[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 1-2: Nhập cung




Tống Nhân Tông Thiên Thánh năm thứ hai, kinh thành Khai Phong.

Nhất Cúc Hương là trà lâu nổi danh nhất chốn kinh thành, nói nó nổi danh, không chỉ vì danh tự tao nhã thanh cao của nó, mà còn vì vị lão bản đặc biệt của nơi này, Vô Hương. Vô Hương là một nữ tử, mà hai chữ “Vô Hương” xuất phát từ dòng chữ trên bức hoành phi nền đen chữ bạc bên dưới tấm biển chữ vàng “Nhất Cúc Hương” – nhân gian vô hương.

Nhất cúc thấm thủy, nhân gian vô hương.

Mọi người nghĩ đã kinh doanh trà lâu tất nhiên phải là người cao nhã ôn hòa, tuyệt đối sẽ không ai nghĩ đến một người nữ tử như Vô Hương lại sẽ có khí phách như vậy, nhưng khí phách của Vô Hương cùng hai tấm biển vàng bạc, đích xác là gót chân vững vàng tại nơi ca vũ thăng bình trong thành Khai Phong này.

Sau giờ ngọ, trong trà lâu tụ tập không ít người, giữa đại đường lầu một có dựng một đài cao một xích, trên đài đặt một bàn một ghế, cùng một người thuyết thư, dưới đài mọi người đang chăm chú nghe đến nhập thần.

Lầu hai Nhất Cúc Hương chia làm hai bên, bên trái dùng màn trúc ngăn thành mấy gian, làm thành nhã gian, bên phải giống đại đường dưới lầu, ngồi tùy ý, bất quá bàn ghế được bày biện đều là loại thượng đẳng được chạm trổ tỉ mỉ sơn phết cẩn thận, nếu có khách quý không thích sự ngột ngạt trong nhã gian, liền ở trên lầu ngồi tùy ý, cũng thanh tịnh trang nhã như vậy. Ở giữa là giếng trời, có thể đem tình hình ở đại đường dưới lầu trông rõ mồn một, thanh âm của người thuyết thư, cũng truyền lên thật rõ ràng.

Khúc ca thuyết thư xướng vốn thường có trong các trà lâu tửu quán, nhưng thư mà người thuyết thư của Nhất Cúc Hương lại không giống những nơi khác, nơi khác đơn giản chỉ là những câu chuyện truyền kỳ tài tử giai nhân, còn thư của Liên Hoa tiên sinh của Nhất Cúc Hương, không nơi nào khác có, những nơi khác không dám nói, cũng không nói được. Tựa như hôm nay, Liên Hoa tiên sinh được người tán thưởng “Thiệt xán liên hoa” (*lưỡi như hoa sen = dẻo miệng), đang giảng một đoạn về một vị danh tướng bổn triều, là người thật việc thật, chính là vài năm trước, Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm dẫn đội quân Nghê Toan(*con nghê) chỉ có năm vạn nhân mã đã đánh bại mười lăm vạn đại quân Liêu Quốc, uy chấn khắp nước Liêu.

Theo sau tiếng vang cuối cùng của ghế gỗ, báo hiệu thư hôm nay đã kết thúc, Liên Hoa tiên sinh trong tiếng vỗ tay như trống của trà khách ôm quyền xuống đài, chuyển vào phía sau.

Những người vừa nãy còn đang nín thở ngưng thần lắng nghe thư, lúc này cũng đều thở một hơi say mê, túm năm tụm ba bàn chuyện nhốn nháo.

Trong một nhã gian trên lầu hai, trên một bàn lớn có năm sáu vị thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục tú tài đang ngồi, bên tay mấy người đều để sách, xem ra là sĩ tử vào kinh tham dự kỳ thi mùa xuân.

“Thư thuyết của Liên Hoa tiên sinh này thật là hay, thảo nào mỗi ngày có nhiều người tới nghe đến thế.”

“Đúng vậy, trà của Nhất Cúc Hương ngon, thư của Liên Hoa tiên sinh hay, không hổ là Biện Kinh nhất tuyệt a!”

