Thu Nguyệt

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lao vọt vào là những người thường ngày hay mang đồ đến tặng cho ta, không biết là ai đưa tin mà họ tất tả chạy tới, trên vai còn đang quẩy quang gánh, không kịp đợi ta mở miệng đã lập tức xông lên bao vây nhóm thân hào và mấy ông chủ hiệu thuốc kia lại, ai nấy tranh nhau nói, tiếng ồn ào vang lên không ngớt.

“Mấy người muốn làm gì?”

“Cái gì mà quy củ không quy củ, chẳng phải mấy người sợ tiểu Nguyệt cô nương lấy hết mối làm ăn sao?”

“Người trong y quán của mấy người làm cao như thế, bọn ta đến xem bệnh đều bị đuổi đi, chẳng lẽ còn không cho người khác xem bệnh cho bọn ta ư?”

“Mà có chẩn ra bệnh rồi cũng không thể mua thuốc, dược liệu trong đơn thuốc cái nào giá cũng trên trời, ai mua cho nổi? Chẳng phải là bảo chúng ta ở nhà chờ chết sao?”

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, cả đám người như vậy tới đây bắt nạt một tiểu cô nương, các người có biết xấu hổ không thế?”

“…”

“…”

Đợi đến khi âm thanh trong cổ họng ta có thể miễn cưỡng thốt ra, những người kia đã bị đuổi ra ngoài.

Sau đó bọn họ quay vào nhà an ủi ta, bảo ta đừng sợ.

Quang gánh, rổ rá đựng thức ăn rau cải đều bị bỏ lăn lốc dưới đất. Một bà bà lớn tuổi nắm lấy tay ta: “Đứa nhỏ đáng thương này, bị làm cho sợ đến mức không thốt nên lời, mau đi rót cho con bé chén nước.”

Ta lật đật lắc đầu: “Con không sao, thật sự không sao đâu ạ.”

Nếu như bọn họ đã từng gặp qua sư tổ của ta, sẽ không hiểu lầm phản ứng của ta.

Nếu ai đó lớn lên cùng một trưởng bối tính tình oái oăm trái khoáy bất kể lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất mè nheo ăn vạ, nhất định sẽ tập thành thói quen cho dù núi Thái Sơn có đổ sụp xuống trước mắt thì mặt cũng sẽ không đổi sắc, huống chi ta cũng không cảm thấy những người tới hôm nay có chỗ nào khiến ta thấy sợ hãi.

Đó là thời điểm mà ta còn tràn ngập niềm tự tin vào bản thân, rằng cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng đều có thể tự bảo vệ mình.

Các thân hào và mấy ông chủ y quán lần đầu tiên đến truy vấn lại nhận lấy kết quả thảm hại như vậy, hiển nhiên không cam lòng. Qua mấy hôm sau, người của huyện nha tới, nói ta mở cửa hiệu bốc thuốc không có đến huyện nha xin phép, lệnh cho ta phải lập tức đóng cửa, đi theo bọn họ một chuyến.

Ta nghĩ ngợi thoáng chốc, bảo họ cho ta chút thời gian để ta xem xong lá thư trên tay.

Trùng hợp hôm nay là ngày Ưng nhi đến, lần đầu tiên nhận được thư của sư phụ sau khi đặt chân tới Diêm thành, trong lòng ta hân hoan vui sướng tột độ, bị bọn họ quấy nhiễu như vậy, ta giận lắm.

Mấy gã quan sai mặc đồ đen hùng hùng hổ hổ xông vào lôi ta đi: “Huyện thái gia muốn gặp ngươi, ngươi còn dám lần lữa từ chối, muốn nói cái gì thì tới quỳ ở công đường mà nói.”

Ngoài cửa rất nhiều người vây quanh, có mấy lão bá tiến lên ngăn cản, đám quan sai liền giương mày trợn mắt hung hãn quát: “Ai dám cản trở quan sai làm việc? Đưa hết lên huyện nha, y theo luật hai mươi đại bản!”

Ta sợ có người vì ta mà bị bắt, lâp tức nói: “Ta đi với các người là được.” Rồi an ủi mọi người: “Không sao đâu ạ, con chỉ đi lên huyện nha xin phép, chẳng mấy chốc sẽ về ngay.”

Vừa bước vào huyện nha, ta liền biết đây là một bữa tiệc Hồng Môn.

(*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.)

