[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 10




Ngũ Kinh Hoàn thu thập phòng cho khách, bá đạo đẩy Triển Chiêu muốn giúp ra ngoài cửa, phòng cho khách không đóng liền thấy được Triển Chiêu đang ở trong phòng khách cầm cây chọc chơi với mèo.

Triển Chiêu đoán không ra tên của con mèo, Ngũ Kinh Hoàn nhưng sống chết cũng không chịu tiết lộ, Triển Chiêu hiếu kỳ đem hết những tên có thể nghĩ ra được thử gọi, mèo con tựa hồ rất thích, cứ mỗi cái tên Triển Chiêu nói ra nó đều có phản ứng, y gọi một tiếng nó lại cao giọng meo một tiếng.

“Tiểu hôi? Đạp tuyết? Miên bố (*vải bông)? Trường mao (*lông dài)? Cao bính (*bánh ngọt)?

“Meo meo~ meo meo~ meo meo~ meo meo~ meo meo~ ”

“… Tiểu Bạch?”

“Meo meo~ ”

“… Tiểu Bạch…”

“Meo meo meo meo~ ”

“Thôi bỏ đi, gọi ngươi Tiểu Bạch được không?”

“Meo meo~ ”

“Tiểu Bạch thật đáng yêu…”

Ngũ Kinh Hoàn dừng tay, từ phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng Triển Chiêu, nghe y tinh tế khẽ khàng gọi, nhìn không thấy thần tình, tim ẩn ẩn đau, than thở cũng không dám phát ra tiếng.

——————————–

Con chuột Ngũ Kinh Hoàn thay đổi cuộc sống rồi vẫn còn mơ hồ, hôm sau tỉnh dậy, đầu tóc rối bời từ phòng đi ra, theo thói quen, cầm khay đựng thức ăn cho mèo mở miệng gọi: “Miêu nhi ~ Triển tiểu miêu ~ ăn cơm nè!” Phía sau đầu phát ra âm thanh khe khẽ, quay đầu lại nhìn, hồn phách đều bị đánh cái bừng tỉnh.

Một người một mèo, người trước một thân lý ý trắng thuần tóc dài chưa buộc đứng thẳng tắp, kẻ sau quấn lấy bên chân Ngũ Kinh Hoàn, đến cả đuôi cũng quấn lấy làm nũng.

Khuôn mặt Ngũ Kinh Hoàn trong nháy mắt phựt cái đỏ hồng, hồng đến mức người nhìn cũng thấy đáng thương, anh thật hận không có cái lỗ để mình chui xuống, trong đầu âm thầm xuất hiện hình ảnh Edvard Munch (*tác giả bức tranh Scream-tiếng thét) đang kêu gào, trực tiếp gọi, bạch lão thử ngươi thật mất mặt đến cùng cực, cả bà ngươi cũng không nhận ngươi nữa rồi! [tưởng tượng cái mặt đấy đang nói những lời này thì chỉ muốn cười lăn bò =))]

“Vừa rồi, Ngũ huynh… là gọi mèo con sao?” Triển Chiêu vẫn hỏi.

“Có có có cái gì không đúng sao? Cậu cậu cũng nghe Mãn Thu nói rồi đó, tôi tôi tôi rất thích thích nhân vật Triển Chiêu, dùng tên này để gọi mèo của mình có gì không đúng? Mượn mượn mượn dùng một chút có gì mà phải keo keo keo kiệt như vậy!” Ngũ Kinh Hoàn đã sống trên đời hơn 50 năm, bình sinh chưa từng quẫn bách thế này, cực kỳ xấu hổ, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi ròng ròng, cái lưỡi dẻo quẹo cũng lắp ba lắp bắp.

Triển chiêu trầm mặc một hồi, rồi cười nói: “Ngũ huynh thích thì cứ dùng, chỉ là…”

“Chỉ, chỉ là?”

“Chỉ là Ngũ huynh gọi lên, Triển Chiêu tại trong mộng phảng phất nghe thấy, cho rằng là bằng hữu đang gọi…”

Vì thế, Triển Chiêu y sam bất chỉnh chạy vội ra đây.

Ngữ khí trầm xuống, âm cuối nhẹ đến mơ hồ, trong mộng nghe thấy, tựa hồ như tiếng hô xa xôi giữa ngàn dặm sương mù, hốt hốt hoảng hoảng, xa xa gần gần, Triển Chiêu phân không rõ là sống hay là chết, phân không rõ là xưa hay là nay, phân không rõ là vui hay là buồn, theo tiếng gọi ấy, mà chạy đến đây.

