Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 17




Nhóm người Tân Tử đi tới khách sạn bên cạnh công ty đặt một phòng riêng để ăn cơm.

Thiển Thâm vô vị uống nước trà, Hạ Quý nhìn thấy tất cả mọi người không ai nói lời nào, liền mở miệng dẫn lời trước: “Khụ khụ, có chuyện này tôi vẫn thấy rất tò mò, tại sao chị dâu và Tiểu Tân lại quen biết nhau? Tôi nhớ hôm đó tôi gặp chị ở trong quán rượu, Tiểu Tân không có chút phản ứng gì. Còn nữa, Mạc Thiên tại sao cũng quen biết với chị dâu a?”

Kìm nén vấn đề này làm cho anh ta muốn nghẹn chết, hôm nay nhất định phải hiểu cho bằng được.

Thiển Thâm cười nhạt không nói, liếc về phía Tân Tử ở bên cạnh, giống như đang nói: “Tự anh gây ra, tự anh đi mà giải quyết.”

Tân Tử nhàn nhã bình thản nhìn Hạ Quý giải thích: “Sớm đã nhận ra rồi sao, ba người chúng tôi trước kia đều là bạn học. Khi đó ở trong quán bar hai người chúng tôi vì chuyện kết hôn mà không vui cãi nhau một chút, cô ấy giận dỗi chiến tranh lạnh với tôi, tôi cũng có chút tức giận, cho nên làm bộ như không biết.”

“Như thế ở trong ngày họp lớp cũng vậy sao?” Vẻ mặt Mạc Thiên sợ hãi nhìn hai người, đặt một tràng câu hỏi như bắn liên thanh: “Hai người cũng diễn giỏi quá đi chứ, Thiển Thâm, cậu còn nói với tôi cái gì mà cả đời này không qua lại với nhau, là giả a, giận Tân Tử a? Còn nữa ở trong hôm họp lớp cậu còn chúc Tân Tử kết hôn vui vẻ. Chúng tôi đều bị hai người lừa, còn ở đó đoán xem Tân Tử cưới ai. Lại nói tiếp, hai người rốt cuộc là hòa thuận lại từ khi nào? Tại sao tôi không hề hay biết?”

“Này, cậu lập tức hỏi nhiều như vậy, tôi trả lời như thế nào?”

Tân Tử vừa thân thiết gắp thức ăn cho Thiển Thâm, vừa trả lời một chuỗi vấn đề của Mạc Thiên: “Hòa thuận đã được một thời gian, tính cách của cô ấy thế nào cậu còn không biết, vừa mở miệng có thể đem người còn đang sống chọc cho tức chết.”

Thiển Thâm cố tình giả câm giả điếc, người diễn trò không phải là cô, mà là vị ở bên cạnh cô đây này.

Tân Tử vẫn vòng tay qua eo Thiển Thâm, không chặt nhưng lại rất chắc chắn, Thiển Thâm thật sự rất muốn ném văng cái bàn tay vướng víu của anh ta ra, nhưng bất đắc dĩ bây giờ có đám người tạp nham ở đây.

Tân Tử cúi đầu dịu dàng nhìn Thiển Thâm nói: “Ngày hôm qua cũng không được ăn thật ngon, hôm nay ăn nhiều một chút, món em thích ăn nhất là tôm bóc vỏ hấp trà Long Tỉnh.”

Thiển Thâm nhìn thấy Tân Tử như vậy, trong phút chốc nhất thời suy nghĩ lung tung, trong lòng khó chịu nói không nên lời.

Mạc Thiên nhìn bộ dạng “ngọt ngào” của hai người không khỏi cảm thán: “Ha ha, hai người hòa thuận là tốt rồi. Trước kia hai người chia tay, thật sự là… thôi không nhắc lại quá khứ nữa, dùng bữa dùng bữa.”

Bốn người động đũa, ba người đàn ông nói đi nói lại lại nói tới chuyện làm ăn, Thiển Thâm ngồi ở một bên tập trung ăn cơm. Sau đó, không biết tại sao đề tài lại một lần nữa chuyển qua trên người bọn họ.

“Tiểu Tân, anh như vậy là không được, tân hôn không phải nên dẫn chị dâu đi hưởng tuần trăng mật sao, bằng không đến lúc đó chị dâu lại muốn phá của xông vào lúc chúng ta đang họp đó.” Tuy nói Hạ Quý là một kẻ ăn chơi, hơn nữa đối phó với đủ loại phụ nữ cũng là cao thủ hạng nhất, ngoại trừ lần đó thất thủ ở chỗ Thiển Thâm ra, anh ta chưa từng nếm mùi thất bại.