“Phần của hôm nay là hay nhất, trận của Bách Lý hầu gia đó đánh thật thống khoái, vài năm nay Liêu quốc nhưng chưa từng dám có động tĩnh gì cả!”

“Đội quân Nghê Toan của Bách Lý hầu gia vừa xuất mã, nhưng đủ khiến quân Liêu tâm kinh đảm hàn!”

“Đó là đương nhiên, ‘Lục xuất sương tuyệt bách lý tuyết, khuynh quốc triển nhan nhất tiếu hàn’, Bách Lý gia từ thời tiên đế trở đi đã thống lĩnh quân vụ, tích uy nhiều năm như vậy, sao không khiến người Liêu không sợ a!”

Mấy vị thư sinh nghe xong lời này, đều cảm thấy hiếu kỳ, ở đây ngoại trừ văn sĩ mặc hoàng sam vừa nói, còn lại đều là sĩ tử bên ngoài đến kinh đi thi, chưa từng nghe qua câu này, không khỏi hỏi: “Đây là ý gì?”

“Việc này kể ra là chuyện từ rất xa xưa.” Văn sĩ hoàng sam nhấp một ngụm trà, bắt đầu giảng đạo: “Năm đó Thái tổ đoạt thiên hạ, ngoại trừ Hô Diên lão tướng quân cùng bốn vị vương công không ai địch lại cùng nhau sóng vai ra, còn có hai người cũng giúp Thái tổ hoàng đế. Hai vị này đều không phải là lão huynh đệ ngay từ đầu đã cùng Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, mà là gia chủ của hai đại võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy lúc đó. Hai vị này nhiều lần ra tay trợ giúp lúc Thái tổ gặp nguy nan khi bình định thiên hạ, nhiều lần tại lúc sinh tử đã cứu tính mệnh của Thái tổ, Thái tổ sơ định thiên hạ, đã kết làm huynh đệ khác họ với hai người, còn sắc phong hầu tước, thế tập vĩnh hưởng. Hai nhà võ lâm thế gia này chính là Bách Lý gia và Triển gia mà hai câu kia có nhắc tới, Bách Lý gia không cần ta nhiều lời các vị cũng có thể biết phải không?”

Một vị thiếu niên mặc cẩm y ứng khẩu đáp: “Không phải đó là Bách Lý gia của Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm sao?”

Văn sĩ hoàng sam cười cười, nói: “Không sai, chính là Bách Lý gia do Bách Lý hầu gia chỉ huy. Từ sau khi Dương lão lệnh công cùng mấy vị Dương tướng quân của phủ Thiên Ba gặp nạn tại Kim Sa Than, binh lực của triều ta liền trở nên cực kỳ suy yếu, tiên hoàng rơi vào đường cùng, đành triệu Lão hầu gia của Bách Lý gia vào triều, thống suất tam quân, lại truyền ra tin Bách Lý hầu gia hiện tại ở đây, thống lĩnh Nghê Toan chống lại Liêu binh, mới có được mấy chục năm sống yên ổn thế này.”

“Vậy Triển gia lại là gia tộc thế nào?” Một thư sinh thanh y nhịn không được hỏi.

Ánh mắt của văn sĩ hoàng sam ánh lên tia đắc ý, uống một ngụm trà khiến mấy người xung quanh nổi lên một bụng hứng thú, mới chậm rãi nói: “Triển gia này a, chính là Triển gia danh chấn Giang Nam được xưng là ‘Khuynh quốc vô song’.”

“A!”

Mấy người kia kinh ngạc thấp giọng hô, bọn họ đều đã nghe qua bốn chữ “Khuynh quốc vô song”, cái này đương nhiên không phải Triển gia tự tâng bốc, mà là do người khác thừa nhận, chỉ vì đệ tử của Triển gia, mỗi đời đều có chỗ khuynh quốc vô song, không hẳn đều là võ nghệ, ba trăm sáu mươi nghề, đệ tử Triển gia luôn có một nghề là khuynh quốc vô song.