Trong công đường có một nhóm người đã đứng sẵn ở đó, chính là các thân hào và mấy ông chủ y quán đã tới cửa hiệu của ta hôm trước. Huyện thái gia ngồi cao cao sau bàn xử án, thấy ta đi vào, câu đầu tiên mà tay sư gia đứng bên cạnh nói là:

“Hỗn xược, nhìn thấy huyện thái gia còn không mau quỳ xuống!”

Ta nhíu mày, không hiểu lắm ý của bọn họ.

Ngay sau đó có người tiến lên ấn ta xuống, ta lại nhíu mày, rốt cuộc không kìm được nữa.

Người nọ vừa mới chạm ngón tay vào y phục của ta, trong nháy mắt ngã vật ra đất ôm bụng cười sặc sụa. 

Những người còn lại trên công đường thấy vậy sợ ngây người, có người xông lên lôi hắn dậy, hắn vừa cười vừa tuôn nước mắt đầm đìa, còn dùng ngón tay run rẩy chỉ vào người ta, tay sư gia thét ầm lên:

“Yêu nữ dùng độc! Mau trói ả ta lại!”

Nhưng những người đến gần ta đều bị té lăn ra đất vừa khóc vừa cười khằng khặc, trong đó có cả ông chủ hiệu thuốc nung núc béo tròn lần trước, đứng giữa mớ bòng bong hỗn loạn đột nhiên ta cảm thấy ngồ ngộ, thế là bất giác nhoẻn miệng cười.

Còn đang mải phân tâm thì chiếc ống trúc đựng lá thư sư phụ gửi về trên tay bị một kẻ quơ quào điên loạn hất văng xuống đất.

Ta lo lắng ‘ối’ một tiếng, định cúi người nhặt, nhưng chiếc ống trúc đã lăn ra xa và bị người ta lấy mất.

Người nhặt ống trúc là một sai nha, hắn quay đầu lại ho tô: “Bẩm huyện thái gia…” Lúc này mới phát hiện huyện thái gia đã trốn ra sau bàn xử án, bèn khom lưng trình ống trúc lên.

Huyện thái gia hỏi: “Cái gì thế?”

Người nọ định mở ra.

Tay sư gia đứng bên cạnh hét toáng: “Cẩn thận, coi chừng bên trong là độc dược của yêu nữ.”

Ta đang định chạy tới lấy chiếc ống trúc kia lại, nghe vậy không kìm được phụt một tiếng phì cười. Người nọ hoảng sợ giật nảy mình, cái ống trúc tuột khỏi tay, nhanh như chớp lăn tới trước mặt tên sư gia, tên sư gia sợ tới mức thiếu điều tè ra quần, ba chân bốn cẳng quýnh quýu bước giật lùi ra sau.

Cảnh tượng càng lúc càng buồn cười, ta cố nén cười, lách qua đám đông bước tới trước, trong công đường tràn ngập tiếng khóc cười hỗn loạn, không còn ai dám đến gần ta, ta thuận lợi đi tới trước mặt huyện thái gia, đang tính xoay người nhặt ống trúc lên thì đã bị huyện thái gia giật mất.

“Trả lại cho ta, cái này là của ta.”

Ta giơ tay về phía hắn.

Huyện thái gia tựa như không nghe thấy ta nói gì, hai mắt nhìn trừng trừng lớp xi gắn trên ống trúc, hai cánh tay bắt đầu run bần bật.

(*Xi gắn: loại sáp chảy mềm nhanh khi nung nóng và đóng rắn nhanh khi làm lạnh dùng để niêm phong thư từ… Hiện đại gọi là con dấu sáp niêm phong.)

Tay sư gia một lòng trung trinh bò tới trước muốn bảo vệ huyện thái gia, lại bị huyện thái gia đẩy một cái té lăn quay ra đất. Ta nghe thấy giọng nói của huyện thái gia, vô cùng dè dặt cẩn trọng, hoàn toàn khác với thanh âm vang dội sấm rền trước đó.

“Phong thư này của cô nương… là từ trong quân gửi về?”

Lần nào gửi thư, sư phụ cũng dùng sáp dán kín ống trúc, rồi đóng một ấn tín nho nhỏ bên trên.

Ta gật đầu.

Ông ta lại trừng trừng quan sát cái ấn tín kia lần nữa, tiếp tục run lẩy bẩy hỏi thêm một câu, âm thanh càng hạ xuống thấp hết mức có thể: “Xin hỏi… cô nương trao đổi thư từ với ai?”

Ta cũng không giấu diếm, chỉ nói: “Sư phụ ta.”

