Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 15




Mở mắt, nóc nhà xa lạ, chiếc màn màu trắng sữa điểm xuyết đầy đường viền hoa đăng ten, từng vòng từng vòng giống như lớp kem trên bánh gato. Thiển Thâm ngỡ ngàng trong chốc lát, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, hơi lạnh của chiếc chiếu ở bên dưới nói cho cô biết đây không phải là giường của cô, sau đó tất cả những chuyện phát sinh từ hôm qua như một bộ máy chiếu phim tự động truyền tải một lượt ở trong đầu cô.

Giơ tay lên, nhẫn vững vàng đeo trên ngón áp út, đầu Thiển Thâm co rút đau đớn một trận, nói như vậy, tất cả đều là sự thật.

Trên người vẫn mặc áo cưới ngày hôm qua, xiết chặt khiến cho cô có chút khó thở, cả người cũng dinh dính khó chịu, tối hôm qua cuối cùng ngủ quên lúc nào không biết, tắm cũng chưa tắm nữa. Tấm rèm che rất dày che toàn bộ ánh sáng ở bên ngoài, cô cũng không biết lúc này là mấy giờ rồi, ngày hôm qua lúc từ hội trường hôn lễ đi ra cô cũng không mang bất cứ món đồ nào lên xe.

Hay thật, cho dù bây giờ chính mình muốn chạy trốn đại khái cũng chỉ bị người khác tưởng rằng kẻ điên bị bệnh tâm thần nhà ai mặc áo cưới trên người không có đồng nào đi lang thang ở trên đường.

Thiển Thâm bật đèn trong phòng, bên trong lập tức sáng bừng lên, gian phòng ngủ này rất lớn, toàn bộ đồ dùng trong phòng đều mang phong cách châu Âu màu trắng sữa mà cô thích, dưới sàn nhà lót một tấm thảm lông cừu thật dày, dẫm lên thấy thật mềm mại thoải mái, có một phòng thay đồ độc lập, cửa phòng đang đóng lại.

Có điều, bây giờ thứ cô để ý nhất chính là phòng tắm. Tuy rằng không ôm hi vọng gì, cô vẫn mở cửa phòng thay đồ ra, khoảnh khắc mở cửa ra, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Phòng này có thể so sánh với phòng ngủ lớn của cô, nhưng mà chỉ vừa thoáng nhìn hai bên trái phải cô có thể nhận định tất cả đều là quần áo hàng hiệu đẳng cấp nhất, đối diện là một tủ giày hơn nữa từ trên xuống dưới tất cả đều là những đôi giày cao gót thời thượng nhất bây giờ, Thiển Thâm vốn nổi tiếng thích giày cao gót, cô cầm một đôi lên, cỡ số 37, lại lấy đôi bên cạnh, vẫn cỡ số 37. Cô xoay người, trên cái kệ phía bên phải bày đầy các loại túi xách đủ kiểu dáng, từ lớn đến nhỏ, từ loại cầm tay đến quai chéo. Cô tiếp tục kéo một cái ngăn tủ ra, bên trong được chia rất ngăn nắp thành bao nhiêu ô, trong mỗi ô có đặt… một bộ đồ lót gợi cảm, tem mác vẫn chưa bỏ đi.

Mới sáng sớm ra, cô đã có cảm giác sắp phát điên tới nơi rồi.

Thiển Thâm cầm lấy một bộ đồ lót, nhấc làn váy áo cưới phiền phức lên vội vàng lao xuống lầu dưới. Nhưng mà, trong căn phòng to như vậy lại không có một bóng người. Thiển Thâm ở trong phòng quanh quẩn một vòng, cuối cùng xác định chỉ có một mình mình. Cô trở lại phòng khách một lần nữa, trên bàn trà có một tờ báo còn đang mở chứng tỏ người kia sớm đã thức dậy, hơn nữa đã đi ra ngoài rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, một giờ, đã một giờ chiều rồi.

“Kính coong.” Đang lúc Thiển Thâm không biết lúc này bước tiếp theo nên làm gì, chuông cửa vang lên, Thiển Thâm buồn bực nhấc chiếc váy lên chạy ra mở cửa. Đứng ở ngoài cửa là một cô gái trẻ mặc đồ công sở, khuôn mặt thanh tú. Còn cô gái đang đứng ở bên trong này mặc dù rất đẹp, nhưng mà lại đang mặc áo cưới, vương miện cô dâu rũ xuống đến gần nửa đầu, trang điểm trên mặt lung tung lộn xộn, trong tay còn cầm… một chiếc áo lót phụ nữ có chút muốn dọa người.

“Tân phu nhân, cô khỏe chứ.”

Cô ấy nhanh chóng thu hồi vẻ mặt giật mình, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Bị ba chữ Tân phu nhân kia tác động, Thiển Thâm nửa ngày không nói nên lời.

