Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 68: 68: Lật Thuyền






Có một người đàn ông tốt bảo vệ, không phải lo sợ bất kỳ điều gì.

Cho dù đối phương tìm cách làm gì cũng vô dụng, muốn động đến một sợi tóc của Lâm Nhã, mời bước qua Đường tổng.

Chắc Trần Chính Hào không ngờ tới cô lại câu được tâm của Đường đại thiếu gia nhỉ? Hiện tại nhìn anh ta nhảy nhót cố gắng tìm cách tiếp cận cô, sau đó bị người của Đường Hạo chặn ngang mà không khỏi buồn cười.

Tiếp tục đi, cô rất thích nhìn cảnh này.
Chớp mắt, ngày họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty Trần Chính Hào đã đến.

Hắn luôn cảm giác mình bị kẻ nào đó cố tình chơi khăm, trong lòng bất an.

Và đúng như những gì hắn nghĩ, buổi ra mắt này chỉ vừa bắt đầu được năm phút, hắn đã bị hàng loạt nhà báo tấn công.
“Anh Trần Chính Hào, anh bị tố cáo là lạm dụng tình dục với cấp dưới của mình, anh có lời nào muốn nói không?”

Có người lại cầm micro đưa đến gần hơn rồi hét to:
“Xin hỏi cáo buộc anh lợi dụng những cô gái ngây thơ để bán dâm trong ngành là thế nào?”
“Xin hỏi…”
“Anh Trần… Khoan đi đã, trả lời câu hỏi đi!”
Âm thanh chất vấn của mọi người và tiếng máy ảnh tách tách liên tục vang lên làm Trần Chính Hào không nhịn được mà chửi thề.

Hội trường nhất thời rối loạn, bảo vệ ồ ạt tiến lên để hỗ trợ hắn rời đi.

Lúc ra đến cửa, Trần Chính Hào đột nhiên quay đầu nhìn lại một góc.
Nơi đó, một người phụ nữ mặc ăn mặc sang trong đang mỉm cười vẫy tay với hắn.

Vì ở khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng hắn dám chắc đó là kẻ hãm hại mình, lập tức cắn răng gào to:
“Chó chết! Chặn cô ta lại cho tôi!”
Gần đây hắn liên tục gặp khó khăn, trong lòng cũng đoán được có kẻ muốn chơi mình, nhưng không nghĩ đến lần này ở trước mặt bao nhiêu người, thậm chí có cả nhà báo, lại bị lật thuyền như thế.
Từ lúc bắt đầu đến giờ hắn luôn vô cùng cẩn trọng.

Mỗi lần thực hiện một vụ bán dâm ngầm, hắn đều chuốc thuốc cho các cô gái khiến họ thần trí mơ hồ, sau đó xong chuyện thì đưa tiền cho họ ngậm miệng lại, hoặc đe dọa sẽ phát tán clip sex, thậm chí đe dọa tính mạng của họ.

Đám bình dân ngu ngốc này sẽ sợ hãi không dám lên tiếng, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Nhưng lần này… rốt cuộc là sai ở đâu?
Trần Chính Hào chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút, mà Lâm Nhã ở bên này cũng đã rời đi từ sớm.

Cô dám có gan đến đây nhìn trò vui của Trần Chính Hào, sao có thể không chừa đường lui cho mình?

Từ góc trái của hội trường xuyên qua, trèo lên xe, nhấn ga rời đi.

Chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của Đường Hạo biến thành công cụ cho cô đi làm chuyện ác, cho dù bọn họ tra được biển số thì mọi tội lỗi đều sẽ quy về Đường Hạo, cô còn sợ Trần Chính Hào đến trả thù gì chứ?
“Mới vài câu hỏi đã dọa anh ta chạy như thế rồi, chậc chậc.” Lâm Nhã nở nụ cười, phát hiện phía sau có một vài chiếc xe đuổi theo mình thì nheo mắt lại, sau đó bình tĩnh xoay vô lăng.
Chiếc Apollo IE màu bạc dưới sự điều khiển của cô lập tức xoay ngang với tốc độ cực cao rồi ôm sát vào vòng cua.

Bánh xe ma sát xuống đường kéo theo một tiếng rít dài, chớp mắt tăng tốc.
Buổi sáng hôm nay Đường Hạo còn lo nghĩ không hiểu cô muốn mượn xe của anh để làm gì, nếu để anh biết cô mang nó ra đi đua thế này, hẳn là sẽ tức giận không nhẹ nhỉ?
Lâm Nhã nghĩ thoáng qua rồi tập trung tinh thần lái xe, mỗi lần cua gắt đều để lại một vệt khói mờ, dễ dàng giãn cách với người phía sau.
Từ Côn vừa liên lạc với cô liền nghe được tiếng động cơ xe điên cuồng kêu vang, không khỏi lo lắng:
[Bà cô của tôi ơi, làm ơn đừng có nổi hứng đua xe nữa, mau trở về giúp tôi đi.

Ngộ nhỡ Trần Chính Hào phát điên đem súng ra bắn thì sao?]
“Cậu nghĩ súng đạn là đồ ăn à? Muốn mua là mua được? Đường Hạo còn không dám tàng trữ mấy thứ cấm đó đâu.”
Lâm Nhã vừa nói vừa đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, phía sau đâu còn chiếc xe nào đuổi theo.

Kiếp trước cô đã là một tay lái không tồi, kiếp này còn đặc biệt luyện qua nhiều năm, muốn bắt kịp cô đúng là chuyện cười.


May mắn không có người ngồi cạnh ghế lái, nếu không chắc chắn sẽ bị tốc độ vừa rồi vật cho nôn hết cơm trong bụng ra.
Thoát khỏi mấy kẻ đeo bám phía sau rồi, Lâm Nhã vui vẻ lượn một vòng sau đó mua cơm trưa mang về cho Đường Hạo.

Cô đúng là một thư ký - một tình nhân có tâm, đi làm chuyện quan trọng vẫn không quên chiếu cố bao tử của sếp.
Sau khi trở về, khóe môi của cô không nhịn được mà nhếch lên.

Lúc ngồi xem tin tức, mắt cô cũng cong thành hình trăng khuyết.
Đường Hạo tò mò lên mạng nhìn xem có gì đặc biệt khiến cô vui vẻ như thế, kết quả phát hiện khắp mặt báo đều là bài viết về tên họ Trần từng gây chuyện với chị em cô.
Giám đốc một công ty dụ dỗ các cô gái nhà lành bán dâm, lạm dụng tình dục với cấp dưới, khiến một trong những người đó có thai nhưng không nhận, độc ác bắt cô ta phá bỏ… Một loạt tin tức không hay ho gì nổi lên, lượng tương tác trong phút chốc tăng vùn vụt.
Ngón tay thon dài ở trên bàn phím lướt qua, gõ một dòng tin nhắn có chút dài rồi gửi xuống cho Điền Tiểu Cương.
Từ lúc được nắm quyền, Lâm Nhã cướp không ít mối làm ăn ở bên ngoài cho công ty, anh không chú ý lắm, nhưng hiện tại thì lại bắt đầu muốn biết thời gian qua cô đã làm những gì.