Thu Nguyệt

Chương 45




Đây có lẽ là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tướng quân không ngồi trên lưng ngựa trở về phủ mà được người ta dùng xe ngựa đưa về.

Vân Kỳ tuy là thị vệ trong cung, nhưng lời nói điệu bộ không có vẻ gì là kiêu ngạo, nói chuyện rất đúng mực lễ độ, còn đề cập đến thập nhị hoàng tôn, nói hoàng thượng vốn dĩ muốn tướng quân ngủ lại cung Triêu Dương, nhưng cuối cùng vẫn để cho thập nhị hoàng tôn và tướng quân cùng nhau xuất cung. Trước khi về phủ, hoàng tôn còn căn dặn bọn họ nhớ chăm sóc tướng quân chu đáo, đồng thời muốn hắn nhân tiện gửi lời, nói rằng đợi tướng quân tỉnh rượu, nếu không có gì trở ngại hắn sẽ đến phủ quấy rầy.  

Tình huống ngoài dự liệu như vậy khiến cho Từ quản gia luôn bình tĩnh cũng có chút rối ren. Đám người Vân Kỳ ở lại một hồi lâu mới rời đi, Từ quản gia vừa muốn đưa tướng quân về phòng lại vừa phải chiêu đãi những cung nhân này, may mà Từ Bình cũng đã trở lại, bằng không thật sự là không biết phải làm thế nào.

Từ Bình theo chân tướng quân cùng tiến cung, cũng là cùng nhau trở về, nhưng trước khi đám người Vân Kỳ rời đi, Từ Bình đều hết đỗi trầm mặc, gần như không nói một lời nào.

Người trong phủ vô cùng cẩn thận đỡ tướng quân bất tỉnh nhân sự trở về phòng, ta một tấc cũng không rời sư phụ. Từ quản gia để ta lại trong phòng, lúc đóng cửa ánh mắt vẫn không ngừng nhìn ta.

Ta đứng bên giường, một tay nắm lấy tay sư phụ, ngón tay người lạnh như băng, không hề giống người uống say.

Ta nghe thấy hơi thở của mình rối loạn, nhưng vẫn trả lời với ông cụ đứng ở cửa.

“Con sẽ chăm sóc tốt cho sư phụ, Từ quản gia.”

Từ quản gia gật đầu, khép cửa lại rời đi.

Ta xoay người, ấn mạch của sư phụ, nghĩ một lúc vẫn thấy không yên lòng, cuối cùng vẫn lấy kim trích máu của người ra, rồi dùng đầu lưỡi thử.

Ta vừa lau sạch đầu kim thì cửa bị đẩy ra, người đi vào là Từ Bình, bước tới cũng không nói gì, chỉ quỳ sụp hai gối xuống bên cạnh giường, dọa cho ta hết hồn.

“Từ Bình, cậu làm sao vậy?”

Từ Bình không đáp, cụp mắt hỏi ta: “Tướng quân có khỏe không?”

“Uống say, trên yến tiệc nhiều người kính rượu lắm ư? Tại sao lại uống nhiều như vậy.” Ta đã cảm thấy yên tâm trong lòng, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều, vừa nói vừa xoay người đi ra cửa: “Ta đi lấy chút thuốc giải rượu, cậu ở trong này đừng đi.”

Từ Bình không nói gì, nhưng cũng không động đậy. Ta đi ra cửa hai bước, thấy lo lắng lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Từ Bình vẫn quỳ như cũ, hai bàn tay để bên người siết chặt lại thành nắm.

Trái tim vừa mới thoáng thả lỏng của ta lại căng lên như dây đàn.

Ta đi về phòng lấy thuốc giải rượu, lúc quay lại thì Từ quản gia và Từ Bình hai người đều đang đứng ở cửa chờ ta, bước chân ta sững lại, giọng lo lắng.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Từ quản gia đáp ta: “Không có việc gì, tướng quân tỉnh, cô vào đi.” Nói xong, hai người lùi lại một bước, nhường chỗ cho ta vào.