“Tân phu nhân?” Cô gái trẻ lại lên tiếng chào hỏi.

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng sau đó cô cũng chẳng muốn giải thích: “Chuyện gì vậy?”

Cô gái kia cười nói: “Tôi là thư kí của Tân Tử tiên sinh, anh ấy bảo tôi đem mấy thứ này đưa tới cho cô.”

Thiển Thâm nhìn thấy cái túi xách và cái túi giấy trong tay cô ấy, mấy thứ này đều là đồ đạc của cô.

“Trời, làm sao bây giờ mới đưa tới?”

“A, Chủ tịch của chúng tôi nói có lẽ cô sẽ ngủ đến xế chiều, cho nên bảo tôi đưa tới muộn một chút. Thế đó, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

Thiển Thâm ngơ ngác nhìn theo thư kí của Tân Tử rời đi, chợt nhớ ra: “Chủ tịch của chúng tôi nói có lẽ cô sẽ ngủ đến xế chiều…”

Mẹ kiếp anh ta thật đúng là liệu sự như thần.

Thiển Thâm trở về phòng dường như muốn trút hết căm phẫn bằng cách tắm rửa cho mình thật sạch sẽ, không có mặc quần áo trong phòng thay đồ, mà là mặc lại chính bộ quần áo vốn có của mình, có điều bộ này hình như cũng đã được giặt sạch, trên mặt còn tản ra mùi thơm nức của bột giặt. Nghĩ một chút ngồi không cũng không phải là cách gì hay, cô lấy điện thoại di động ra, ai oán nhìn cái màn hình tối đen kia, xem ra trước tiên phải về nhà một chuyến.

Sau khi từ cái nơi quỷ quái khỉ ho cò gáy này đi ra, phát hiện hình như trong vòng phạm vi hai cây số không có xe taxi. Tối hôm qua trở về không nhìn rõ, hôm nay mới phát hiện hóa ra nơi này là khu nhà ở mới xây dành cho người giàu có. Nhà nào trong sân cũng đều có xe con, khó trách không cần xe taxi. Thiển Thâm đi nửa ngày, đang lo lắng không biết nên làm thế nào để đi từ nơi này ra ngoài, một chiếc BMW đã từ từ dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa kính xe hạ xuống, người ở bên trong hướng về phía cô gật gật đầu: “Lên xe.”

“Tiểu Bạch!” Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ cảm thấy nhìn thấy Nghe Uyên lại là chuyện đáng để vui mừng đến như vậy.

Thiển Thâm vui sướng lên xe, Nghê Uyên lập tức quay đầu xe lái về phía nội thành.

Ngồi trong máy điều hòa tinh thần sảng khoái không ít, Thiển Thâm mở miệng hỏi: “Tại sao cậu lại tới nơi này?”

“Hừ, chuyện lớn như vậy, tôi còn không biết, còn cho rằng tôi là óc heo sao! Hả?”

Cơn tức của Nghê Uyên không nhỏ, âm cuối câu hỏi để lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Lương Thiển Thâm ơi Lương Thiển Thâm, mẹ kiếp em có đầu óc hay không! Đầu óc của em có phải để cho heo ăn rồi hay không, hay vốn dĩ đầu em đã là một bộ óc heo to tướng, càng là chuyện hồ đồ em càng phạm phải!” Nghê Uyên hung hăng nện xuống vô lăng, tiếng còi bén nhọn dường như muốn xuyên thủng màng tai Thiển Thâm.

“Tôi…”

“Em có biết em đang làm cái gì hay không, em có biết kết hôn có nghĩa là như thế nào hay không? Mẹ kiếp thế mà cái gì em cũng không nói với tôi lén chạy tới kết hôn cùng cái tên kia! Sáng sớm nay khi Tiêu Xán gọi điện nói cho tôi biết, tôi còn tưởng rằng bản thân mình nghe lầm, hay cho cái chiêu tiền trảm hậu tấu…”

“Cậu nói đủ rồi đó, dừng xe!” Thiển Thâm không chịu đựng được chuyện Nghe Uyên mắng chửi vơ đũa cả nắm nữa, cũng trầm mặt giọng điệu nói lạnh lùng.

Xe đột nhiên nghiêng đột ngột, tấp vào ven đường phanh khẩn cấp két một tiếng. Nếu không thắt dây an toàn, Thiển Thâm còn tưởng rằng mình cứ như vậy sẽ bay ra ngoài.

“Cậu nổi điên cái gì!” Cô đỏ mặt tía tai quay đầu lại.

Ngực Nghê Uyên phập phồng không ngừng, yết hầu lên xuống liên tục: “Tôi nổi điên hay là em nổi điên!”