Tân Tử đang gỡ xương cá giúp Thiển Thâm, cúi đầu nói: “Cô ấy nói trên tay cô ấy còn rất nhiều vụ án trong lúc này không có cách nào xin nghỉ được, cho nên đợi một thời gian ngắn nữa mới đi hưởng tuần trăng mật.”

Thiển Thâm bỗng nhiên đặt bát trong tay xuống, gác đũa, nói: “Tôi ăn no rồi.”

Tân Tử dừng động tác lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Ăn ít như vậy, không ăn thêm chút nữa sao?”

“No rồi, không có việc gì tôi muốn đi về trước.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Tân Tử không nói gì thêm, cùng Thiển Thâm đứng dậy: “Hai người cứ tiếp tục đi, hôm nay tôi mời.”

Lương Thiển Thâm đứng ở bên ngoài khách sạn chờ Tân Tử lái xe ra, chỉ chốc lát sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen vững vàng dừng ở trước mặt cô.

Thiển Thâm không có ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, mà ngồi ở chỗ xếp phía sau. Trong xe điều hòa bật vừa đủ, đầu của cô lại bắt đầu mơ hồ thấy đau.

“Tôi phải về nhà.”

Đi được một đoạn đường, Thiển Thâm đột nhiên nói.

“Chúng ta đang trên đường về nhà.”

Tân Tử nhìn cô ấy từ kính chiếu hậu, không vội vàng nói từ từ.

“Tôi phải về nhà!” Thiển Thâm nâng cao giọng, quả quyết dứt khoát nói lại một lần.

Xe từ từ dừng chờ đèn đỏ, Tân Tử quay đầu lại, đôi mắt nhạt màu trong veo, khóe môi cong lên dường như muốn nói một chuyện rất buồn cười: “Đám người Tuyên Hồng nói em đã thay đổi, tôi thấy chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng không hề thay đổi chút nào.”

“Tân Tử, anh làm những chuyện này để cho người khác xem, rốt cuộc là vì cái gì? Tôi không tin anh thật sự muốn chung sống với tôi.” Thiển Thâm nheo mắt lại, cô muốn giải quyết dứt điểm.

“Vì cái gì, em không biết sao?”

Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa ý cười, giọng nói sạch sẽ bây giờ nghe ra như lành lạnh xa xăm, hời hợt không thể tưởng tượng nổi. Lát sau, anh ta quay đầu trở lại, xe lại vững vàng khởi động.

Thiển Thâm ngẩn người không nói nên lời, hoặc là nói, trong tiềm thức của cô đang hoảng hốt với suy đoán của mình.

Xe đi lên cầu vượt, Thiển Thâm vội vàng nhoài người lên nói: “Anh đang đi đâu vậy, tôi nói rồi tôi phải về nhà.”

“Chúng ta đúng là…”

“Tôi muốn quay về nhà của tôi.” Thiển thâm có chút khó thở, nhưng mà vẻ mặt người kia vẫn bình tĩnh như cũ.

“Tôi không biết nhà của em ở đâu.”

Tranh luận không có kết quả, không gian nhỏ hẹp trong xe giống như một căn mật thất không lọt gió, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng mà bên trong lại đóng băng làm cho người khác ngạt thở. Tốc độ xe không có chậm lại, ngược lại càng chạy như bay, càng đi về phía tây trên đường càng vắng xe cộ qua lại, đường cũng thông thoáng hơn, Mercedes dường như một mình một đường chạy thẳng vào khu nhà ở biệt thự xa hoa này.

Sau khi Tân Tử đem xe đỗ ở ga ra đi ra còn thấy Thiển Thâm đang đứng bất động ở cửa.

“Mật mã là sinh nhật của em.”

Mí mắt Thiển Thâm khe khẽ động, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không chịu cử động.

Tân Tử đi lên nhập mật mã mở cửa, kéo Thiển Thâm: “Vào nhanh lên, bên ngoài rất nóng.”

Thiển Thâm vẫn đứng bất động như vậy, lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng mà cô đã sai lầm rồi, cô đã quên mất từ xưa đến nay Tân Tử kiên nhẫn nhiều so với cô.

Không quá năm phút đồng hồ, cô đi qua cột đá vào trong nhà.