“Triển gia trước giờ chưa từng có người vào triều làm quan, vì vậy đến hiện tại liền dừng lại, trong triều ngoài triều có rất ít người biết gia chủ của Triển gia kế thừa tước vị Kính Uyên hầu.” Văn sĩ hoàng sam lại giải thích.

“Ta biết Bách Lý gia có một loại võ công gọi là cái gì mà ‘Lục xuất’, nhưng lại không biết ‘Nhất tiếu hàn’ là võ công gì.” Vị thiếu niên cẩm y kia hiếu kỳ nhìn văn sĩ hoàng sam.

“Là ‘Lục xuất yên sương’, đó là nội công tâm pháp của Bách Lý gia. Về phần ‘Nhất tiếu hàn’, cũng không phải là võ công gì, mà là một người, một nữ nhân vài chục năm trước gần như khiến hai người vốn thân như huynh đệ là Bách Lý Hầu gia và Triển đại hiệp trở mặt thành thù!”

“A?”

Mấy người kia đều thấy hứng thú, nhao nhao nói:

“Là nữ nhân thế nào mà lợi hại như vậy?”

“Khẳng định là nữ nhân có dung mạo bế nguyệt tu hoa.”

“Là tiểu thư khuê các nhà nào vậy? Mạo mỹ như hoa lại cực phú tài tình, mới khiến Bách Lý Hầu gia và Triển đại hiệp đều động tâm!”

“Ta thấy nữ tử lợi hại như vậy, không hẳn là tiểu thư khuê các gì, nói không chừng là một vị nữ tử phong trần giữ mình trong sạch…”

“Cũng có thể là hoa khôi thanh lâu nữa, vậy mới có thể vừa có mạo vừa có tài, còn có hương vị!”

“Được rồi được rồi, ” Văn sĩ hoàng sam thấy mấy người kia càng nói càng không chính kinh, khẩn trương dừng lại câu chuyện của mấy người, nói: “Càng nói càng kỳ cục rồi, Bách Lý hầu gia trong tay nắm trọng binh, Triển gia thống suất võ lâm Giang Nam, có thể vì một nữ tử phong trần mà trở mặt thành thù sao? Ta cảnh cáo mấy người các ngươi, sau này ra ngoài đừng nói lung tung, cẩn thận gây họa vào thân!”

Một người cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Gây họa vào thân? Nữ nhân này rốt cuộc là ai, có bản lĩnh lớn như vậy?”

Văn sĩ hoàng sam thấp giọng, nói: “Nàng chính là cô cô ruột của Đương kim hoàng thượng, trưởng công chúa Hàn Âm!”

“A?” Mấy người đều giật mình không nhỏ, thiếu niên cẩm y đã nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nói mau nói mau!”

Văn sĩ hoàng sam cười cười, mới nói: “Mẫu thân của trưởng công chúa Hàn Âm kỳ thực là biểu muội của gia chủ đời trước của Triển gia, vì vậy công chúa và Triển đại hiệp cũng là biểu huynh muội, mà Bách Lý hầu gia và Triển đại hiệp vốn là thế giao, cũng là tri kỉ, hai người tự nhiên đều quen biết công chúa. Công chúa Hàn Âm này, có người nói dung mạo đẹp tựa thiên tiên, phong hoa tuyệt đại, điểm khiến cho người ta phải thán tụng nhất là, nàng có biệt tài đã gặp qua sẽ không quên, đó mới là tuyệt đỉnh thông tuệ chân chính a, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, tinh tướng chiêm bốc (*tử vi bói toán), y độc chi thuật, thiên văn địa lý, ngũ hành bát quái, thực sự là không gì không biết, không gì không giỏi, thật là một vị thần nhân a. Triển đại hiệp và Bách Lý hầu gia cùng thích công chúa, chỉ bất quá, giữa hai người công chúa lại lựa chọn Bách Lý hầu gia, trở thành Vương phi, phu thê hai người ân ái đến mức người ngoài không có chỗ chen vào!”

