Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Chương 2




Khi tình yêu tới, có phải mỗi người đều biết đó là tình yêu?

Nơi ở của Tần Thương Hải, trên tường phòng ngủ treo một bức tranh, vẽ Thượng Hải rộng lớn, hòa máu đỏ, nửa chìm nửa nổi cùng ánh mặt trời, mây bay ngàn dặm, mờ mờ ảo ảo, không biết là ánh ban mai hay chiều tà.

Sau khi đấu giá được bức tranh này liền mang cất vào kho hàng bụi bặm, dù sao thì đại thiếu gia anh trong lúc kích động mua vài món đồ chơi đắt giá nhiều không đếm hết, bức tranh còn chưa được tháo ra. Sau đó quản gia Lão Bố không biết ngọn nguồn, mang bức tranh từ kho hàng treo lên, anh mới nhớ ra trước đó giống như điên kiên quyết trong buổi đấu giá mua bằng được bức tranh này, là vì họa sĩ đặt cho nó cái tên. . . . .

Bích Hải chìm tâm.

Là Bích Hải đánh mất tim? Hay là người kia mang trái tim giấu trong Bích Hải? Anh thường nhìn chằm chằm bức vẽ, nét mặt mù mịt.

Biển khơi vốn rộng lớn, nên duy trì màu xanh lạnh lùng, mới không mất đi vẻ tự nhiên, không ngờ dù chống cự thế nào vẫn bị nhuộm thành đỏ rực, giống đang sôi trào.

Tần Thương Hải mười lăm tuổi đã quen biết Thẩm Tâm, đối với cô bé nhỏ trầm tĩnh không có cảm giác đặc biệt. Tuy rằng một người đối với chuyện khó quên mới tỉ mỉ đếm thời gian qua, nếu không tất cả chỉ là một câu nói mờ nhạt không rõ "Nhớ năm đó". Nhưng Tần Thương Hải phát hiện ra, không biết tại sao nhớ rõ một buổi trưa vào năm mười tám tuổi ấy. . . . . .

Công tử gia mười tám tuổi có bao nhiêu thói hư? Các thiếu gia khác của Tần gia nếu dám bắt chước hắn trốn trong phòng học đàn quấn lấy nhau với mấy cô em thì chắc chắn sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà anh là con cưng, người lớn thương yêu, đàn anh cưng chiều, đàn em trong lòng không dám bất bình - sau này Tần Thương Hải không thể không mất mặt thú nhận, trước kia người thân nuông chiều nên ngang bướng, anh thật sự không biết khiêm nhường, chỉ chưa la hét lời nói ngu xuẩn: " Bản thiếu gia chính là vương pháp".

Lúc đó anh đang giở thói ngang ngược với tiểu học muội, hoàn toàn không nhớ rõ mặt và tên, chỉ có thể nhớ là học sinh châu Á chuyển trường. . . . . Ồ, còn là con lai? Haizz, anh thật sự nghĩ không ra. . . . . Dù sao cũng ăn mặc rất gợi cảm, bộ ngực to tròn ẩn trong áo khoác mỏng, giống như lúc nào cũng muốn bật tung ra. . . . . Anh thứ khác đều không nhớ được, cái này đặc biệt nhớ rất kĩ.

Ngày đó anh không có sự hứng thú, mặc dù cô em rất nhiệt tình, nhưng anh đang mằm dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, còn bị ép hít mùi mồ hôi chán ghét đến buồn nôn, nhưng lại không muốn cô em hiểu lầm mình "Không được", nên chỉ có thể phóng ra một chút cho có lệ.

Đến khi trong ngăn tủ cây gần cây piano vang lên một tiếng va chạm kỳ quái.

Cho dù anh không sợ có người phát hiện anh đang làm chuyện xấu chạy đi báo cáo, chẳng qua rất vui vẻ vì tìm được lí do thoát khỏi tám vòi bạch tuộc.

