Thư Ca

Chương 6




"Hoàng thượng, thánh an" Thư Ca cúi người, đầu nghiêng sang một bên.

"Ừm" Giọng nói lạnh lùng không biểu hiện chút gì, dáng người ngồi ngay ngắn tại ghế như pho tượng không nhúc nhích, chỉ là khẽ phẩy tay, sau đó cũng không có hành động nào khác.

Nhất thời trong phòng trở nên im ắng, phảng phất có chút áp lực ngưng đọng.

Ái chà, đây là tình huống gì, công công đứng bên cạnh nuốt nuốt nước bọt, chưa bao giờ ông thấy cảnh tượng như vậy. Các phi tử trước đây vừa thấy Hoàng thượng không phải đều tìm cách quyến rũ, đem hết cả người dán vào sao. Nhưng Thư sài nhân này sau khi tiến vào chỉ thỉnh an, rồi đứng đó hệt như cái tượng gỗ. Không lẽ hắn định để Hoàng thượng lại hầu hạ hắn ư?

Chậc chậc, "Hoàng thượng, nô tài xin cáo lui."

"Lui xuống đi."

Khẽ liếc Thư Ca một cái liền khom người trở ra. Ai, kín đáo lắc đầu, Thư sài nhân à, còn không lo mà giữ chặt, tương lai sau này của ngươi chỉ trông cậy vào hôm nay thôi đấy.

"Thư sài nhân" Hoàng đế mỹ lệ nheo mắt, thấp giọng kêu: "Đừng nói ngươi không biết thị tẩm là thế nào chứ?"

Thư Ca cúi người: "Hoàng thượng thứ tội, hạ thần không biết, không hiểu cách nào để hầu hạ, không thể sánh bằng quý phi nương nương, thỉnh Hoàng thượng thứ cho hạ thần ngu dốt."

Vậy à, Hoàng đế giương mắt nhìn chằm chằm kẻ đang cúi người trước mặt, đứng dậy ngồi xuống mép giường.

Cái tên nam phi này vì sao mỗi lần nhìn thấy y đều như vậy, bây giờ còn muốn y triệu phi tần khác, thật là...

Cực kì bất mãn mà xoay mình: "Ngươi tới đây, thay trẫm cởi áo ra."

Y là Hoàng thượng, Thư Ca thong thả tiến lên. Y là kẻ nắm quyền lực tối cao của quốc gia, Thư Ca cởi áo khoác vàng nhạt xuống. Y là chủ tử của mình, Thư Ca cởi trung y của nam nhân kia, chỉ để lại một lớp áo lót trong cùng.

Thả tay xuống, vô thức nhìn chằm chằm mặt đất, đợi mệnh lệnh kế tiếp của quân vương.

Hai hàng lông mi xinh đẹp dần khép lại, tên nam sủng này lẽ nào chưa bao giờ hầu hạ y sao, lẽ nào trong cung cũng không dạy qua sao?

Tính nhẫn nại của quân vương từ trước đến nay không nhiều lắm, địa vị của quân vương cũng không chịu được cảm giác trống vắng*-- trống vắng, chính là loại cảm giác này...

*冷落/lãnh lạc

Từ khi Thư sài nhân này vừa vào cửa liền cẩn thận, trầm mặc, chẳng có vẻ gì giống một phi tử vì nghênh tiếp quân vương mà tỏ vẻ vui sướng lẫn chờ đợi cả...

Được, được lắm, giọng chợt cao vút: "Toàn bộ cởi hết."

Thư Ca nuốt nước bọt, rốt cục, cũng đến rồi sao.

Bỗng nhớ tới cái đêm thô bạo kia.

Nhớ tới Thụy vương ngày càng dịu dàng với mình.

Thụy, trong lòng thầm than một tiếng, đem mảnh y phục cuối cùng trên người quân vương cởi ra, thân thể nam tính giống mình hiện ra trước mắt, thật tương xứng với dung mạo xinh đẹp kia, rõ là thân thể của một người luôn sống trong nhung lụa.

