Thư Ký Lâm Sao Thế?

Chương 3: Thư kí của tui siêu gay




“Chế nà dzai thẳng, chế ngạt thở quá à~”

***

Hiện tại Lâm Ý Nhất vẫn còn ở nhà tôi, buổi sáng chúng tôi ầm ĩ một trận, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ không nấu bữa ăn khuya cho tôi nữa, ngờ đâu cậu ta lại bưng một bát cháo gạo kê sang phòng tôi.

Trước kia dạ dày của tôi không tốt, vì bận rộn nên thường xuyên bỏ bữa, mấy năm trước dạ dày xuất huyết, đang nói chuyện cùng Lâm Ý Nhất bỗng dưng hộc ra búng máu, dọa cậu ta suýt trượt tay khỏi vô lăng, sau đấy cậu ta dứt khoát hầu hạ tôi ăn ngon uống sướng, những năm gần đây đã bớt đau bao tử rất nhiều —— Nếu cậu ta đi mất, tôi biết làm sao bây giờ? Cậu ta là do một tay tôi bồi dưỡng, từ lúc mới chập chững bị tôi mắng mười bận mỗi ngày đến hiện tại đã hợp ý cực kì rồi, thậm chí bếp núc còn tốt thế này, tôi có rọi đèn pha cũng khó tìm được dạng thư kí như vậy.

Lâm Ý Nhất ngồi đối diện tôi, cũng đang húp cháo, tôi hỏi: “Vì sao muốn từ chức, tôi cần một lí do thuyết phục.”

Lâm Ý Nhất chả buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt bảo: “Mẹ giục tôi về quê kết hôn.”

Kết hôn! Trong tích tắc ấy, tôi tưởng chừng mình suýt ngạt thở, khó khăn nuốt ực cháo xuống, một chữ cũng chẳng thốt nên lời. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ về việc Lâm Ý Nhất phải lập gia đình, một mặt vì cậu ta luôn ở nhà tôi, một mặt khác, nhiều năm như vậy tôi không thấy cậu ta có nhu cầu tìm phụ nữ bao giờ. Mặc kệ nam nữ, mặc kệ xấu đẹp, cậu ta đều chả buồn liếc mắt hay nói nhiều hơn câu nào. Đâm ra tôi cứ cảm giác, cậu ta vẫn còn bé bỏng lắm, dốc lòng xây dựng sự nghiệp, lơ là việc cá nhân, hơn nữa sẽ mãi làm cho tôi tới khi về hưu.

Ngẫm lại, thực ra khá đúng, thư kí chỉ là công việc thôi, một người đàn ông trưởng thành dù gì vẫn nên có tổ ấm của riêng mình. Giống như tôi, mặc dù tôi không yêu vị hôn thê, ả cũng không yêu tôi, nhưng chúng tôi đều già đầu rồi, nào còn trẻ trung gì nữa. Tôi ba mươi tám, ả bốn mươi tuổi, chẳng cần tình yêu chỉ cần tiền, sau khi chúng tôi kết hôn, chưa đầy ba năm giá trị cổ phần cả hai công ty có thể sẽ tăng gấp bội, vô cùng tốt.

Tôi dằn cơn bực dọc xuống, trấn an nỗi lòng bảo: “Ở quê cậu thì tìm được ai tốt cơ chứ, cậu đã thuộc hộ khẩu Bắc Kinh, đòi quay về cái chốn khỉ ho cò gáy ấy, đầu bị úng nước à? Cậu cứ ở lại đây, nếu muốn kết hôn thật, ở đây mà kết hôn, tôi tổ chức đám cưới cho cậu.”

Sắc mặt của thư kí lập tức trở nên rất tệ, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh.. Định tổ chức đám cưới cho tôi?”

Tôi căn bản không muốn cậu kết hôn! Ai định tổ chức đám cưới cho cậu?!

Tôi cố gắng bày ra phong thái một người đàn ông trưởng thành đáng tin, nói: “Nếu cậu thấy phiền thì tôi không nhúng tay vào nữa, tìm công ty dịch vụ cưới hỏi đi. Công ty tôi sắp mướn cũng ổn phết, rất chuyên nghiệp, giới thiệu với cậu, tôi giúp cậu trả tiền.”