"Nhà các người có nuôi vật cưng?" Âm thanh phát ra từ ngăn tủ, người bình thường không có việc gì sẽ không trốn bên trong, cho nên chính là vật nuôi. Cô em bỗng nhiên mặt biến sắc, nhanh chóng đem bộ ngực nhét vào trong áo, thấy thế Tần Thương Hải buồn cười một hồi.

Kỳ lạ, tại sao anh muốn quấn lấy người này cả một buổi chiều? Tần Thương Hải bỗng nhiên không thể hiểu.

"Cô không thích vật cưng?" Anh vừa đi tới hộc tủ, vừa giống như nói chuyện phím, thoạt nhìn giống như không muốn bứt dây động rừng, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ tốt nhất trong ngăn kéo có một con chuột lớn chạy ra, dọa chết cô.

"Ghét chết! Chó tạm thời có thể chịu được, mèo tuyệt đối không được." Mặt cô em toát lên vẻ căm thù đến tận xương tủy.

"Tại sao? Mèo sẽ bắt chuột." Hẳn là sẽ bắt tất cả các con vật nhỏ.

"Em chính là ghét, ghét lông mèo bay lung tung, ghét đôi mắt mèo!" Cô em tránh xa hộc tủ nhất có thể, ló đầu nói: " Cuối cùng là thứ gì?"

Tần Thương Hải mở hộc tủ, đối diện là một đôi mắt sáng trong suốt. . . . . Được rồi, anh phải thừa nhận, anh không chỉ chú ý tới đôi mắt kia.

"Ai nha. . . . . " Anh chậc chậc hai tiếng, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, giọng cưng chiều, giống như đang trêu chọc vật cưng, "Vật nhỏ lạc đường, bị nàng dọa sợ, ừ?"

"Là cái gì?" Cô em đang đứng trên ghế salon, lông tóc toàn thân dựng đứng, ánh mắt của cô đúng lúc bị Piano cùng với lưng anh che khuất.

"Cục cưng, ta sẽ không làm đau mi, tới đây. . . . " Tần Thương Hải quỳ sát ngăn tủ, giống như đang đùa giỡn với động vật nhỏ bên trong.

"Meo meo. . . . "

Một tiếng thét chói tai át luôn tiếng kêu meo meo meo. cô em không để ý hình ảnh, xô cửa chạy ra.

Tần Thương Hải cười không ngừng. Có hay không khoa trương như vậy!

Trong ngăn kéo, cặp mắt to sáng kia cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm anh.

"Ngươi bắt chước không giống một chút nào." Chủ nhân đôi mắt to nhỏ giọng nói.

"Hả? Meo meo." Tiếng mèo kêu mới vừa rồi dọa cô em bỏ chạy lại vang lên, cũng xuất phát từ miệng Tần Thương Hải. "Nếu không em kêu hai tiếng nghe thử một chút?"

Cô bé nhỏ trong tủ treo quần áo không để ý tới anh, Tần Thương Hải ngồi xếp bằng tại chỗ, "Bên trong rất thoải mái sao?"

Mặt bé đỏ lên, "Không cần anh quan tâm."

Tần Thương Hải cảm thấy buồn cười, làm bộ ngẩng đầu nhìn xung quanh, " Nơi này hình như là nhà của anh."

Mặt bé càng hồng, "Là em tới trước." Cô suy nghĩ một hồi, lại nói: " Ông ngoại em cùng Tần gia gia đang đánh cờ, Tần gia gia nói em có thể đi dạo xung quanh." Cho nên cô trốn ở chỗ này vẽ, đâu biết Tần Thương Hải lại dắt theo cô em đột nhiên xông vào, làm cô phải trốn trong tủ quần áo.

Miệng cô gọi Tần gia gia, dĩ nhiên là chỉ cha Tần Thương Hải. Mà cô bé nhỏ này gọi cha anh là ông, cho nên phải gọi anh là chú! Chỉ có điều không biết tại sao, từ đó đến nay, Tần Thương Hải trước sau không làm cho cô kêu anh bằng chú.