Sau đó, cuối cùng tỉnh thức khỏi giấc mộng lớn, ảm đạm tiêu hồn.

Hai người trầm mặc, con mèo nhỏ đói quá, hung hăng keo meo meo, Ngũ Kinh Hoàn cúi người bỏ khay thức ăn xuống, con mèo nhỏ ngồm ngoàm ăn từng miếng lớn, vệt ửng hồng trên mặt anh cũng dần thối lui, đầu không ngẩng lên, cuối cùng nhịn không được khẽ hỏi: ” ‘Bằng hữu’ là chỉ Bạch Ngọc Đường sao? ”

Triển Chiêu cũng cúi người ngồi xuống, vuốt cái lưng đang cong lên của Triển tiểu miêu, buông tầm mắt mở miệng: “Ừm.”

Hai người vẫn chưa nhìn nhau.

“Tôi hôm qua nghe cậu gọi… gọi mèo con thành ‘Tiểu Bạch’ …”

“Ừm.”

Tĩnh lặng, chẳng biết ngưng đọng bao lâu, Triển Chiêu mới khe khẽ mở miệng: “Triển Chiêu thật nhớ hắn.”

“Chết rồi, cũng nhớ.”

Những lời trước đây không dám cũng không thể nói, dối gạt che dấu không dám nhìn thẳng, hôm nay nhận ra bật thốt thành lời, vỡ tan thành biển lớn cuộn trào.

Nhưng cuối cùng, tương tư không hữu mộng tương tầm, ý nan nhâm.

(Tương tư người chỉ có thể tìm trong mộng, tâm ý này không cách nào ẩn nhẫn) [Trích trong Ngu mỹ nhân của Mao Văn Tích]

Trái tim Ngũ Kinh Hoàn như bị phá banh ra một lỗ lớn, máu tươi đầm đìa, đau lòng khó mà chịu đựng, trong não vang lên tiếng ầm ầm, một chữ cũng khó nói nên lời.

Triển Chiêu hòa hoãn lại, nâng mắt lên nói: “Ngũ huynh, dùng cơm sáng thôi.” Nụ cười nhợt nhạt.

Bữa sáng trôi qua trong phiền muộn.

————————-

Hôm nay, Ngũ Kinh Hoàn khó có được thời gian rảnh rỗi, Triển Chiêu bị thương chưa khỏi, Triển tiểu miêu nghịch ngợm phá phách, mèo lớn mèo nhỏ bị cho ở nhà trông cửa, anh một mình ra ngoài mua sắm.

Lúc đầu Ngũ Kinh Hoàn còn sợ, lo Triển Chiêu trước đây là Ngự tiền hộ vệ đến đây lại thành ‘hí tử’ sẽ không đồng ý, sau ngẫm nghĩ lại, thứ nông cạn như nghề nghiệp sang hèn Triển Chiêu trước giờ chưa từng để ý, đến cái nghề người ta cho là thấp hèn nhất như kỹ nữ, Triển Chiêu cũng chưa từng khinh miệt châm biếm, biết được việc này, Triển Chiêu sắc mặt không chút thay đổi, cười như không có việc gì: “Có thể giúp Triển Chiêu kiếm sống, hí tử sao có thể hạ lưu.” Vai Nam hiệp thế là đã định.

Lúc Ngũ Kinh Hoàn đi có đưa cho Triển Chiêu nửa phần kịch bản ‘Nam hiệp’, mấy chuyện của Triển Chiêu được ghi lại trong này cũng chính xác đến chin phần, Triển Chiêu đọc xong kinh ngạc hỏi, Ngũ Kinh Hoàn cười thoái thác đưa qua cuốn ‘Thất hiệp ngũ nghĩa’, nói trong này ghi lại tất cả những chuyện của Triển Chiêu, Ngũ Kinh Hoàn chỉ là theo đó ghi chép lại, Triển Chiêu khen ngợi tác giả thần diệu, cứ như là tận mắt nhìn thấy, Triển Chiêu làm sao biết nội dung trong sách đó chỉ được sử dụng năm phần, kịch bản ‘Nam hiệp’ kì thực đều do Ngũ Kinh Hoàn đọc lại rồi viết xuống, có những chuyện ‘trước đây’ Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu tâm sự qua, cũng có những chuyện đã cùng nhau trải qua, trước giờ Bạch Ngọc Đường đầu óc rất tốt, ngay cả đến kiếp này, những chuyện của Triển Chiêu đều chưa từng quên.