“Nhưng, nhiều năm như vậy, cũng không nghe nói qua Bách Lý hầu gia có phu nhân, nhưng nghe nói ngài ấy có một nghĩa tử, yêu thương vô cùng.”

“Ai, đây cũng là ông trời nhìn không vừa mắt con người quá viên mãn, sau khi kết hôn vài năm, Hầu gia và công chúa bỗng nhiên đại náo một trận, hơn nữa còn là náo đến không thể vãn hồi. Vì chuyện gì, đại khái không nhiều người biết, bất quá có vài tin đồn…”

“Là cái gì?”

Văn sĩ hoàng sam ngẩng đầu nhìn quanh vài lần, mới ra hiệu cho mấy người để sát vào một chút, ép thanh âm càng thấp: “Có người nói là vì tiểu thiếu gia Bách Lý Khinh Nhiên, Bách Lý hầu gia hoài nghi tiểu thế tử không phải con ngài, công chúa vì tức giận, liền muốn hồi cung, nhưng giữa đường tiểu thiếu gia bị người cướp đi, đến giờ vẫn chưa tìm được.”

“A? Sẽ không phải là bị Bách Lý hầu gia…” Người nói dùng tay làm động tác chém đầu.

“Biến!” Văn sĩ hoàng sam khẽ quát một tiếng, nhíu mày nói: “Đừng nói lung tung!”

“Ai, việc này cũng xem như cung đình bí sự đúng không? Ngươi làm sao mà biết được? Không phải lừa chơi chúng ta chứ?”

Văn sĩ hoàng sam trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, không vui nói: “Ngươi cũng biết là cung đình bí sự a? Nếu không phải một vị thúc thúc trong nhà ta làm người hầu trong cung, việc này ngươi sao có thể nghe được?” Nói xong, lại nói với mọi người: “Được rồi được rồi, cố sự nói rồi, mấy người các ngươi, nghe thì được rồi, đừng ra ngoài nói lung tung!”

“Đã biết, đã biết!” Mấy người đó đều ngồi lại vị trí của mình, mất hứng mở sách ra, tiếp tục ôn tập.

Điều mấy người đó không biết là, chuyện bọn họ vừa nói, kỳ thực từ sớm đã lộ ra ngoài, bị một thiếu niên ngồi trên bàn sát cửa sổ nghe không sót một chữ. Thiếu niên đó tuấn mi tinh mục, ôn văn nhĩ nhã, khóe môi khẽ nhếch mang theo một tia tiếu ý quen thuộc, khiến người trông thấy liền vong tục, như mộc xuân phong. Thiếu niên chỉ mặc một bộ lam bào đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ, mới có thể phát hiện y bào đơn giản này, vô luận là tay nghề hay chất liệu đều cực kỳ cầu kỳ, cắt may lại vừa người, khiến thân hình y càng thêm thẳng tắp.

Y cũng không muốn nghe trộm người khác nói chuyện, huống hồ việc này với y mà nói cũng không phải là chuyện cơ mật gì, Tam công tử của Giang Nam vô song Triển gia, những việc thế này khi y rời khỏi Triển gia cũng đã biết, nhưng tựa hồ không theo ý y, từng câu từng chữ đó, cứ như câu sau đuổi theo câu trước chạy vào lỗ tai y, y ngăn không được.

Chén trà bằng sứ tinh tế màu trắng ánh sắc xanh nhạt, khẽ đặt bên môi, hương trà thanh đạm, hòa cùng tia chua xót như có như không trên môi thiếu niên, lượn lờ trong làn hơi nước ấm áp…

Rèm cửa thông với phòng phía sau khẽ ‘xoạt’ một tiếng, một nữ tử mặc thanh y chậm rãi đi vào, trong tay bưng một cái khay, trên đó có mấy dĩa đựng các loại điểm tâm khác nhau. Khách quen ở đây tự nhiên đều nhận ra nữ tử này, lão bản của Nhất Cúc Hương, Vô Hương.

Vô Hương chậm rãi đi đến bên cạnh bàn của thiếu niên nọ, điểm tâm cầm trong tay lần lượt đặt trên bàn, cũng không nói, sau đó ngồi xuống đối diện thiếu niên.