Thư Ca kinh hách, y như lần trước, kế tiếp là đến phiên cậu phải cởi áo ra rồi...

Ai, da đầu tê rần, quân vương trước mặt nắm lấy tóc cậu, "Quỳ xuống!" liền bị đặt tại khố gian của đối phương: "Ngậm vào!"

Thư Ca nhìn thứ nam tính trước mặt, nhắm chặt mắt, liền một đường ngậm lấy. Đầu bị tay quân vương giữ lấy, đưa ra đẩy vào, buộc cậu nhả ra ngậm vào thứ nam tính kia.

Dần dần, phía trên vang lên tiếng thở dốc, đôi mắt quân vương chậm rãi nhuốm màu dục vọng, va chạm thật sâu, thẳng đến cuống họng, lại chậm rãi rời khỏi, rồi tiến vào...

Bị khoang miệng ấm áp, ướt át bao lấy thực sự là thoải mái, lúc này quân vương đã bắt đầu động tình. Nơi riêng tư bị chiếc lưỡi trong miệng dưới thân chạm vào liền có một luồng khí cuồn cuộn dâng về phía trước, chỉ là, khuôn mặt dưới thân kia... Trên mặt vì sao không chút mê đắm như những phi tử khác.

Cấp tốc rút ra, đẩy đầu Thư Ca, nắm lấy mái tóc dài kéo tới, cả người Thư Ca bị ném lên giường. Lập tức giật cả quần lẫn tiết khố ra, quân vương liền đâm thẳng vào hậu huyệt trước mắt.

A, Thư Ca cả người cứng đờ, mười ngón tay túm chặt lấy đệm chăn dưới thân, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán.

Thụy... Không sao, trong lòng đột nhiên hiện lên khuôn mặt vài phần tương tự với người phía trên...

Hừ, quân vương ở đằng sau dần nhăn mặt, híp mắt lại, dung mạo mỹ lệ chậm rãi nhìn xuống, sao lại khó chịu như vậy, hậu huyệt kia cứ siết chặt lại, toàn lực chống cự sự tiến nhập của y, hễ tiến vào liền bị ngăn lại, quả thật nam căn không thể đâm vào được.

Trong cung không chỉ có một mình cậu là nam sủng, thường ngày cũng chạm qua vài kẻ khác. Nhưng chưa từng gặp phải trường hợp nào như thế này, khác hẳn những kẻ kia đã sớm chuẩn bị cho tốt chờ hầu hạ yêu chiều.

Y không tin, không tin ngày hôm nay cứ như vậy...

Vươn ngón tay đâm vào chỗ mềm mại, chậm rãi mở ra, lại dùng sức đưa đẩy một chút.

A, Thư Ca vung tay lên, chạm phải cây cột đầu giường, năm ngón tay liền siết chặt, thân thể hơi co giật...

Nơi kia, luôn được người nọ che chở, cố nhịn không dám động vào, thế mà bây giờ lại bị thương, Thư Ca phút chốc thất thần.

Không được, quân vương phía sau cũng ngừng lại, chỗ kia không những không mở rộng, trái lại càng thêm co rút, hoàn toàn bài xích mình, căn bản hễ y tiến nhập một chút là nơi riêng tư liền bị kẹp lấy vô cùng khó chịu.

Thật là... chết tiệt!

Hăng hái từ từ biến mất, hưng phấn lẫn dục vọng, cũng dần tiêu tán.

Nam tính vẫn sưng to như vậy, luồng khí nóng cháy vẫn như cũ, chỉ là chậm rãi thay đổi. Chậm rãi rời khỏi thân thể Thư Ca kia; chậm rãi hướng về phía trước, nắm tóc Thư Ca kéo lên.

Con ngươi mỹ lệ, lạnh lùng hiện lên một tia tức giận, chưa từng gặp phải kẻ nào không cam tâm tình nguyện như thế; chưa từng ở trên giường mà mất hứng như vậy, chưa từng có, hừ!

"Ngươi... Được lắm..."

Vung chân lên, hung hăng cố sức đá vào ngực Thư Ca.