“À, đúng rồi.” Tân Tử lấy ra một tấm card màu vàng kim ném tới bàn trà: “Ở đây không có phương tiện đi ra ngoài, tôi lại không có khả năng lúc nào cũng có thể đưa đón em, lúc nào rảnh em tự mình đi mua một chiếc xe đi. Nghe Hạ Quý nói gần đây BMW mới có một mẫu xe được giới nữ rất hoan nghênh, em không ngại cứ đi xem. Còn nữa, những quần áo treo trong tủ nếu không thích có thể đi mua bộ khác, vật dụng hàng ngày cần gì em cứ tự mình đi mua lấy. Nếu tiền trong tấm card này không đủ cứ nói cho tôi biết.”

Lương Thiển Thâm đi tới cầm lấy tấm card màu vàng kim sáng lấp lánh kia, lại đưa mắt nhìn Tân Tử đang uống nước ở quầy rượu, quơ quơ tấm thẻ trong tay, hỏi: “Bao nhiêu tiền, đều ở trong này.”

Cô cố gắng làm cho mình nhìn qua trông vẫn tự nhiên, khắc chế bàn tay đang phát run lên.

Tân Tử cuộn tay áo sơ mi lên, cởi bỏ hai chiếc cúc cổ áo, dạo bước đi đến trước mặt cô, khẽ cong lưng thấp giọng nói ở bên tai cô: “Yên tâm, cũng đủ để cho em tiêu xài.”

Giờ phút này, Lương Thiển Thâm nghĩ có muốn dối mình gạt người cũng không có cách nào.

“Tôi không quá rẻ mạt như vậy chứ.” Giận quá hóa tức cười, vũ khí trí mạng nhất của cô chính là nụ cười giấu thuốc độc.

Nhưng mà, Tân Tử vừa mới xoay người sang chỗ khác, anh ta đi lên trên cầu thang, đưa lưng về phía Thiển Thâm nói: “Không cần phải đánh giá mình quá thấp, em rất sang quý.”

“Tân Tử…”

Thiển Thâm nhẹ nhàng đứng ở phía sau gọi tên anh ta.

Bước chân Tân Tử đang bước lên lầu dừng lại, bóng lưng thon dài tạm dừng ở đằng kia.

Thiển Thâm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Anh muốn trả thù tôi, phải không?”

Người trên bậc thang không trả lời, mà đưa tay vịn vào lan can bước lên. Hình ảnh như vậy không khỏi làm cho Thiển Thâm nhớ lại năm đó, anh ta cũng ở phía trước cô từ từ đi lên cầu thang, cô đi theo phía sau anh ta nói: “Tân Tử, chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau, được không?” Sau đó, Tân Tử xoay người ôm cô vào lòng, siết chặt không buông tay.

Sau đó, Tân Tử đi đến bậc thang cuối cùng. Anh ta nghiêng nửa người lại, thoáng cúi đầu nhìn những đường trạm trổ trên lan can, anh ta hé miệng ra không mang theo bất cứ tia tình cảm nào: “Lương Thiển Thâm, tận hưởng cuộc sống đi.” Anh ta lại nghiêng người nói với cô: “Còn nữa, đến lúc đó nhớ mang theo chứng minh thư, chúng ta đi đăng ký.”

Một buổi tối kia, Lương Thiển Thâm mất ngủ tới lúc gần sáng, hình như cô nghe thấy tiếng phòng bên cạnh vừa mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới 5 giờ.

Đúng vậy, bọn họ chia phòng ngủ.

Sắp xếp như thế dường như làm cho cô khẽ thở phào, rồi lại mơ hồ cảm thấy mất mát.

Lại nằm ở trên giường thêm một giờ, cô cũng rời giường, đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, bên dưới lại không có một bóng người, rèm che của phòng khách cũng không có kéo lên.

Thiển Thâm ngồi ở trên bậc thang ngẩn người, lại từ từ đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh xếp đặt ngăn nắp các loại đồ ăn, cô lấy sữa và trứng gà ra, Thiển Thâm tự chiên cho mình một quả trứng, cô thích ăn trừng lòng đào, nhưng hôm nay đầu óc trên mây nên chiên hơi kĩ. Đành phải ăn thôi, rồi đem sữa uống xong, rửa sạch bát đĩa trở lại phòng khách.

Đồng hồ quả lắc theo phong cách cổ trên tường phát ra tiếng đung đưa nặng nề, cô tập trung lắng nghe, trong nháy mắt cô cho rằng mình sẽ bị những giây phút tĩnh lặng này ép cho phát điên mất, có điều, chung quy lại cô không có bị ép phát điên, nếu cần nổi điên, cô đã sớm nổi điên, nếu sẽ nổi điên, cô đã không phải là Lương Thiển Thâm.

Thu dọn xong đồ đạc, gọi taxi tới, một lần nữa cô xốc tinh thần lên bắt đầu ngày làm việc đầu tiên “sau khi kết hôn” của cô.