Thiếu niên mỉm cười, bốc lên một khối điểm tâm cắn một cái, chờ đến khi điểm tâm đã nuốt vào trong bụng, mới cười nói: “Phù Dung Tô của Hương tỷ làm càng ngày càng ngon!”

Vô Hương cười ‘hừ’ một tiếng, nói: “Nếu ăn ngon, sao không thấy ngươi đến ăn? Nếu không phải ta phái người đến mời, Tam công tử ngươi chẳng lẽ không định bước vào Nhất Cúc Hương này của ta sao?”

“Đệ…” Thiếu niên hơi quẫn bách, sốt ruột muốn giải thích, nhưng phát hiện trong ánh mắt của Vô Hương có ý trêu đùa, biết mình lại bị lừa, hơi cười khổ, nói: “Hương tỷ, đệ không có ý đó, người đừng nóng giận. Đệ mấy ngày nay đang giúp Bao đại nhận của phủ Khai Phong tra một vụ án, vì vậy không ghé qua được.”

Vô Hương cười ung dung: “Thế nào? Triển nam hiệp chán đi giang hồ rồi sao? Định dấn thân vào công môn rồi?”

“Hương tỷ!” Thiếu niên càng bất đắc dĩ: “Người đừng nói lớn tiếng như vậy…” Nam hiệp Triển Chiêu, Tam công tử của Giang Nam vô song Triển gia, người giang hồ không ai ngờ được hai vị được giang hồ đồn truyền ầm ầm này cư nhiên lại là cùng một người.

Vô Hương cuối cùng nhịn không được bật cười, Triển Chiêu về điểm này rất tốt, dù đùa thế nào, cũng sẽ không trở mặt lên giọng chủ tử với ngươi.

“Đệ cũng quá tốt rồi đó, giúp Bao đại nhân như thế, chí ít cũng đòi ngài ấy bổng lộc chứ!”

Triển Chiêu biết nàng nói đùa, chậm rãi lắc đầu: “Đệ còn chưa thiếu tiền đến mức ấy!”

“Được rồi, nhanh giúp Bao đại nhân tra xong án đi, xong thì đến đây hảo hảo nghỉ hai ngày, nếu quay về Nhị công tử thấy đệ gầy, lại muốn càm ràm ta!”

Triển Chiêu cười khẽ: “Được, nhất định không làm khó Hương tỷ!”

———————————-

Hoàng cung. Diệu Võ lâu.

Trước Diệu Võ lâu sơn đỏ ngói vàng, có một mảnh đất trống, văn võ bá quan cùng tụ tại phiến đất trống này chờ Đương kim Thiên tử Nhân tông hoàng đế Triệu Trinh đến.

Trước Diệu Võ lâu hôm nay không giống những ngày trước, vì nơi này có thêm một người vốn không nên xuất hiện ở đây, đôi mắt sáng rực như sao, nụ cười ấm áp ôn hòa, dáng người niên thiếu đĩnh bạt, y bào trạm lam đơn giản. Người như y, vốn nên đứng tựa mũi thuyền dạo quanh Giang Nam, mà hoàng cung trang nghiêm này, thực sự không phải là nơi y nên đến, thế nhưng, Triển Chiêu lại khiến người ta ngoài ý muốn mà xuất hiện nơi này, mà còn khí định thần nhàn đứng bên cạnh Bao Chửng, với những ánh mắt kì lạ phát ra từ xung quanh, không chút nào để ý, bình thản ung dung.

“Thiếu niên này là ai? Sao dám mặc một thân bố y mà tiến cung?” Một quan viên mặc quan phục xanh đậm rất có khi chất của người đọc sách thấp giọng hỏi. Hắn là học sĩ viện Hàn Lâm Thái Ứng Phương.

Một người biên soạn trong viện Hàn Lâm đứng bên cạnh vội vàng lấy lòng nói: “Nghe nói là Hoàng thượng đặc biệt cho phép Bao đại nhân mang vào, hình như là một người giang hồ, đã mấy lần cứu Bao đại nhân. Ai, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa có thể có bản lĩnh gì, còn đáng cho Bao đại nhân cố ý thượng sớ hướng Hoàng thượng đề cử người này.”