Ta đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sư phụ quả nhiên đã tỉnh, đôi mắt đen khẽ hé mở, bên trong mờ mịt sương mù, nhìn thấy ta chỉ khẽ nhướng mi lên, nhưng khiến ta cảm thấy hơi ẩm ướt như tràn ngập cả căn phòng, ngay cả lồng ngực ta cũng bất giác phập phồng.

Ta cố chịu đựng trái tim đập thình thịch, đi tới trước gọi một tiếng.

“Sư phụ.”

Tướng quân ‘Ừm’ một tiếng, thanh âm rất nhẹ, cũng không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn ta, như thể xác định xem ta là ai.

Ta bước lại gần hơn, ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu ngọt ngào trên người sư phụ, trái tim lập tức đập như điên dại, thật giống như mình cũng đã uống say, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng.

“Sư phụ, là con, người uống say, người uống một chút thuốc này vào được không? Sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Ta nói xong, liền đem thuốc giải rượu hòa vào trong nước ấm, hai tay bê bát đưa lên, thấy sư phụ ngồi dựa vào bất tiện, ta ngẫm nghĩ giây lát lại đi lấy thìa, cẩn thật đút cho người uống.

Sư phụ từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, chỉ luôn buông rũ mi mắt nhìn ta, vẻ uy phong nghiêm nghị thường ngày biến mất trong cơn say, khiến ta vừa cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.

Nhưng bất luận thế nào, đây cũng là sư phụ của ta.

Cái cảm giác trái tim đập như điên loạn trong khoảnh khắc ta đứng giữa biển người ngước nhìn tướng quân xuất hiện trên cổng thành trước đó lại quay trở lại, nhưng lúc này nó giống như dư âm của nỗi sợ hãi sau khi vượt qua hiểm nguy, mất mà tìm lại được.    

Ta để cái bát không sang một bên, lúc quay trở lại giường nhìn thấy thuốc giải rượu đã phát huy tác dụng. Trên trán sư phụ toát ra một tầng mồ hôi, lông mi ẩm ướt từng giọt nhỏ xuống, nhưng người vẫn không chịu nhắm mắt lại, cũng không biết khăng khăng điều gì, mơ mơ màng màng cố chấp nhìn ta.

Ta bị ánh mắt đó nhìn đến tim đập hỗn loạn, khóe mắt ươn ướt, không kìm được cất giọng gọi một tiếng.

“Sư phụ.” —— một giọng nói đến chính mình cũng không thể nhận ra.

“Nguyệt nhi.” Rốt cuộc sư phụ cũng trả lời ta.

Rồi sau đó cổ tay ta nóng bừng, ta cúi đầu, thấy sư phụ đang nắm tay ta, lòng bàn tay sư phụ rất nóng, khác hoàn toàn với cái lạnh như băng trước đó. Người cầm tay ta một lúc sau đó kéo về phía mình.

Ta nằm trên người sư phụ, cảm giác được cánh tay kia vòng qua sau lưng ta đặt lên đầu ta, tư thế bảo vệ đứa trẻ.

Sau đó ta nghe thấy giọng nói của sư phụ vang bên tai ta.

“Được rồi, được rồi, sư phụ ở đây.”

Ta chìm đắm vào vòng ôm này, quên hết thảy mọi thứ trong đầu, chỉ biết dùng hai tay của mình ôm lại người, với tất cả sức lực, dù thế nào cũng không muốn buông ra.

Trong ánh sáng chói lóa làm rối loạn tâm trí của ta, ta mờ mịt tự hỏi, sư phụ người xem ta là Nguyệt nhi mười sáu tuổi, hay vẫn còn là cô bé con lên sáu ngày ngày người ôm trong lòng trên núi Bạch Linh thuở nào?