Tôi nhìn thấy Lâm Ý Nhất siết chặt nắm đấm: “Tôi không ở Bắc Kinh đâu, tôi phải về nhà.”

“Nhất Nhất.” Tôi khẽ vuốt sống mũi, bất đắc dĩ nói: “Tất cả giao thiệp của cậu đều ở Bắc Kinh và Thượng Hải, phấn đấu khổ sở suốt bảy năm, giờ từ bỏ hết tất cả, cậu có ý gì? Tại sao muốn về Thành Đô? Trẻ chớ nên tới, già chớ nên rời *, cậu mới bây lớn về đó bán lẩu hả?”

“Sang năm tôi ba mươi tuổi rồi.” Lâm Ý Nhất nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi tốt tính khuyên nhủ: “Mới ba mươi cái xuân xanh thôi, tôi đã ba mươi tám mà có yêu đương gì đâu. Thôi vầy đi, tôi cho cậu nghỉ, ok? Cậu ra ngoài du lịch mấy tháng, xả hơi một chút. Sau đó cậu trở về, cưới một cô gái xứng đáng với mình, cậu chán vị trí thư kí cũng được, vừa khéo giám đốc thuộc công ty chi nhánh của tôi sắp thăng chức, để cậu sang làm ông chủ, ok?”

“Tôi không cần anh quản.”

Tôi nổi cáu: “Tôi mặc kệ ai quản cậu! Chỉ với bà mẹ nghiện mạt chược liều mạng của cậu ư? Mẹ cậu đã lo cho cậu được ngày nào chưa? Cậu cưới vợ, vậy đứa trẻ không cần đi học à? Nó học ở chỗ nào, Thành Đô? Cả nước có bao nhiêu người ao ước thi ở Bắc Kinh? Cậu muốn đứa trẻ giống hệt cậu, về Thành Đô bán lẩu chắc?! Lâm Ý Nhất, cậu đi đâu tìm vợ? Hả? Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe cậu nói gì cả, hôn nhân đại sự mà xem như trò đùa vậy ư? Lấy hình con ả kia ra, báo cáo luôn số chứng minh thư của ả cho tôi, tôi điều tra thêm giúp cậu.”

Lâm Ý Nhất ngồi bất động, tôi quyết định sống mái với cậu ta đến cùng, chẳng nói lời nào nhìn cậu ta chằm chằm, thật lâu sau, cậu ta mới bảo: “Không có phụ nữ.”

Tôi thấy cậu ta rốt cuộc chịu mở miệng, như thể thắng lợi mà nhướn mày, “Không có phụ nữ cậu kết hôn bằng niềm tin à?”

“…Tôi thích đàn ông.”

Tôi: “…”

Lâm Ý Nhất ngẩng đầu lên, sợ tôi chưa nghe rõ, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi thích đàn ông, Thành Đô nhiều gay.”

Tôi: “…”

Tôi lại cảm nhận được sự khắm lọ của cuộc sống này.

Thư kí của tôi muốn từ chức, thư kí của tôi muốn kết hôn, thư kí của tôi vừa mới come out với tôi.

Tôi ngạt thở cmnr.

Hết chương 3
* Chú thích:

Thiếu bất nhập Xuyên, lão bất xuất Thục có 2 nghĩa:

1. Ý chỉ tuổi nhỏ thì đừng bén mảng đến đây, nếu không sẽ khó mà là được việc gì ngoài ăn chơi, về già muốn rời khỏi khả năng cao dễ chết tha hương. Sau này dùng để diễn giải Thành Đô quá nhàn nhã.

2. Đây là nơi giàu tài nguyên, ăn ngon uống sướng phong cảnh xinh đẹp mỹ nữ như mây. Tuổi trẻ lòng mang thiên hạ, nếu sớm chuyển đến đây, người ý chí không kiên định dễ dàng lưu luyến quên về, đâm ra cả đời tầm thường, khó thành đại sự. Còn khi già thì thích hợp cuộc sống an nhàn ở đây nhất.