tôi rất tin tưởng. Khu vực tốt như vậy, mà cậu ta lại vô cùng am hiểu kiến trúc Tây Âu, có thể giữ lại nguyên vẹn cảnh biển cho Thanh Thai."

Nhạc Tĩnh Phương cười dịu dàng: "Chắc Tổng giám đốc Bùi sẽ vất vả lắm đây."

"Không dám, không dám." Bùi Địch Thanh kín đáo nháy nháy mắt.

Một lúc sau liền có một vị Tổng giám dღđ。l。qღđ đốc của một công ty tới bắt chuyện với Nhạc Tĩnh Phương, chị ta ra dấu ý bảo Trì Linh Đồng cứ việc đi trước.

“Cả đêm qua anh không ngủ.” Trì Linh Đồng đang đẩy nón bảo hộ lên thì đột nhiên Bùi Địch Thanh tiến tới và nói câu này.

“Thì sao?” Cô hé miệng len lén cười.

“Tự kiểm điểm bản thân chứ sao.” Anh chỉ chỉ cặp mắt đầy tia máu.

“Kết quả như thế nào?”

“Kết quả là, anh đối với em không phải là thích, mà là yêu.”

Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, điên rồi, người này công khai giữa ban ngày ban mặt mà đùa giỡn cô? Cô khẩn trương nhìn xung quanh, thật may khi người nghe thấy câu đó chỉ có cô.

“Này, chú ý tác phong, anh đừng có làm loạn.”

“Anh đâu có, anh là trải qua một đêm dài suy nghĩ rồi mới rút ra kết luận. Một lát nữa, anh sẽ đi tới chỗ Nhạc Tinh Phương thanh minh, nếu như sau này anh có thường xuyên xuất hiện ở Thái Hoa thì không phải tại vì anh muốn hợp tác làm ăn, mà là đang muốn theo đuổi bạn gái. Cho nên có

Mấy lời cần phải nói trước, tránh cho chị ta hiểu lầm, đối với công việc của em mà gây khó dễ.”

Anh cười, ánh mắt không mang theo ý đùa giỡn mà chỉ tràn đầy vẻ trịnh trọng.

“Anh dám.” Nón bảo hộ lại rơi xuống, cô lại đẩy lên.

“Lá gan của anh luôn luôn không nhỏ.” Anh nhún vai, quay người lại, muốn đi về phía Nhạc Tình Phương.

“Bùi Địch Thanh….” Cô cắn răng nghiến lợi.

“Không tệ, không phải Tổng Giám đốc Bùi mà là Bùi Địch Thanh, điều này chứng minh quan hệ của chúng ta đã có chuyển biến tốt. Linh Đồng, như thế không phải tốt hơn sao?”

“Anh thật đúng là công bằng.” Cô tức giận trừng anh.

“Công bằng có thể so với lừa gạt được không?” Anh liếc xéo cô. Cổ vẫn thon dài trắng nõn như cũ, xem ra dị ứng Thiên Kết không quá nghiêm trọng.

Cô chỉ cười không đáp.

Anh cũng không so đo “Còn nửa tiếng nữa là kết thúc khảo sát, anh tới quán cà phê trước đợi em. Nếu như em không tới, hừ , tự gánh lấy hậu quả đi.”

“Anh dám uy hiếp tôi.”

Anh lộ ra vẻ thật dịu dàng:”Đây không phải là uy hiếp mà là thông báo.”

Nói xong, anh xoay người, đi qua mọi người hướng về chiếc xe Mercedes Benz màu đen.

Trì Linh Đồng lau đi mồ hôi sau ót, cô cảm thấy vị này đúng là uống nhầm thuốc, lời nói có vẻ như không giống là nói giỡn.

Túi xách chợt rung lên, điện thoại, có người gửi tin nhắn tới.

“Đối với em không phải vừa gặp đã yêu. Lúc nào thì phải lòng, anh cũng không rõ lắm. Giống như lúc anh phát hiện ra thì đã không còn kiềm chế nổi nữa rồi.Linh Đồng, không cần vội vã đáp lại anh, nhưng xin hãy cho anh một cơ hội.”

Mặt Trì Linh Đồng không đổi sắc, cô đem điện thoại cất vào túi. Sau khi chuyến khảo sát kết thúc, cô ngồi xe về công ty , nhưng khi tới nhà sách Tân Hoa cô đột nhiên kêu tài xế dừng xe:”Nhạc đổng, tôi muốn đi mua chút tài liệu.”

