Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 26: Không phụ ý trăm họ, chỉ phụ lòng một người




Dịch giả: Tiểu Dĩnh

Chín ngàn đại quân cũng không phải số ít. Ít nhất ở phương thế giới này, đây nên được xưng là đại quân.

Dù sao không phải là người nào cũng có thể tòng quân. Ở thế giới mà võ đạo, nho đạo đều có thể thông thần này thì thường nhân trên chiến trường gần như chẳng có tác dụng gì nhiều. Mà không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không có mấy người thống trị sẽ đưa thường nhân lên chiến trận để rồi bị người người oán trách cả.

Mặt khác, cho dù gần một vạn đại quân này không thể chi phối chiến cuộc ở Tây Lương nhưng cũng là một đội quân hùng mạnh hiếm thấy.

Nếu tất cả đều thuận lợi mà nói, đại quân này còn có thể bảo vệ được yếu đạo ở giữa Tây Lĩnh và Vĩnh Ninh quan --- thành Lai Vân! Cũng tranh thủ được nhiều thời gian hơn cho thủ quân của Vĩnh Ninh quan.

Ngày này, một con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay trên không trung của Vĩnh Ninh quan.

Một vị nam tử dáng người cao gầy đang đứng ở trên cửa thành. Khuôn mặt y tuấn mỹ, môi như nhuốm máu, chỉ là mặt mày thì đang nhăn lại sít sao.

Con chim bay trên trời lúc này cũng nhìn thấy nam tử kia. Dường như nó rất thân cận với y, trong miệng phát ra tiếng kêu "chiêm chiếp" thật to.

Nam tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng đỏ tươi như máu lập tức hiện lên nét vui vẻ. Y vươn tay, con chim bồ câu trắng liền vỗ cánh phành phạch rồi vững vàng đậu xuống tay y.

- Vất vả mi rồi, Liễu Nhi. - Nam tử nói, sau đó lấy tay vuốt lên bộ lông nó. Con chim cực kỳ thích thú, híp híp mắt, mỏ khẽ mổ vào lòng bàn tay y. Nụ cười trên mặt y càng sâu. Y vươn tay gỡ xuống tờ giấy được cuốn trên chân nó, rồi nhẹ nhàng giở ra, giơ ở trước mắt. Đến khi thấy rõ được chữ viết trên đó thì lông mày y hơi giãn ra.

- Tướng quân, trinh sát tiền phương hồi âm rồi. - Lúc này, một giọng nói mang chút nghiêm nghị truyền đến.

Nam tử quay đầu nhìn lại thì thấy một thân ảnh mặc áo giáp đang chậm rãi đi đến.

Đó là một nữ tử, mày kiếm thủy mâu, môi hồng răng trắng. Mặc dù nàng không hề trang điểm, nhưng lại đẹp hơn gấp trăm ngàn lần những cô gái phải nhờ đến phấn son để được xinh đẹp kia. Phía sau nữ tử khoác một cái áo choàng rộng màu đỏ thẫm, nó tùy theo nàng bước đi mà tung bay, phần phật như gió, sáng rực như lửa. Chỉ một lát nàng đã đi tới trước mặt nam tử, rồi đưa một phong thư kín tới trước mặt y. Đôi mắt linh động của nàng cũng đồng thời nhìn chăm chú vào y, không dời nửa khắc.

Nhưng nam tử lại như không hề nhận ra, chỉ nhận lấy thư rồi mở nó, sau đó xem tỉ mỉ nội dung bên trong. Lông mày y vừa mới giãn ra chút giờ lại nhíu lại lần nữa.

Nữ tử rất nhanh ý thức được trong thư viết nhất định không phải tin gì tốt. Nàng nhịn không được mở miệng hỏi:

- Trên đó viết cái gì vậy?

Nam tử cũng không hề có ý giấu nàng, nhíu mày nói:

- Man tử bên kia đã quyết định phái đại quân vượt núi Lang Nha, tập kích bất ngờ Lai Vân, chỉ là về phần tướng lãnh dẫn quân là ai và nhân số bao nhiêu thì còn chưa rõ lắm.

- Vậy chúng ta có hay không... - Nàng cũng cả kinh.

Nam tử lắc đầu nói:

- Nếu chúng ta phái quân viện trợ Lai Vân, đại quân Man tộc nhất định sẽ công thành hàng loạt, đến lúc đó được không bù mất.

- Thế nhưng nếu Lai Vân bị phá, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh hai mặt thụ địch. - Nữ tử vẫn còn nghi vấn.

- Quan Thương Hải đã lệnh Trấn Tây Quan dẫn chín nghìn đại quân tiến nhanh tới Lai Vân, ít ngày nữa là đến. - Nam tử đáp.

- Thế nhưng... mặc dù Trấn Tây Quan là người chính trực nhưng chỉ mới được triều đình sắc phong, không có kinh nghiệm hành quân chiến đấu, ta lo gã... - Nữ tử có chút lo lắng hỏi.