Thái Ứng Phương là Đương kim trạng nguyên ba năm trước, trước giờ luôn tự mãn bản thân văn thải vô song, nghe nói Triển Chiêu là người giang hồ, liền có chút xem thường, đưa ánh mắt chẳng đáng nhìn sang hướng Triển Chiêu, cười lạnh nói: “Ta xem hắn tay trói gà không chặt, còn dám nói là cái gì mà người giang hồ? Bất quá cũng có chút giống người giang hồ, một chút quy củ cũng không hiểu, tiến cung diện thánh lại mặc thành cái dạng này, bây giờ khí trời mới vào đầu xuân mà cứ thế tùy tiện mặc mỗi một tấm áo choàng, đúng là keo kiệt!”

Binh bộ thị lang Hình Phong Viễn nghe ngữ khí chua ngoa của hắn, nhịn không được nhíu mày, nói: “Thái đại nhân có điều không biết, nếu Hình mỗ không nhìn lầm, tấm áo choàng keo kiệt trong mắt ngài kia, thế nhưng là ‘Vô Phùng Thất’ dùng Ngọc Tàm Ti phối cùng Phượng Tước Vũ đan chín lần luyện chín lần dùng từng đường kim mũi chỉ mà may thành, mặc vào thì đông ấm hạ lạnh, nhất là rất thoải mái, kiểu dáng tuy có chút đơn giản, bất quá vẫn là loại vô giá. Hào phú nhân gia nếu có thể có một tấm trung y ‘Vô Phùng Thất’, đã xem như là khó có được, thiếu niên này lại đem nó làm áo choàng, có thể xem như ra tay rất hào phóng a. Dây cột tóc đó của y, chỉ sợ dùng để mua tấm áo choàng tốt nhất của Thái đại nhân ngài cũng dư dả đó!”

Hình Phong Viễn là thứ tử trong nhà, nhà hắn vốn đời đời làm kinh doanh, của cải rất lớn, về phương diện ánh mắt tự có chỗ độc đáo, nhìn thấy Triển Chiêu mặc “Vô Phùng Thất”, sớm đã không ngừng âm thầm ngạc nhiên. Bất quá trông thấy Nam hiệp trên giang hồ hiệp danh bay xa cư nhiên là một thiếu niên tuấn mỹ đơn bạc thế này, không khỏi thầm nghĩ lời đồn đãi của giang hồ cũng có chỗ không thật, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một chút ý khinh thị.

Thái Ứng Phương trước khi làm quan vốn nghèo khó, bị Hình Phong Viễn trách móc một phen, trên mặt không khỏi nhất thời có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng đến tận cổ.

Hắn còn đang định nói mấy câu lấy lại mặt mũi, lại nghe quan viên đứng phía trước hơi có chút nhốn nháo, sau đó truyền đến tiếng hô trầm thấp kéo dài của nội thị: “Hoàng thượng giá lâm!”

Quần thần nghe tiếng, đều quỳ xuống bái, cùng hô vạn tuế.

Triển Chiêu đi bên cạnh Bao Chửng, cũng lãm y quỳ xuống, bình tĩnh tự tại.

Thiên tử thiếu niên của hoàng triều Đại Tống chậm rãi bước lên Diệu Võ lâu, sau khi ngồi ổn trên long ỷ trang nghiêm hoa lệ, mới khẽ phất tay phải, nói: “Các khanh bình thân!”