"E hèm." Tần thương Hải gật đầu, hai tay ôm ngực, "Em muốn ở bên trong đó bao lâu? Ngồi như vậy hoài không thấy bất tiện sao?" Anh tâm địa xấu xa không nhắc nhở cô về cái "bé nhỏ không đáng kể", bản thân tâm tình thật tốt thưởng thức đủ.

Cô bé nhỏ tức giận phồng má, "Anh đang ngồi đó, em làm sao đi ra được?" Đại thiếu gia anh có biết hay không thân hình chính mình rất to lớn?

Tần Thương Hải không nhịn được cười, cô bé này tại sao khi tức giận cũng yếu đuối như vậy? Làm cho anh cảm thấy đùa giỡn làm cho cô tức giận cũng là một thú vui.

Anh dịch chuyển thân người, đem lối ra nhường lại.

"Cần anh giúp đỡ không?" Anh nhìn động tác cô có chút chậm chạp leo ra khỏi hộc tủ, tay chân vụng về, đầu đụng vào nóc tủ, nước mắt vòng quanh, đôi mắt to ngập nước, làm cho người khác không thể không chú ý.

"Không cần."

Cô bé nhỏ này thật bướng bỉnh! Tần Thương Hải dù bận vẫn ung dung, hai tay vẫn ôm trước ngực, ngồi xếp bằng ở một bên muốn xem trò hay, nhưng lại phát hiện cô bé trong tủ quần áo lần thứ hai đụng vào vách thì động tác có chút cứng ngắc.

"Thế nào? Muốn giúp một tay phải nói một tiếng nha!" Như vậy thật không đáng yêu.

Cô bé nhỏ không trả lới hắn.

Tần Thương Hải càm thấy có gì không đúng, hai tay tiến nhanh vào tủ quần áo, một tay ôm lấy chân cô, một tay vòng dưới nách, ôm cô như ôm đứa bé ra khỏi tủ.

Cô bé bướng bỉnh mắt mũi ửng hồng, thật là giống mèo nhỏ lạc đường đáng thương.

Chắc là cô đã trốn trong tủ quần áo một lúc? Tuy rằng ngăn tủ đủ rộng, nhưng không đủ để hoạt động, duy trì một kiểu tư thế quá lâu, khó trách động tác vụng về.

"Không sao, ngoan." Tần Thương Hải ôm đầu cô áp vào ngực, nhẹ nhàng an ủi.

Rốt cuộc cô bé này bao nhiêu tuổi đây? Làm sao lại có sức nặng của đứa bé? Anh có thể dùng một cánh tay nâng cô lên. Hơn nữa trên người cô có mùi thơm chỉ có đứa bé mới có.

Tần Thương Hải không nhịn được, hai má kề sát đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ, mới đưa cô để lên nắp đàn piano.

Cô bé nhỏ vẫn cắn môi chịu đựng đau đớn.

"Đau thì nói ra đi!" Thật là. . . . . "Đụng vào chỗ nào? Hay là trật chân?" Anh lấy tay xoa nhẹ đầu cô, vửa nãy chắc là đụng không nhẹ.

Cô bé nhỏ ngập ngừng, cố gắng không khóc, trái lại nhìn càng đáng thương. "Chân bị tê. . . . " Cô không phải bướng bỉnh, mà là cảm thấy quá mất mặt, bởi vì tê chân mà tay chân vụng về, anh ta nhất định sẽ cười cô.

Cũng may không phải trẹo chân. Tần Thương Hải nhẹ nhàng thở ra, cũng quên kiêng dè, trực tiếp xoa chân cô.

"Nói sớm đi." Xoa xoa, lực chú ý của Tần Thương Hải rất nhanh rời đi, anh không tự giác đối với việc mình làm yêu thích không buông tay.

Nhìn không ra cô bé này nhỏ con, chân nhỏ cũng không phải không có thịt. Có lẽ do khung xương nhỏ, trên người không quá nhiều thịt, nhưng nhìn qua vẫn là mê hoặc. Làn da tinh tế trơn mịn co dãn, bé trai và bé gái khác biệt nhau chính là chỗ này.