Rên lên một tiếng, Thư Ca ngã nhào trên mặt đất.

Ai, thật hung bạo, đau quá, hộc, hộc.

Sao vậy chứ, không thở được.

Kia là cái gì, đen quá. Không nghĩ tới, ánh nến chỗ Hoàng thượng lại tối đến vậy, chẳng phải tẩm điện của Hoàng thượng lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng sao.

Chớp mắt mấy cái, cảm giác ươn ướt, nghiêng mình chống dậy, lại nháy mắt không ngừng. Kia là cái gì, giống như lửa đỏ, kiều diễm, là... hoa sao.

Hoa à, hôm nay tới đây vội vội vàng vàng, đã quên phân phó tiểu cung nữ tưới hoa, hi vọng vẫn chưa héo.

Mặt nhăn nhíu, chậm rãi nằm xuống, vuốt vuốt ngực. Không có việc gì đâu, nghỉ ngơi một chút là khoẻ thôi, nghỉ một chút là khoẻ thôi...

"Người đâu, lau."

Cung nhân ngoài cửa lập tức tiến đến, nhìn thân ảnh trên mặt đất, có chút kinh ngạc, càng thêm chút đồng tình.

Bình thường Hoàng thượng sẽ không để ý đến vị phi tử ấy nữa, nhiều nhất chỉ là đuổi đi hoặc đày vào lãnh cung, khiến cho người này chật vật như vậy, quả thật là lần đầu tiên.

Đổ nước, lau rửa, bận rộn một hồi.

Đột nhiên, loảng xoảng một tiếng, nghe như tiếng vang của kim loại va chạm với mặt đất...

"Hoàng thượng, thứ tội, nô tỳ không phải cố ý."

"Hừm" Giọng nói lạnh đi vài phần: "Hầu hạ không chu toàn, tha ra ngoài, phạt hai mươi gậy".

A... "Hoàng thượng thứ tội, thứ tội a." Bên ngoài vang lên tiếng gậy đánh vào thân thể.

Hôm nay là ngày đại hung sao. Mấy cung nhân còn lại nơm nớp lo sợ cẩn thận bắt tay vào làm tiếp công việc, rất sợ người kế tiếp không may chính là mình.

Quân vương liếc mắt nhìn Thư Ca không mảy may cử động. Giỏi nhỉ, giả câm vờ điếc sao, đột nhiên cảm thấy buồn bực: "Được rồi, thay y phục đi!"

Một mùi thơm ngát sau khi tắm rửa bay vào mũi Thư Ca, "Thư sài nhân, ngươi cũng nên biết tội."

Thư Ca khẽ động đậy: "Hạ thần... phụng dưỡng không chu toàn, thỉnh Hoàng thượng... Khụ khụ...", che miệng, đau đớn mà xoa xoa ngực.

Quân vương trước mặt trong tâm khẽ động, có chút mềm lòng. Lập tức nhớ lại một nam phi như cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy y lại không bao giờ quyến rũ mời gọi như những người khác. Cơn giận dữ vô cớ dâng tràn: "Như vậy, Thư sài nhân, quỳ ở chỗ này một đêm đi."

"Tạ ơn... Hoàng thượng, khụ khụ."

"Ngươi chỉ cần quỳ là được rồi." Xoay người trở về long tháp* mềm mại.

*Giường của vua

Thư Ca chậm rãi ưỡn thẳng, lẳng lặng quỳ gối ở giữa phòng.

Làn khói từ lư hương lượn lờ quẩn quanh, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, như dòng cát nhẹ hẫng vươn khắp phòng.

Quân vương nghiêng người nằm trên giường, nhìn Thư Ca đang cúi đầu, tóc tai mất trật tự gần như che khuất toàn bộ gương mặt, nhìn không rõ lắm biểu tình trên mặt, chỉ thấy được sống lưng thẳng tắp.

Mái tóc dài có chút tán loạn xõa xuống... nửa thân dưới trần trụi...

Ánh mắt tối sầm, không tự chủ được dừng lại trên dáng người kia, thật lâu, thật lâu...

