Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 5: Khang Đằng




Ngày mùng 6 tháng 11 năm 2003

Nhân loại thật sự rất thích tự cho mình là đúng.

Tôi lại nhận được thư của thằng ngố kia, đã nói không cần gửi phong bì và tem cho tôi mà nó vẫn gửi theo thư đến.

Tôi không thiếu mấy thứ này.

Nhưng Tề Nhạc Tư cũng rất nghe lời, bảo gửi thêm vài tấm ảnh sticker, nó thật sự dán hai tấm vào thư.

Nếu như nó biết tôi sẽ làm gì với hình của nó, chắc cả đời này cũng không dám tùy tiện gửi ảnh đi cho người khác.

Ngu ngốc chính là ngu ngốc, một chút ý thức tự bảo vệ bản thân cũng không có.

Hôm nay tuyết rơi, hệ thống sưởi ấm trong nhà không biết vì sao lại không nóng, ngày mai hẳn là lạnh vô cùng.

Trên lầu người phụ nữ kia lại đánh con, thật là phiền, nghe tiếng đứa bé kia khóc luôn khiến tôi nhớ lại quá khứ.

Quá con mẹ nó phiền.

Vừa nãy mới viết xong bản thảo tháng này, chỉnh sửa ba lần, đang hoàn thành rất tốt, hơn nữa so với thời hạn quy định sớm hơn.

Thằng nhóc Tề Nhạc Tư kia quá buồn cười, hỏi tôi có muốn tham gia thi hay không.

Nó nghĩ sao? Tôi chờ chính là ngày hôm nay.

Mẹ, hộp thuốc lá hết rồi.

Xế chiều nay hút thuốc ở WC suýt nữa bị chủ nhiệm phòng giáo dục nhìn thấy, may mà tôi lanh lợi trốn vào trong phòng vệ sinh, không phải lại được phí không ít miệng lưỡi.

Nói đến cái này, tôi lại hơi tò mò Tề Nhạc Tư rốt cuộc là cái hạng người gì.

Hút thuốc là kỳ lạ sao? Vừa hút thuốc vừa bàn luận về nữ sinh cũng thật kì lạ sao?

Vậy nếu như nó biết tôi hút thuốc thậm chí có lúc đã từng làm những chuyện càng hạ lưu hơn, nó chắc sẽ sụp đổ mất?

Ha ha ha ha còn thật muốn nhìn một chút nó sẽ có biểu tình gì.

Nó cũng quá ngu xuẩn, hoàn toàn không thấy được hồi âm của tôi với nó chính là đang đùa giỡn nó.

Ai muốn dùng hình tượng của nó viết tiểu thuyết chứ? Nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?

Nhưng người ngu xuẩn như vậy, có lẽ từ nhỏ đã được người trong nhà bảo vệ nâng niu rất tốt, nếu như...

Thôi, sau này hãy nói đi.

Nhìn cái câu cuối cùng còn gạch chéo trong thư của nó, thực sự là quá nực cười, nó là ai vậy, lại nghĩ muốn gặp mặt tôi, cũng không sợ gặp tôi tôi sẽ đem nó chặt ra từng khúc rồi ăn sao.

Quả nhiên chỉ là con thỏ ngu xuẩn, sớm muộn sẽ bị nấu.

Gần đây người kia lại bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe, lão ta gửi tin nhắn tới nói đã biết chỗ tôi, cuối tuần muốn tới tìm tôi.

Nếu hắn dám đến, tôi liền dám chém hắn.

Xem ra lại đến lúc đổi số điện thoại di động rồi, con mẹ nó tôi đến bao giờ mới có thể thực sự thoát khỏi lão ta?

Thế giới này người kinh tởm nhất và chuyện kinh tởm nhất tôi đều đã gặp rồi, tôi trơ mắt nhìn bản thân mình từng chút một bị ác mộng nuốt chửng nhưng lại không có biện pháp gì.

Không có biện pháp nào sao?

Cũng không phải, nếu như lão ta chết có lẽ sẽ tốt rồi.

Tại sao lão ta không chết đi?

Laoc ta còn sống chính là vì để dằn vặt tôi sao?

Tối hôm nay ăn nửa cái bánh mì, khó ăn.

Đọc đến trang thứ 365 của《Jude the Obscure》, cho nên, đến cùng nên làm sao mới có thể thoát khỏi gông xiềng cuộc sống? Cái chết là kết cục cuối cùng sao?

Tuyết rơi thật lớn.