Làm sao trước kia anh cùng cô em quấn lấy nhau đều không có tìm được điều ngạc nhiên giống như vậy?

Tần Thương Hải tập trung mát xa hai chân cô, thật là tập trung đến mức quên thời gian. Mà cô bé nhỏ trước mặt anh nhịn không được khẩn trương, cũng vì đụng chạm với anh trong chốc lát, mặt ửng đỏ, cắn môi, nhịn xuống từng tiếng rên rỉ.

Anh xoa nhẹ cả buổi, gần như bừng tỉnh, đôi tay cứ thế hướng lên trên. . . . . Hướng lên trên. . . . . .

Lướt qua đầu gối, ngón tay không biết xấu hổ tiến vào sâu hơn, chọc cho cô bé nhẹ run lên, thiếu chút nữa kích thích nơi nào đó khó nói phấn khởi thích thú. Khi ngón tay anh đi vào quần nhỏ màu hồng phấn dưới váy ngắn, bàn tay khiến người ta say mê trong cảm xúc, chính là cứ như vậy vẻ mặt không biết xấu hổ đưa vào trong quần, nhưng anh đột nhiên thức tỉnh.

Kì lạ, anh mới vừa rồi giống như ông chú kì quái mê đắm, đối với cô bé nhỏ này động tay động chân, còn kém chút là muốn " Kéo cờ", có bẽ mặt hay không đây!

"Khụ." Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, che giấu thất lễ, "Có khá hơn không? Còn đau nhức hay không?" Anh thể hiện giống như anh lớn điềm đạm. . . . Mẹ nó, Ngay cả chính anh còn nhìn không được.

Nói dối! Rõ ràng trong khoảnh khắc đó anh thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Tần Thương Hải bắt đầu khinh bỉ chính mình.

Cô bé nhỏ cúi đầu, "Không đau."

Tần Thương Hải Không phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến mang tai, thậm chí đến cổ cũng hiện ra màu sắc xấu hổ.

Bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bản vẽ, trở mình trượt xuống cây piano, "Ông ngoại chắc là đang tìm em, tạm biệt!"

Nói xong liền vội vàng rời đi, Không đợi Tần Thương Hải phản ứng, vật nhỏ đã muốn biến mất sau cánh cửa.

"Này, đợi chút. . . . " Hắn không phải đã lộ ra vẻ mặt sắc lang, làm cho cô sợ hoảng hốt chạy đi?Tần Thương Hải hao tổn tâm trí suy nghĩ.

Thẩm Tâm cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô chạy ra khỏi nhà chính Tần gia, đi vào vườn hoa mới dừng lại, ôm hai má đang nóng lên cười ngây ngô.

Suy nghĩ trong lòng lúc này đang đầy ắp cảm xúc thật khó nói, nhưng cô không cách nào chế ngự trái tim đang nhảy nhót.

Cô cũng không biết trốn trong góc tủ nhưng lại tình cở gặp Tần Thương Hải, tuy rằng chứng kiến anh cùng bạn gái ân ân ái ái, làm cho tim cô chua xót, nhưng mà cô thừa nhận là mình cố ý phát ra tiếng động phá hư chuyện tốt của họ.

Vốn có chút không yên, Tần Thương Hải có lẽ sẽ bắt được cô, sau đó giống như anh trai dạy bảo em gái bướng bỉnh, muốn cô đi nơi khác chơi, đứng phá hư chuyện tốt của người khác, không thể tưởng tượng được Tần Thương Hải không chỉ che giấu cho cô, thậm chí cũng không tức giận.

Anh còn ôm cô, lại dịu dàng dỗ dành, làm cho cô cảm thấy đang được bao quanh bởi đường mật, dạo chơi ở nơi an toàn nhất, hạnh phúc nhất, làm cô suy nghĩ đến việc dựa vào nhau cả đời.

Nghĩ đến Tần Thương Hải tay kề sát chân cô, Thẩm Tâm xấu hổ đến mức muốn bốc hơi khỏi mặt đất, bị anh đụng chạm rừng tấc da thịt, cô còn cảm nhận được sự ồn tồn.