Nhìn anh ta như vậy, trái lại Thiển Thâm lại thấy tỉnh táo, cô không giận ngược lại cười nói: “Buồn cười, cho dù tôi thật sự kết hôn vậy thì sao, đến phiên cậu quản tôi sao?”

Nghê Uyên nghẹn lời, rồi lại lập tức không yếu thế hỏi ngược lại: “Trước đây là ai nói ngựa tốt không ăn cỏ mọc lại? Em có chút thành công…”

Ngựa tốt không ăn cỏ mọc lại: ý nói cải tà quy chính, ăn năn hối lỗi.

Một cái tát, nửa bên mặt Nghê Uyên nhất thời sưng đỏ.

“Họ Nghê kia, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời tôi nói là được rồi, cậu tưởng cậu là ai, dám lên lớp tôi. Mẹ kiếp cho dù tôi thật dự đã ăn cỏ mọc lại cũng không tới phiên cậu ở trong này hô to gọi nhỏ với tôi!”

Chịu đựng oan ức cả ngày, không ai hiểu cho còn bị người ta mắng chửi một trận, Thiển Thâm không có chỗ trút hết tâm tình cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận. Cô kéo mở cửa xe nhảy xuống, rồi hung hăng đống sầm cửa xe lại. Chỉ chốc lát sau, xe lại khởi động, tăng tốc độ lái đi không quay đầu lại.

“Mẹ kiếp thế này là thế nào chứ!”

May mà nơi này đã vào trung tâm thành phố, Thiển Thâm bắt xe taxi đi thẳng đến công ty của người kia.

Hùng hổ đi vào một tòa cao ốc hiện đại, trên mặt Lương Thiển Thâm viết chữ rất chói lọi: Kẻ nào ngăn cản ta đều phải chết. Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, cô vừa đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cô thư ký trẻ tuổi đưa quần áo tới cho cô.

Nữ thư ký cũng lập tức nhìn thấy cô, liền nở nụ cười bước lên chào đón: “Tân phu nhân, cô đến tìm chủ tịch sao?”

Thiển Thâm không muốn nói nhiều lời: “Anh ta đang ở đâu?”

Nghe ra được giọng điệu của Thiển Thâm không kiên nhẫn, nữ thư ký lập tức nói: “Chủ tịch đang ở trong phòng họp, nếu không cô chờ một chút… Á, Tân phu nhân! Bây giờ cô không thể đi vào, hội nghị vẫn còn chưa kết thúc…”

Thiển Thâm mặc kệ mấy chuyện này, cô bất ngờ đẩy cửa phòng họp ra, trong khoảng khắc bên trong hơn mười đôi mắt to có nhỏ có toàn bộ đều bắn hướng về phía cô.

Tân Tử ngồi ở trong cùng, Thiển Thâm tay chống nạnh, nhíu mày, hướng về phía anh ta nói: “Chúng ta nói chuyện.”

Tân Tử thu lại thoáng kinh ngạc, thay vào đó nụ cười nho nhã như trước: “Trước tiên em cứ ra ngoài chờ một chút, tôi lập tức ra ngay.”

“Tốt nhất không nên quá lâu.”

Giọng điệu của cô rất nặng, nói xong liền đóng cửa lại ngồi ở trên ghế salon phía lối ra.

Cô thư kí vẻ mặt xấu hổ nhìn vị phu nhân chủ tịch sắc mặt không tốt này, thử nói: “Cô có muốn uống chút gì không?”

“Không cần, cô trở về làm việc đi.”

Thiển Thâm cũng không muốn làm cô ấy khó xử, thật ra cô cũng không nghĩ rằng hành động vừa rồi của chính mình làm cho cô thư kí trẻ tuổi này sợ tới mức suýt bật khóc.

Quả nhiên không tới ba phút, cửa phòng họp lại mở ra.

Vài người đi đầu nhìn thấy Thiển Thâm vốn định tiến lên chào hỏi, lại bị bộ dạng hung thần ác sát của cô dọa cho phải trở về, hướng về phía cô nở nụ cười ngượng ngùng rồi liền nhanh chóng rời khỏi.

Tân Tử là người đi ra cuối cùng, Mạc Thiên và Hạ Quý đi phía trước anh ta.

“Chào chị dâu.” Hạ Quý vẻ mặt tươi cười ân cần, tiến lên chào hỏi Thiển Thâm.

Thằng cha không sợ chết, Mạc Thiên im lặng nghĩ ở trong lòng.

Thiển Thâm chăm chú nhìn người này hai giây, do dự nói: “Hình như tôi đã từng gặp anh ở đâu…”

Bị người đẹp quên mất vốn là một chuyện rất đau lòng, huống chi còn là một vị đẹp trai vô cùng tự phụ bị người đẹp quên mất, Hạ Quý cố chịu đựng bị đả kích đau đớn, cười nói: “Chúng ta từng gặp qua hai lần.”

