[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 41




” A a a a a a──!!! Ngọc, Ngọc, Ngọc, Ngọc,…” Trong lầu một lần nữa truyền đến âm thét chói tai của Miêu đại nhân! ( Lại nói, lầu này hiệu quả cách âm rất tốt. Hai con người kêu kịch liệt như thế phía bên ngoài cách mấy mét mà cũng không có người nào nghe thấy được … nhìn trời…)

Con chuột mới vừa trải qua một phen mây mưa, lúc này mệt mỏi đến ngay cả mí mắt cũng lười động đậy, đang gục trên người của Miêu đại nhân nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đợi Đông Sơn tái khởi ( đợi thời cơ vùng dậy, thua keo này ta bày keo khác), thừa dịp Miêu đại nhân chưa chuẩn bị tốt tinh thần sẽ phản công ( Kia có thể sao == |||)lại bị tiếng thét này quấy rầy thanh tịnh, thế là không nhịn được, phẫn nộ quát lên:” Tử Miêu, ngươi gặp quỷ sao?! Gọi cái gì…!” Nhưng còn chưa nói xong, liền bị thanh âm trong miệng mình phát ra làm cho sợ hết hồn ──

Thanh âm này.. Mình làm sao có thể thốt ra thanh âm ấu răng như thế nào?! ( thanh âm của trẻ con)

Bạch Ngọc Đường bị biến cố bất thình linh ngay trước mặt làm cho kinh sợ một phen khiến không kịp phản ứng. Mặc dù trước tiên trong đầu y nhanh chóng nói với mình là phải biết giữ hình tượng, còn không kịp đem tứ chi của bản thân đem tỉ mỉ so với con mèo kia, sau thời gian 1 nén hương cuối cùng mới phân tích rõ ràng được một chuyện, đó chính là ──

Mình biến thành đứa trẻ rồi!!! Quả nhiên người đang mang thai so với não của người bình thường thì chậm phát triển hơn – – |||

Một bên Triển Chiêu tận mắt nhìn thấy một thoáng này người trong lòng xưa nay so với hắn tốt hơn rất nhiều giờ phút này lại bị biến thành bộ dạng như vậy, hắn chỉ biết há to miệng ” Ngọc ” hồi lâu nhưng cũng không thể nói nốt vế sau rút cục là ” Ngọc ” gì = = |||, nhớ ngày đó mình bị thương, lại trúng độc mà nhỏ người đi, thế nhưng Ngọc Đường cũng không có trúng độc. Vậy rút cục y là trúng cái loại độc gì đây? Hơn nữa lấy tình trạng thân thể hiện tại của y cũng không biết liệu độc tố có ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng hay không?!

Điểm chết người bây giờ chính là, thoạt nhìn giờ phút này Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh chỉ là một đứa nhỏ khoảng bốn, năm tuổi, trên người không có một mảnh vải che thân, hạ thể vẫn đang còn dính cái gì đó không biết có phải của chính y hay lại là của Miêu đại nhân… Ách… Chất lỏng màu trắng sữa. Điều này làm cho trong lòng Triển Chiêu nổi lên một mặc cảm tội ác vô cùng sâu sắc, tựa như mình là một đại thúc vô sỉ, biến thái đang khi dễ một đứa trẻ. ( Miêu đại nhân bây giờ dù có muốn những thứ này cũng vô ích ORZ ….)!

Triển Chiêu giờ phút này sâu sắc lĩnh hội được thể này là cưỡi hổ khó xuống, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống không thể phát tiết hoàn toàn dục hỏa trong người, vội vàng cầm quần áo mặc xong xuôi, sau lại cuống cuồng tay chân tiện cầm lấy một bộ y phục giúp Bạch Ngọc Đường gói kỹ lại thân thể nho nhỏ, tròn vo, chuẩn bị trước tiên phải đem Bạch Ngọc Đường về tìm đại tẩu để tìm biện pháp.

Bạch Ngọc Đường đang cố gắng suy nghĩ nguyên nhân vì sao mà mình lại bị biến thành nhỏ như thế này, vốn đang chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác để cho Triển Chiêu giúp mình mặc xong quần áo, sau khi thấy quần áo trên người mình, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện ── y phát hiện quần áo trên người mình cơ hồ rất quen mắt, giống như là … y phục của Triển Tiểu Hùng?! Hơn nữa bởi vì bụng y căn bản cũng nhô lên chút xíu thế nên y phục này cũng coi như là vừa người mặc dù vẫn có chút dài.

( Miêu đại nhân là một kẻ tự gây nghiệt đáng chém a y phục này mà cũng dám cho Ngũ gia mặc sao?!

Miêu đại nhân: lau mồ hôi cái kia … thuận tay thôi vứt đi cũng rất đáng tiếc vốn định giữ lại cho nhi tử mặc a)



” Ngọc Đường, ngươi không cần phải đợi thêm nữa đâu. Người nọ vẫn một mực ở bên cạnh ngươi a! “

” Hắn đang ở trước mặt ngươi a! Ta chính là Triển Chiêu!”

” Ngọc Đường, ta không có lừa ngươi a! Ta thật sự là Triển Chiêu a! Ngươi tại sao lại không tin ta chứ?”

….

” Tử Miêu! Thì ra thực sự là ngươi a a a a a ──!” Cuối cùng sau khi suy nghĩ cẩn thận chân tướng sự việc con chuột mới tức giận gầm thét!

Dưới cơn thịnh nố Bạch Ngọc Đường vung lên quả đấm thịt đô đô, một quyền hướng mặt của Triển Chiêu đánh tới. Vốn là với khí lực hiện tại của y, lực đạo một quyền kia cũng không tính là nặng đi, chỉ bất quá lỗ mũi của Triển đại nhân bởi vì giờ phút này vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng nên vẫn trong tình trạng hưng phấn cực độ, bởi vậy chỉ cần một chút lực đạo cũng rất dễ dàng lièn khiến cho chất lỏng màu đỏ ấy trong trong lúc kích tình sôi trào mà như suối chảy trào ra, thế là…

” Ta, ta cái gì…?! Ngọc Đường, ngươii lại tức giận sao? Ai, Ngọc Đương, ngươi ngàn lần, vạn lần cũng đứng có kích động nha!”

” Ngươi, ngươi đừng có tới đây a a a a a ──!!!!”

” Hảo, hảo.! Ta không bước qua. Ngươi cũng đừng có nóng giận nha! Ai nha! Ngọc Đường, sao trên người ngươi có nhiều máu như vậy?! Ngươi bị thương!?”

” Ngươi. Bạch gia gia mới không có bị thương! Nàyyyyyyyyyyyy, người đừng có tới gần ta!!!”

” Ngọc Đường, cẩn thận một chút kẻo động thai khí TAT…”

” Tử Miêu! Không cho khóc! Cút ngay!!!!”

” Ngọc Đường …”

...

Bên kia, Tương Dương Vương Triệu Giác cũng nhân mã cuối cùng cũng ăn uống no say, chuẩn bị bắt đầu thực hiện chính sự, Đoàn người đang cuồn cuộn hướng đến Trùng Tiêu lâu xuất phát. Khi đi tới cửa lại đột nhiên nghe thấy trong lâu giờ phút này lẽ ra phải là một mảng tịch mịch lại truyền đến thanh âm ồn áo của hài đồng, mọi người lúc này mới phát giác ra có chuyện gì đó bất thường, một đám người lập tức vây lấy Tương Dương Vương hộ vệ, một nhóm còn lại nhanh chóng triển khai tư thế hộ giá, đi tới tòa nhà trong lâu bao vây lại ….