Cô muốn trốn đi, bản thân lặng lẽ vui vẻ, len lén trở về chỗ cũ, càng sợ hãi bí mật xấu hổ trong lòng bị tiết lộ, việc kia làm cho thiếu nữ lo lắng rụt rè không yên, còn thêm cái xa lạ, thuộc loại nữ tính rục rịch, giống như có cái gì đó sẽ từ dưới đất chui lên, cuồn cuộn sôi sục. . . . .

Phần anh đụng vào giữ hai chân cô có hơi nóng bỏng, nổi lên từng đợt run rẩy nơi nhạy cảm, khéo léo kéo theo đen tối mà nguyên thủy xao động, cô vẫn đang u mê.

Cô rất thích anh, rất thích. Lần này buổi trưa ngọt ngào đã thỏa mãn dư vị.

Thẩm Tâm giống như tiểu hài tử vui vẻ xoay vòng, không có nhìn đường, ở đường mòn tại vườn hoa, giống như đang vui sướng đi trên cầu vồng, lâng lâng, có điểm ngốc.

"Nè."

Âm thanh của Tần Thương hải làm cho cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, một chuỗi dây chuyền trái tim hiện ra trước mắt nàng.

"A. . . . " Thẩm Tâm thở nhẹ, đưa tay nắm lấy, Tần Thương Hải lui về sau một bước, đem vòng cồ trên bàn tay thu hồi lại, giống như kẻ vô lại, từ đằng sau Thẩm Tâm tiến đến trước mặt nàng.

"Đây là của cô?" Anh cố ý mang vòng cổ quơ quơ trước mặt, sau đó thu vào bàn tay, quả nhiên làm cho Thẩm Tâm sốt ruột, thuận tiện đem vòng cổ đùa giỡn mèo lớn, đưa ra, thu vào, đưa ra, lại thu vào. . . . . .

Có đủ ngây thơ.

Nếu có người đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, mười phần sẽ hình dung Tần Thương Hải chắc chắn là tên lưu manh vô lại, khi dễ cừu con dịu dàng ngoan ngoãn. Hết lần này tới lần khác hai nhân vật chính còn chưa tỉnh, Tần Thương Hải giống như tiểu nam sinh bắt nạt Tâm Nhi tiểu nữ sinh, hăng hái trêu chọc, Thẩm Tâm là xấu hổ lại mê thích trong lòng không nói nên lời, xung quanh chỉ có nắng ấm cùng gió nhẹ, bất giác hiện lên ngọt ngào.

"Làm sao có thể ở trên tay anh?" Không có khả năng anh nhặt được trong tủ quần áo, bởi vì. . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tâm lại ửng hồng thành một đường.

"Anh đã cảm thấy vật này nhìn quen quen, giống như đã từng thấy ở nơi nào." Tần Thương Hải ngắm nghía sợi dây, "Kỳ lạ là thứ này tại sao lại xuất hiện trong phòng anh?"

Thẩm Tâm muốn tìm cái lỗ chui vào, sớm biết thế cô sẽ không lỡ miệng, nhận cái vòng cổ kia là của mình.

"Em. . . . .Em cũng không biết." Cô cúi đầu, hoảng sợ nói, "Anh có thể trả lại cho em không? Đó là mẹ em để lại cho em. . . . . " Mấy ngày hôm trước không cẩn thận làm mất, cô đã rất áy náy, vừa mới liếc mắt thấy không nhịn được ý muốn cầm lại nó.

Tần Thương Hải sửng sốt, vốn đang định đùa dai một phen, thấy nàng cúi đầu, bộ dáng rất uất ức đáng thương, ngực bị một trận tội ác nhéo mạnh.

Sẽ không phải khóc chứ? Haizz. . . . .

"Anh chưa nói không trả, em đừng khóc nha!" Anh nóng nảy, nghĩ muốn trấn an cô, lại muốn lau nước mắt của cô, cuối cùng luống cuống tay chân muốn thay cô đeo lại sợi dây.