“Sư phụ của cô nương là…”

Ta thở dài, ông ta vẫn nắm chặt ống trúc, ta không cách nào lấy lại nó từ trong lòng bàn tay ông ta, đành phải tiếp tục trả lời: “Sư phụ ta họ Từ, Từ Trì Từ Bội Thu.”

Sắc mặt huyện thái gia đột nhiên xám ngoét không còn một giọt máu tựa như bị thiên lôi giáng sét. Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào náo động, chính là vừa nãy có người vọt đi xin cứu viện, trong nháy mắt đã có một tốp quan sai ùn ùn kéo đến, người nào người nấy vung đao múa gậy hùng hổ xông vào, đồng thời hét lớn.  

“Yêu nữ đâu!”

Ta ngớ người sửng sốt, huyện thái gia còn kích động hơn cả ta, thoăn thoắt bò ra khỏi gầm bàn xử án, đầu đụng côm cốp cũng không mảy may quan tâm, đập kinh đường mộc hét to: “Cút hết ra ngoài cho ta, phải rồi, lôi luôn mấy tên nằm dưới đất kia ra.”

(*Kinh đường mộc: là khối gỗ cứng hình chữ nhật các quan viên ngày xưa hay dùng đập bàn khi xử án trên công đường.)

Những người còn lại trong công đường đứng đực ra chưng hửng, chỉa vào ta: “Còn yêu nữ này…”

Huyện thái gia giận tím mặt: “Yêu nữ ở đâu hả? Còn nói năng bừa bãi lập tức lôi ra ngoài đánh năm mươi đại bản.”

Ông ấy như vậy khiến ta rất ngượng ngùng, vội đi qua giải trừ tình trạng khóc cười điên loạn cho những người đang nằm lăn lộn trên mặt đất, còn dặn dò bọn họ: “Mọi người hãy uống nhiều nước, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi ngay.”

Huyện thái gia đổi xoạch hoàn toàn thành một người khác, sau khi đuổi hết đám sai nha ra ngoài, không ngừng xin lỗi… xin lỗi ta, bảo rằng chuyện trước đó đều do bọn thủ hạ bị mấy kẻ xảo quyệt trong thành xúi giục làm càn, chỉ là một sự hiểu lầm, bảo ta đừng để trong lòng.

 Ta ngơ ngác: “Ta đến để xin phép hành nghề chữa bệnh, không phải nói nếu ta không đến nha môn xin phép thì không được mở y quán sao?”

Huyện thái gia lập tức nói: “Cô nương là đồ đệ của Từ tướng quân, có thể ở đây bốc thuốc chữa bệnh cho mọi người là niềm vinh hạnh của bổn thành, chúng ta giơ tay đón chào còn không kịp, về phần xin phép, để lát nữa ta cho thủ hạ đi lo liệu là được, cô nương không cần phải bận tâm.”

Ta gật đầu: “Vậy ta đi về.”

Huyện thái gia lại cười tươi rói: “Tiểu Nguyệt cô nương hôm nay đã bị hoảng sợ, tối nay hạ quan mở tiệc ở lầu Túy Bạch, trước là chào mừng cô nương mở y quán ở bổn thành, sau là để tạ lỗi, rất mong cô nương hạ cố đến dự.”  

Ta lắc đầu: “Không cần đâu ạ, buổi tối ta còn phải viết thư hồi âm cho sư phụ.”

Huyện thái gia nghe xong những lời này người lại thấp thêm một khúc: “Phải phải phải, viết thư hồi âm cho Từ tướng quân quan trọng hơn, chỉ là hôm nay trên công đường hạ quan có nhiều mạo phạm, hết thảy chỉ là do hiểu lầm, cô nương ngàn vạn lần đừng để trong lòng…”

Ta đáp: “Chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không viết vào thư đâu.”

Dường như ông ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, kéo tay áo lên lau mồ hôi đầm đìa trên trán, sau đó vô cùng khách khí đưa ta ra cửa huyện nha.

Ta nhất mực từ chối đề nghị cho người chuẩn bị kiệu đưa ta về của huyện thái gia, một mình chậm rãi đi về cửa hiệu nhỏ của mình. Con ngõ nhỏ hẹp dài tĩnh lặng, ta bước đi bước đi, rốt cuộc không kìm được, giơ ống trúc lên, đặt ở bên môi, hôn khẽ một cái.

P/s: Truyện này qua tết mình mới có thời gian làm, mọi người chờ được nhiều rồi hẳn đọc nghen.

Kinh đường mộc

kinh đường mộc