Sắc trời dần sáng lên, tuy rằng vẫn chưa tỏ rõ, nhưng vài tia nắng sớm đã len vào...

Người trên giường khẽ động, quân vương mỹ lệ mở mắt, không biết vì sao, buổi tối ngủ không được miếng nào, luôn cảm thấy chập chờn, có lúc lại giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn sang bóng người quỳ gối trong phòng, một hồi sau lại ngủ quên mất.

Nhớ tới liền quay đầu lại, trải qua một đêm, tấm lưng kia hơi cong một chút, đầu cũng cúi thấp hơn, rốt cục cũng chịu không nổi sao...

"Thư sài nhân, ngươi đứng lên được rồi."

Thư Ca giật nảy, có chút choáng váng, có chút mệt mỏi, vừa rồi là kêu mình đứng dậy sao, như vậy, cậu có thể đi được rồi ư?

"Tạ ơn... Hoàng thượng", ôi, tốt quá, khẽ mở miệng, rốt cục cũng thoát rồi, thật tốt.

Nhấc một chân lên, a, không xong, chân tê rần không đứng lên được, không phải bị què rồi chứ?

"Thế nào, ngươi còn chưa chịu đi sao?" Đã hơi đoán được tình cảnh của cậu, liền muốn châm chọc một chút.

"Không, không phải, chỉ là, hạ thần... có chút không đứng dậy nổi."

Thế à, Hoàng đế dừng một chút: "Vậy lết ra ngoài đi."

"Tạ ơn... Tạ ơn hoàng thượng."

Thư Ca vội vã gom lấy quần áo bị ném xuống đất mặc vào. May là, áo khoác vẫn không sao, vậy thì, phải đi thôi. Từng bước một, chậm rãi, lết ra.

Phía sau đôi con ngươi đen mỹ lệ hiện lên nét bình tĩnh, nhìn thật lâu, thật lâu, mới thu hồi ánh mắt, hướng bên ngoài trầm giọng kêu: "Người đâu..." Nuốt nước bọt, chậm rãi nói: "Truyền... ngự y."

Thư Ca một đường lết qua hành lang tinh xảo. Cho đến khi qua góc tường không nhìn thấy cửa nữa, cũng không thấy bất cứ kẻ nào, liền ngồi bệt xuống dưới đất.

Hộc, đoạn đường này thật là khổ cực, nhất là ở trong ngực, đau gần như không thở nổi, chậm rãi vuốt vuốt ngực. Một cú đá kia, một cú kia, tưởng như hồn phách chia lìa, cứ vậy mà đi gặp phụ mẫu luôn.

Thư Ca không khỏi cười khổ, không biết nếu một đá đó làm mình ngừng thở thì sẽ thế nào...

Hơn nữa, hắn, sẽ thế nào...

Trong đầu hiện lên một khuôn mặt, Thụy...

Ai, hắn mấy ngày nay đều chạy đến phòng mình, không biết ngày hôm qua có đến hay không, sợ rằng thấy mình không ở đó nên đã sớm về rồi...

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này có một cái ao, cũng có thể rửa đi bớt một thân thảm hại...

Vốc nước lên, lau lau mặt, chậm rãi giặt lại y phục. Nhìn ngực có vết bầm tím, nhẹ nhàng nhấn một cái,, mắt nhắm chặt, khóe mắt ươn ướt. Ngày hôm qua quỳ ở đó đã làm bị thương đầu khớp xương, xem như chút cảm tình Hoàng thượng để lại vậy! Chỉ là hơi tụ máu, hẳn là qua vài ngày mới tan.

Lại vốc nước lên, lau mặt sạch sẽ. Được rồi, hiện tại, cần phải trở về. Kéo lấy vạt áo, chậm rãi quay về.

Sắc trời còn sớm, tiểu cung nữ chắc là còn đang ngủ. Lặng lẽ mở cửa, lại lặng lẽ vào trong phòng. Phù, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút rồi...

A, mệt mỏi rã rời, thân thể đang đau đớn trong nháy mắt bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.

"Thư, rốt cục đợi được ngươi rồi."