Thẩm Tâm ngẩng đầu, trứng mắt nhìn. CÔ không muốn khóc nha! Chỉ có điều, phản ứng của Tần Thương Hải làm cho cô không nhịn được mỉm cười, có dòng nước ấm chảy trong lòng.

Tần Thương hải vòng đến phía sau cô, muốn giúp cô cài khóa vòng cổ.

"Đừng đánh mất lần nữa." Tầm mắt anh dừng lại tại cổ trắng mịn hai giây, mới liên tục dời đi, sợ sự việc ở phòng đàn ăn đậu hũ cô lại tái diễn.

Nhìn cổ nhỏ thanh tú, một bàn tay anh cũng có thể nắm vòng cổ cô chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hơi ngứa, liền cho tay vào túi quần, để tránh ý muốn đụng đến cô.

"Cám ơn."

Lời nói cảm tạ củng giống như tiếng mèo kêu meo meo, vừa nhỏ vừa êm, Tần Thương Hải thật bó tay với nàng.

"Hai người già bọn họ còn đang chơi cờ, em muốn làm gì?" Nghĩ cũng biết hai người kia không có khả năng chỉ chơi hai ván rồi ngừng, nếu không có quản gia ở bên lải nhải, chắc lại muốn quyết chiến ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.

Tần Thương Hải đi phía sau cô, tâm tình hình như rất tốt, rất hưng phấn cùng cô đi dạo. Thẩm Tâm cảm thấy lâng lâng, hi vọng chính mình không phải quá đa nghi hiểu sai ý.

"Ừ. . . . Cô nói, muốn em cùng cô cùng nhau xem khăn trải bàn cho buổi tiệc lần sau sử dụng hoa văn và màu sắc nào." Đây chính là một trong các khóa huấn luyện con dâu nhà giàu, khăn trải bàn cùng rèm cửa qua mỗi mùa đều phải đổi màu sắc và hoa văn, tuy rằng Thẩm Tâm chính là đơn thuần thích thưởng thức những vật xinh đẹp.

Cô trong lòng Thẩm Tâm, chính là chị gái Tần Thương Hải.

Kêu chị anh là cô, cũng không phải muốn kêu anh là chú?

Tần Thương Hải cảm thấy khó chịu.

"Loại đồ vật này có gì tốt để chọn?" Nhàm chán, Nhưng mà Thẩm Tâm có điểm hứng thú, anh quyết định mở lòng tốt không dội cho cô gáo nước lạnh, hơn nữa muốn tỏ ra giống như cùng nàng cùng quốc. "Bất quá. . . . Anh cảm thấy hoa văn nhỏ màu hồng phấn không tệ." Anh buộc miệng, căn bản chưa có nghĩ qua.

Thẩm Tâm buồn cười, không thể tưởng tượng được nam nhân như anh, còn có thề thích hoa văn nhỏ màu hồng phấn.

Cô đột nhiên dừng bước, cảm thấy có điều lạ, nhớ tới vừa rồi ở phòng đàn, cô trốn trong tủ treo quần áo thì bộ dáng Tần Thương Hải. . . . . .

Hèn chi cô cảm thấy tầm mắt Tần Thương Hải không ở trên mặt cô!

A, thảm! Tần Thương Hải nhanh chóng dập tắt lửa làm sáng tỏ, "Cái kia. . . .Em đừng hiểu lầm, anh không phải nói quần nhỏ của em. . . . " Mẹ nó, càng tô càng đen. "Anh là nói anh không cố ý nhìn đến. . . . . "

"Hạ lưu!" Một tiếng tát thanh thúy vang dội, chứng mình con cừu nhỏ bị chọc giận, cũng sẽ thưởng trắng cho đại sắc lang.

Tiểu bất điểm chạy đi, khuôn mặt vô tội của Tần Thương Hải nhìn theo.