Nam tử lắc đầu lần nữa, cắt ngang lời nàng.

- Tới ranh giới của nguy nan, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.

Nữ tử nghe vậy rút cuộc nặng nề gật đầu, sau đó bỗng nhiên ngước mắt lên, trong đôi mắt lóe ánh sáng chói. Nàng nhìn nam tử kia, giống như vừa lấy được dũng khí cực lớn, nói:

- Còn có một việc.

- Việc gì? - Nam tử hỏi, thần sắc lạnh nhạt.

- Ngươi lấy ta đi. - Nàng nói xong, hai má lập tức nổi lên rặng mây đỏ. Để có thể nói ra lời như vậy, đối với một nữ tử phải cần đến dũng khí cực lớn. Cho dù nàng là Đại Ngụy Thần tướng, là Thiết nương tử mà trên chiến trường Tây Lương Man tử nghe danh đã sợ mất mật, thì lúc này vẫn không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng nàng đã thu hồi sự xấu hổ đó rất nhanh, nàng thích y, đây là tâm ý mà nàng đã xác định được sau mấy lần y kéo nàng trở về từ bên bờ tử vong.

Nàng vốn định cứ đi theo y, chờ đợi y, cho đến ngày y hiểu được tâm ý của nàng.

Nhưng hiện tại, nàng không có nhiều thời gian như vậy nữa.

Y muốn trấn thủ Vĩnh Ninh quan, vì muôn dân trăm họ y nói mà không tiếc mạng sống.

Nàng dĩ nhiên sẽ phụng bồi y.

Chỉ là nàng muốn khi chết đi, ít nhất trước khi chết, nàng hy vọng có thể trở thành vợ y.

Vì vậy sau khi trải qua mấy đêm trằn trọc, nàng nổi lên dũng khí nói ra lời này.

Còn dư lại, nàng chỉ còn biết nhìn và chờ đáp án của y.

Nàng cảm thấy y có lẽ không có lý do gì mà cự tuyệt nàng.

Nàng rất đẹp, so với vị phu nhân một mực trốn ở quan nội kia không kém bao nhiêu. Huống chi, y và nàng kề vai sát cánh chiến đấu đã lâu, nhất định lâu ngày sinh tình, cũng nên đến bước này.

Nàng nghĩ đến đây thì hai má càng ửng đỏ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vị nam tử trước mắt này.

Y rất chất phác, ít nhất ở phương diện này là chất phác, so với sát thần ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia thì y hiện tại tưởng như hai người.

Nàng cảm thấy y như vậy rất dễ mến, chỉ là cảm giác này ngay tức khắc chợt tan thành mây khói.

Bởi vì y lắc đầu.

Rất chậm chạp, nhưng lại rất kiên quyết.

Nữ tử khẽ giật mình, dường như không dám tin vào đáp án như vậy.

- Tại sao? Là vì phu nhân sao? - Nữ tử hỏi, sau đó mới gượng ép mỉm cười. - Ta không ngại đâu... - Nàng dĩ nhiên là để ý đấy, chỉ là cả bọn cũng sắp chết rồi, cần gì phải tranh nhau mấy thứ này nữa.

- Không phải vì nàng. - Nam tử nhìn nữ tử, đôi mắt mang chút ý vị không rõ.

"Vậy thì là vì cái gì?" Lời này đã đến bên miệng nữ tử, rồi lại cũng không được hỏi ra.

Nếu như không phải vì phu nhân của y, thì nguyên nhân chính là tại bản thân nàng.

Đến cùng, vẫn là y căn bản không thích nàng. Nữ tử nghĩ như vậy, bèn cưỡng ép nuốt trở vào câu nói tự rước lấy nhục kia.

- Ta đã biết. - Nàng nỗ lực làm cho mình nhìn qua đủ tự nhiên, đủ trấn định, thậm chí nét vui vẻ trên khóe miệng nàng cũng bởi vậy càng thêm sáng lạn. Sau đó nàng mới cung kính cúi đầu, chắp tay nói:

- Hồng Ngọc cáo lui!

Cuối cùng nàng quay người, áo choàng phía sau đón gió tung bay lên, giống như người nàng, phần phật như gió, sáng rực như lửa.

Nam tử nhìn bóng lưng dần biến mất ở trên tường thành, trong lòng tưởng chừng như mặt nước phẳng lặng vậy mà giờ lại nổi lên một chút phiền muộn.

Y thở dài một cái, đi đến đầu tường, nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi trên quan ngoại, rồi từ trong lồng ngực chậm rãi lấy ra một quyển sách ố vàng. Sau đó, y nói mà chỉ y có thể nghe được:

- Là vì nàng.

Đó là quyển sách một thiếu niên đưa cho y.

Sách viết về một câu chuyện lâu lắm rồi.

Mà y cũng thiếu người nào đó một câu chuyện xưa.

Đáng tiếc chính là y mãi mãi không có cơ hội đi trả xong nó.

Chuyện xưa ấy gọi là.

Nam Thúy Ca.

---o0o---