Không đợi quần thần đứng lên ổn định, Triệu Trinh đã khẩn trương đem ánh mắt dán lên người Bao Chửng một thân quan phục màu đen viền vàng, suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng, nói: “Các vị ái khanh, mấy ngày trước Bao khanh gia thượng sớ cho trẫm, nhắc tới nghĩa sĩ Triển Chiêu đã nhiều lần cứu khanh ấy, nói người này võ nghệ siêu quần, hôm nay nhượng các khanh đến, chính là muốn các khanh cùng trẫm kiến thức một chút phong phạm của Nam hiệp trong võ lâm.” Hắn dù sao cũng là thiếu niên, thoát không được thiên tính vốn có, thường ngày trong cung cũng có người chuyên giáo thụ võ nghệ, hôm nay xuất hiện một người giang hồ chân chính như vậy, liền không khỏi nóng lòng, câu cuối cùng cũng đã đánh mất sự ổn trọng trước đây, có chút kích động của người thiếu niên.

“Bao khanh gia, ngươi có mang Triển Chiêu đến không?”

Bao Chửng tiến lên một bước, khom người đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã mang Triển Chiêu đến!” Nói xong, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ cong khóe miệng, tiến đến bên cạnh Bao Chửng, lãm y quỳ xuống, quy củ chiếu theo lễ tiết Bao Chửng đã dạy mà hành lễ, nói: “Thảo dân Triển Chiêu, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Triệu Trinh kỳ thực lúc nhìn Bao Chửng cũng đã thấy Triển Chiêu, bất quá, hắn thế nào cũng không thể đem thiếu niên tuấn tú ôn nhã trước mắt này liên hệ cùng người giang hồ cường tráng đĩnh bạt vai ngang hông to trong tưởng tượng, sự chênh lệch này quá lớn, hắn nhất thời thật có chút khó mà tiếp thu. Hơn nữa, thiếu niên trước mắt khiến hắn có loại cảm giác như đã từng quen biết, tựa hồ… đã gặp qua ở nơi nào, thế nhưng, một người là cửu ngũ chí tôn, một người là giang hồ hiệp sĩ, lại có thể nào đã từng gặp qua.

Hơi ngẩn ra một lát, Triệu Trinh mới hoàn hồn, ho nhẹ hai tiếng che giấu sự thất thố của bản thân, nói: “Bình thân!” Hắn trong lòng đã âm thầm thất vọng nhụt chí, nhưng ngoài mặt vẫn phải nói: “Nghe Bao khanh nói ngươi võ nghệ siêu quần, khó gặp địch thủ, trẫm còn cho rằng là người hùng tráng ra sao, không ngờ khanh gia lại tuấn tú như vậy, xem tuổi tác của ngươi, cũng chưa chắc lớn hơn trẫm nhỉ!”

Bao Chửng sớm đoán được Triệu Trinh sẽ phản ứng như vậy, không đợi Triển Chiêu nói tiếp, liền nói trước: “Hoàng thượng, lời vi thần nói, tuyệt không giả dối, Hoàng thượng nếu không tin, không ngại đương trường thí nghệ!”

“Đương trường thí nghệ?” Triệu Trinh gật đầu, cười nói: “Đó cũng là một cách, bất quá về phương pháp thí nghệ, Bao khanh có ý kiến gì không?”

“Thần chỉ biết võ nghệ của Triển Chiêu có tam tuyệt, chính là ám tiễn, khinh công, kiếm thuật, về phần thí nghệ thế nào, vi thần chỉ là một kẻ văn nhân, không hiểu võ nghệ, vẫn là xem Triển nghĩa sĩ nói thế nào!”

“Hửm?” Triệu Trinh bị câu nói của Bao Chửng làm cho hứng thú, cười nhìn Triển Chiêu, nói: “Triển Chiêu, ngươi nói sao?”

Triển Chiêu trong lòng sớm đã kêu khổ, Bao Chửng chỉ nói là Hoàng thượng hiếu kỳ chuyện giang hồ, mới tâm huyết dâng trào muốn gặp y, lại không ngờ sẽ phô trương lớn thế này, kinh động cả văn võ bá quan, càng không ngờ Bao Chửng sẽ đưa ra y kiến đương trường thí nghệ, y chợt cảm thấy, chính mình tựa hồ đã bị vị Bao đại nhân lòng son dạ sắt này tính kế.