Anh cũng không cố ý. . . . . Được rồi, bởi vì "phong cảnh" rất đẹp, anh mới có thể thưởng thức đến quên nhắc nhở cô, nhưng anh cảm thấy hoa văn nhỏ màu hồng phấn rất tốt nha, so với hoa văn báo cùng với ren viền tơ, anh cảm thấy hoa văn màu hồng phấn có phần ngon miệng hơn. . . . Ách, càng đáng yêu hơn.

Lúc quay về, anh nhớ rõ, cô bé nhỏ tên Thẩm Tâm.

Mặc dù sức đánh của cừu nhỏ không lớn, đánh người giống gãi ngứa, Tần Thương Hải vẫn là cảm thấy mặt anh đang nóng lên.

Quả nhiên là thích hợp tên quần lót hoa văn nhỏ màu hồng phấn. . . . .

Tối hôm đó, Tần Thương Hải nằm mơ.

Anh mơ thấy mình say, có cô bé nhỏ, ân cần lại cẩn thận lấy khăn mặt lạnh thay anh chà lau mồ hôi trên trán và hai má, còn giúp anh uống nước.

Anh nhớ rõ. . . . Anh nhớ rõ trán của anh tựa vào cảm xúc thật đẹp, giống như bộ ngực mềm mại cô gái dậy thì. Thật hi vọng vẫn có thế kề sát, gối lên, cho dù muốn giả chết cũng được.

Anh còn ngửi được mùi thật thoải mái, giống hương bơ thơm, mềm mại, hương vị ngọt ngào.

"Em thích anh." Trong lúc đó lờ mờ anh nghe được, cô bé mèo con cất tiếng nói, ngay sau đó anh cũng cảm giác được đôi môi mềm mại dán lên, nhẹ nhàng nhợt nhạt, sau đó liền biến mất.

Rất ngọt, anh nghĩ lại đến một lần, thêm một lần nữa là tốt rồi. . . . .

Tần Thương Hải đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mơ hồ chậm rãi tập trung nhìn về bốn cột trụ giường lớn.

Anh nghĩ tới, vì sao vòng cổ của Thẩm Vân lại ở trong phòng anh.

Em thích anh.

Có thật không? Là sự thật hay anh vẫn đang trong mơ? Thẩm Tâm chính là đã từng chăm sóc anh, cũng đã từng tỏ tình với anh.

Nơi ngực anh hơi hơi nóng lên, đầu giống như uống rượu, có chút say, rõ ràng trước khi ngủ một giọt rượu cũng không có chạm vào.

Anh đứng dậy, ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm chỗ trống trên tường mặt đờ ra, cười ngây ngô.

Đó là tình cảm? Quá đầy đủ quý giá, cũng quá mơ hồ khó nắm bắt, tuổi trẻ lại ngây thơ trái tim không nắm giữ đươc, có được lại dễ dàng vứt bỏ không để ý. Nếu là có thể vượt thời gian quay lại, mang cảm động đêm đó cùng với hối hận nhiều năm sau trùng điệp, có lẽ anh cũng không bỏ qua điều đó, anh căn bản không muốn mất đi. . . . . .

Bộ mặt Tần Thương Hải không cạo sạch râu ria, ngơ ngác, nguyên đêm qua vẫn ngồi lì trên giường nhìn chằm chằm bức tranh "Bích Hải chìm tâm", trời đã sáng rồi, anh như hóa đá, cũng chưa động một chút, anh còn nhớ rõ Thẩm Tâm nói muốn li hôn thì trong đầu anh đầy rẫy sự phẫn nộ, anh lắng đọng lại hồi lâu mới có thể loại bỏ cảm giác đó. Hết lần này tới lần khác, đời người chínnh là phiền phức như vậy, bản thân cũng không thể kêu gào, cùng nói với ông trời: chờ ta hiểu rõ ràng rồi mới tiếp tục diễn màn tiếp theo!

Tựa như có cái gì đó ít bị phá hư, trên thế giới cao su đàn hồi không dễ dãn, khiến người khác ghét nhất là , mấy thứ này nhất định rất quan trọng. . . . . . .