“Đi đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhớ lấy hóa đơn.” Nhạc Tĩnh Phương dặn dò.

Cô không tự nhiên mà cười, đẩy cửa xe rồi bước xuống, xe của Nhạc Tĩnh Phương chạy đi cô liền giơ tay bắt một chiếc xe khác.

Ai, cô thật sự giống như mật thám.

Không được sợ hãi, không được sợ hãi. Quán cà phê buổi sáng vừa mới được mở cửa, cửa hang được quét dọn sạch sẽ đến một chút bụi bẩn cũng không có. Trong quán chỉ có một vị khách đang nhàn nhã ngồi vắt chân, trên mặt bàn còn có một bó hoa hồng trắng ướt đẫm nước.

Cũng may là hoa hồng trắng, không phải hoa hồng đỏ, cho nên cũng không quá dọa người.

Trì Linh Đồng cầm thực đơn hướng về phía nhân viên phục vụ mà vẫy tay, cô ngồi ở ghế salon đối diện với Bùi Địch Thanh. Giữa hai người lúc này không có chiếc laptop nên cảm thấy là lạ, cảm giác có mấy phần kỳ lạ.

“Tôi tới rồi.” Cô nhìn anh chằm chằm

Anh cười một tiếng, đưa hoa cho cô, cô nhận lấy rồi tùy ý đặt sang một bên:”Anh còn chiêu gì tiếp theo nữa?”

“Chúng ta ở chỗ này uống một ly cà phê, sau đó anh sẽ lái xe đưa em đi dạo bên hồ, rồi đi công viên dã ngoại cùng ăn cơm, buổi tối chúng ta sẽ đi ăn món tây. Tâm ý của anh như vật, không phải em đã xác định rất rõ rang rồi à?”

Thiên hạ làm gì có chuyện ngon ăn như thế. Cô nhắm mắt lại:”Anh là người sinh ra trong phú quý, cho là muốn theo đuổi bạn gái thì chỉ cần dùng tiền là đủ? Tôi nói đi dạo hồ, cũng không cần một chiếc Mercedes Benz màu đen chói mắt như vậy, tôi chính là muốn có một người đàn ông chạy xe mô tô chở mình về khu vực ngoại thành dã ngoại. Tôi là người Trung Quốc không thích ăn đồ ăn tây, nếu như anh có thành ý không phải nên tự mình nấu cơm sao?” Cô khiêu khích nhìn anh, ha ha, lần này anh nên tự biết khó mà lui đi.

Chân mày Bùi Địch Thanh cũng không có nhíu lại một cái:”Không thành vấn đê, sau khi ăn xong chúng ta sẽ cỡi xe mô tô đi dã ngoại. Nhớ năm đó anh cũng có tham gia cuộc thi Mô tô Châu Á cho nên em cũng không cần phải quá lo lắng tài nghệ lái xe của anh.”

Không phải chứ, Trì Linh Đồng giận đến mức thiếu chút nữa cắn xuống đầu lưỡi, thật ra cô là người say xe thì làm sao dám ngồi xe mô tô, chỉ sợ chạy chưa tới được một dặm thì đã ói ra mật xanh mật vàng rồi.

“Nấu cơm thì anh không rành, nhưng em có thể ăn được, trùng hợp là anh cũng muốn làm. Phải tới nhà trọ của em hay của anh?”

Trên đầu cô có vô vàn con quạ đen bay qua, Trì Linh Đồng biết sắc mặt mình lúc này khó coi vô cùng, nhưng cô cũng giả bộ thờ ơ.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, có mấy giọt mưa bụi vương trên cửa sổ thủy tinh.

Cô vui mừng:”Trời mưa, chúng ta hẹn ngày khác đi.”

“Trời mưa vậy cũng tốt, chúng ta có thể đổi địa điểm khác.”

Cô giương mắt, lời này sao vào tai cô lại thành một ý khác vậy…..

Bùi Địch Thanh lúc này tỉnh táo cực kỳ, anh giơ giơ khóe miệng lên cười:”Em đừng hiểu lầm, anh nói chỗ khác nhưng chỗ này sẽ làm cho em cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”