Nửa cuối của kịch bản, Bạch Ngọc Đường bị vây chết trong Trùng Tiêu lâu chung quy phải viết lại, Ngũ Kinh Hoàn cố kỵ, chưa dám đưa trước, đến cả mấy quyển ‘Thất hiệp ngũ nghĩa’, ‘Tiểu ngũ nghĩa’, ‘Tục tiểu ngũ nghĩa’  đều cẩn thận giấu đi, chỉ sợ Triển Chiêu thương tâm.

Ngũ Kinh Hoàn mua đủ thực phẩm đồ dùng thì quay về nhà, trên đường về trong lòng vẫn nhớ rõ đến cửa hàng mua quần áo đẹp hợp với Triển Chiêu, đến tiệm bánh mua mấy món ngon ngon thơm thơm nhìn chảy nước miếng, hôm nào đó phải cho cậu ta thử hết.

Chạy đến trước khu nhà, trong hẻm nhỏ cách đó không xa, phóng mắt nhìn sang đều không có bóng dáng người hay vật nào, nhưng Ngũ Kinh Hoàn dừng lại, cất cao giọng: “Tên ranh con lấp ló thập thò, thở lớn tiếng như vậy, ta chắc có khi bị điếc mới không nghe được!”

Mấy kẻ đó biết hành tung đã bại lộ, ùn ùn xông ra, huơ huơ ác khí trong tay, hơn nửa cầm dao bổ dưa lưỡi dài sắc nhọn, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lành lạnh lóa mắt.

Cẩm mao thử ngạo ý giang hồ, có dạng hung hiểm nào chưa thấy qua, Ngũ Kinh Hoàn khóe miệng nở nụ cười trào phúng: “Không biết sống chết” bốn chữ vừa nói ra, một trảo xuất ra như sấm sét, chặt tay một gã, đoạt đao trong tay, sử dụng chiêu thức như dùng Họa Ảnh, chém chân một kẻ, đâm bụng một tên, chặt vai một đứa, máu nóng văng khắp nơi, tiếng la vang khắp nẻo, anh nhưng thần sắc không thay đổi, góc áo không tổn hao. Mấy kẻ còn lại sợ hãi, từ nhỏ lăn lộn nơi hiểm ác cho đến lớn, chưa thấy qua hung thần ác sát cỡ này, nói chi là một đạo diễn nổi danh trong ngoài nước.

Từ trước giang hồ lưu truyền, Cẩm mao thử Bạch ngũ gia văn võ song toàn, tuy là nghĩa sĩ nhưng tính khí khó dò, lúc vui thì phát tiền giúp người, lúc giận thì đến cả lỗ tai của phụ nhân cũng cắt đi không chớp mắt, Ngũ Kinh Hoàn lúc này sớm chán ghét mấy thứ phiền phức hỗn loạn do Triệu Mãn Thu mang tới, lại thêm việc cả Triển Chiêu cũng bị liên lụy, lần này không phun ra mấy khẩu ác khí, thì không còn là tính tình Bạch ngũ gia nữa.

Anh híp mắt cười, rực rỡ như hoa xuân, nhưng mấy kẻ kia lại cảm thấy như gió lạnh bào xương, chỉ thấy anh quăng trả trường đao, chuẩn xác cắm vào trước đầu ngón chân mấy gã, hung ác nói: “Mấy tên trộm nhỏ chúng mày còn không mau chạy, quay về nói với tên gia hỏa sai sử chúng mày, Bạch gia gia không phải tượng đất mặc người nhào nắn, lần sau còn thấy chúng mày thì mình đầu chuyển nhà!”

Mấy kẻ đó cực kỳ kinh hãi, nhốn nháo tháo chạy.

Một kẻ trong đó run rẩy hỏi lại: “Không phải Ngũ Kinh Hoàn sao? Sao lại họ Bạch? Chúng ta tìm nhầm người rồi!?”

Bạch ngũ gia bên này vừa đi được mấy bước mới nhớ ra, thói quen giang hồ từ trước chưa đổi, lần này lại báo sai tên rồi, nghiêng đầu nhún vai, kéo bóng quay về nhà.

Xùy, quan tâm làm gì.