Y bất đắc dĩ ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm nam tử mang vẻ mặt biếng nhác đang ngồi cạnh Triệu Trinh, thần sắc nhàn nhạt tự tiếu phi tiếu đó khiến Triển Chiêu cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, Bát hiền vương… tuyệt không tốt đẹp như lời đồn trên phố a!

“Hoàng thượng muốn xem, Triển Chiêu không dám không tuân lệnh, chỉ sợ Triển Chiêu học nghệ không tinh, khiến Hoàng thượng thất vọng!”

Lời nói đạm nhạt bình thản, khiến Triệu Trinh quả thật vô cùng kinh ngạc, bách tính bố y hắn không phải chưa từng gặp qua, người người thấy hắn đều là nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn dực dực, nhớ một lần thi đình mấy năm trước, thậm chí có người vì lần đầu được thấy thiên nhan mà khẩn trương đến mức hôn mê. Mà thiếu niên trước mắt, nhưng nhìn không ra chút nào khẩn trương, cả một chút câu thúc cũng không biểu hiện ra ngoài, trong đôi mắt sáng sủa chiếu ra tia sáng sạch sẽ như xuân thủy, khóe môi ôn nhuận hơi cong lên thành nụ cười thanh thiển, đều khiến Triệu Trinh có cảm giác mới mẻ, thiếu niên như vậy, hắn ở trong cung cho đến giờ cũng chưa từng gặp qua.

Triển Chiêu thu lại ánh mắt, nỗ lực khiến lực chú ý của chính mình tập trung trên người Triệu Trinh, khẽ cười nói: “Không biết trong Ngự uyển của Hoàng thượng có chim tước chăng?”

Triệu Trinh có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn đáp: “Trong Ngự uyển, tự nhiên không thiếu chim tước, thế nào, ngươi muốn dùng? Muốn bao nhiêu?” Hắn đương nhiên đoán được Triển Chiêu muốn dùng chim tước để thi triển võ nghệ của mình.

“Không cần nhiều lắm, khoảng mười con là được!”

“Người đến, đi bắt mười con chim lại đây!”

Triệu Trinh còn chưa dứt lời, đã có nội thị đem thánh chỉ đi.

Triển Chiêu di chuyển ánh mắt, nhìn xung quanh, dùng mắt đo cự ly, trong lòng âm thầm dự định lát nữa làm thế nào xuất thủ mới có thể vừa không làm Hoàng thượng mất hứng, vừa không quá chói mắt.

Rất nhanh, liền có nội thị bắt được mười con chim tước, Triệu Trinh nhìn thoáng qua, liền cho nội thị đem chim tước giao cho Triển Chiêu.

“Phiền công công lấy mười sợi dây cột chân mười con chim này riêng ra, dây không cần to quá, chỉ cần không cho chúng làm đứt là được!”

Nội thị theo lời đem chim tước cột lại, mười con chim xung quanh nội thị đó bị giật mình bay tán loạn, nhưng làm sao cũng không tránh được sợi dây trên chân.

Triển Chiêu mỉm cười tiếp nhận đầu sợi dây trong tay nội thị, ngẩng đầu nhìn cột cờ trước Diệu Võ lâu, khẽ đề khí, người đã nhẹ nhàng tung bay, nhảy lên phần đỉnh cao nhất của cột cờ. Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Triển Chiêu đem mười con chim tước cột ở trên đó, khẽ cười nói một câu “Ủy khuất một chút”, liền lại như lá rụng bay bay quay lại mặt đất.

“Hảo công phu!” Triệu Trinh hoàn hồn trước tiên, lớn tiếng tán thưởng một câu, hỏi: “Triển Chiêu, ngươi đây là định…”

Triển Chiêu hướng Triệu Trinh cúi người hành lễ, mỉm cười nói: “Lát sau Triển Chiêu sẽ dùng ám khí cắt đứt sợi dây trên chân chim tước, sau đó dùng khinh công đem chúng bắt lại.”

“Hửm?” Hai mắt Triệu Trinh đều sáng lên, nhịn không được gấp gáp nói: “Vậy liền bắt đầu đi!”

“Triển Chiêu tuân chỉ!”