Thiển Thâm quan sát anh ta từ trên xuống dưới, hung dữ nói: “Không nhớ rõ.” Đám người lau nhau, từ trước đến nay cô không bao giờ để ý đến.

“Hôm qua đã từng gặp, trong hôn lễ.”

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tời hôn lễ Thiển Thâm lại cảm thấy vô cùng căm tức. Cô không để ý tới Hạ Quý, đi đến trước mặt Tân Tử: “Nói chuyện đi.”

“Tức giận sao?” Tân Tử biết rõ còn cố hỏi.

Thiển Thâm vòng hai tay trước ngực, “nở nụ cười tươi rói” nói: “Đúng vậy, tỉnh giấc chợt phát hiện trong phòng chỉ có một mình tôi, đi tới đi lui nửa ngày mới phát hiện ra đến một chiếc xe taxi cũng không có.”

Hạ Quý không có ý tốt nói ở phía sau: “Khụ khụ, ngày đầu tiên sau tân hôn liền bỏ mặc cô dâu, Tiểu Tân, tôi cũng không giúp được cậu.”

Điều này để người khác nghe ra, những lời Thiển Thâm vừa nói cực kỳ giống biểu hiện của cô dâu mới đang làm nũng không vừa lòng với chú rể mới ở đây.

Tân Tử cúi người, dịu dàng nhìn Thiển Thâm giải thích: “Ngại quá, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn.”

Thiển Thâm cảm giác tất cả lông tơ của mình đều bị Tân Tử kích thích cho dựng đứng, tuy rằng anh ta đang cười dịu dàng, nhưng mà cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh ta sự coi thường.

“Thiển Thâm à, cậu không nên trách Tân Tử, hôm nay công ty có chuyện quan trọng, sáng sớm chúng tôi đã phải tới đâu, Tân Tử cũng vậy.” Mạc Thiên vội vàng “làm người tốt” giải thích giúp Tân Tử.

“Đúng rồi!” Vẻ mặt Hạ Quý ra vẻ hiểu ra: “Chị dâu không phải là luật sư sao, có thể nhờ chị dâu phân tích một chút xem chúng tôi nên làm gì bây giờ.”

“Tôi?”

Không hiểu ra sao cả, Thiển Thâm bị Tân Tử kéo vào trong văn phòng, nhét cho một chén cà phê, sau đó nghe Hạ Quý báo cáo” vụ án” trong mười phút.

“Tình hình chính là như vậy, hiện tại công ty xây dựng Dang Bác lại muốn tố cáo chúng tôi, nói chúng tôi xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của bọn họ.” Hạ Quý ngồi xuống, không hề có chút bộ dạng ba lăng nhăng như vừa rồi, nghiêm mặt hỏi Thiển Thâm: “Chị nói xem chúng tôi nên trả lời như thế nào?”

Thiển Thâm không nhanh không chậm nhấp một hớp cà phê, nói: “Hóa ra là chuyện này.”

“Chị có biết?” Hạ Quý kinh ngạc nhìn Tân Tử, anh ta cũng đưa cho anh vẻ mặt “Tôi không biết”.

“Một thời gian trước Mạc Thiên tìm đến chỗ tôi, khi đó tôi đã từng nói đứng về phía mấy người sẽ tương đối khó xử.”

Thiển Thâm buông cái chén, lộ ra phong độ chuyên nghiệp của luật sự giải thích: “Nhưng mà tình hình trước mắt xem ra, chỉ có ba chữ, đồng ý kiện! Đánh tới cùng.”

Mạc Thiên nhíu mày, lo lắng nói: “Nhưng mà khi đó cậu cũng nói, đối với chúng tôi có thể tương đối bất lợi.”

“Hừ.” Thiển Thâm lắc lắc ngón trỏ không đồng ý với Mạc Thiên: “Người không đánh ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định cho hắn chết.”

Miệng Hạ Quý há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

“Cho nên, bọn họ ngang ngược như vậy, vậy đấu tới cùng với bọn họ, tôi cũng không tin không có cách dìm chết được đám cặn bã này.” Những lời nói tàn khốc đi kèm với nụ cười xinh đẹp, giờ phút này Lương Thiển Thâm giống như một đóa bằng ngọc trai kiêu sa lông lẫy, người khác không lạnh mà run.

Hạ Quý phấn kích hỏi: “Vậy chị có thể giúp chúng tôi nhận vụ tố tụng này không?”

“Thật xin lỗi.” Thiển Thâm mỉm cười thoáng chốc lại giống như một con chim thiên đường trong sáng: “Những vụ kiện trong tay tôi còn nhiều lắm, không còn cách nào khác, hơn nữa trong công ty luật của tôi có luật sư am hiểu về loại hình vụ kiện này hơn tôi nhiều, tôi sẽ giới thiệu giúp mấy người người tốt nhất.”