Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 47: Lễ thu hoạch và kinh hoàng?




Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ thu hoạch, rất nhiều bộ lạc đều tới tham gia họp chợ, có tộc mèo rừng thân hình nhỏ xinh lại linh hoạt, có ưng tộc mắt thần lợi hại nấu ăn ngon, cũng có hùng tộc thân hình vạm vỡ cường tráng,… Nói chung đều làm cho Lâm Thông Bảo ngạc nhiên không thôi.

Đi theo Khải Đạt cùng Cao đến, Lâm Thông Bảo mang theo những món ăn rau dưa chứa đầy chất sơ đi qua chợ, cùng nhau đi tới, nhìn thấy mỗi chủng tộc đều có màu sắc đặc trưng riêng rất rõ ràng, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương là thuộc chủng tộc nào.

“Vị này là tộc nhã mã? ta có thể hỏi một chút vấn đề được không?” Đang lúc Lâm Thông Bảo đang tự hỏi nên đổi lấy cái gì đây, thì phía sau truyền đến thanh âm hùng hậu của một người. Lâm Thông Bảo theo trực giác mà cho là gọi mình, bởi vì từng vị tộc trưởng cùng tộc nhã mã trong bộ lạc đều có một dấu hiệu đặc biệt, tộc trưởng trên đầu sẽ có một cái hình vẽ là đại biểu cho chủng tộc đặc thù, còn tộc nhã mã thì trên cánh tay phải sẽ được buộc một khăn da thú màu đỏ, tuy rằng thứ này thường hay làm cho Lâm Thông Bảo cảm giác mình trông như một chức nghiệp giả nào đó, nhưng dấu hiệu này lại được toàn bộ thú nhân cùng phi thú nhân công nhận.

Ba người nhóm Lâm Thông Bảo quay đầu lại, quả nhiên gặp một thú nhân đi nhanh vượt qua, thân hình cao lớn cường tráng hữu lực, rõ ràng nhất là trên mặt hắn có cái mũi cao ngất, Lâm Thông Bảo biết đây là thú nhân Ưng tộc.

Gặp Lâm Thông Bảo dừng lại, thú nhân Ưng tộc vội vàng mở miệng: “Người là tộc nhã mã, ngươi là giống cái Hổ thú tộc sao?”

Nhìn thú nhân tiếp cận, Lâm Thông Bảo trong lòng cảm thán một tiếng: quả nhiên là người anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, đường cong thân thể cường tráng, có chút hương vị của người phương Tây thời hiện đại. Thuận theo gật đầu nói: “Là ta.”

Thú nhân cao lớn Ưng tộc lập tức triển khai khuôn mặt tươi cười, dưới ánh mặt trời, ngũ quan càng phát ra tuấn nhã, “Thật tốt quá! Ý ta là có thể nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt.” Sau đó liền xoay người cúi người thi lễ, lại nói: “Ta là thú nhân Ưng tộc, ta gọi là Bác(Bác trong uyên bác), đến đây để tham gia lễ thu hoạch, ngươi xem. Ta mang đến một ít thực vật ở trong tộc ta đến.” Nói xong liền đưa ra cái túi mình xách ở trên tay, nói tiếp: “Vốn ta dự định đổi chút đặc sản ở Hổ tộc mang về, nhưng khi ta vừa tiến vào bộ lạc liền chấn động, ta thật không ngờ Hổ tộc lại phát triển nhanh đến như vậy, phòng ở rất là xinh đẹp, hơn nữa ta nhìn thấy tất cả thú nhân trên người đều mặc một tầng da thú…. Nga, nguyên lai là ‘quần áo’?”

Thú nhân thao thao bất tuyệt, nhưng vẫn chưa nói mục đích của mình, Khải Đạt nhíu nhíu mày, có chút không vui, tiến lên một bước nói: “Nè! Ta nói ngươi người này cứ nói một tràng, rốt cuộc là muốn nói cái gì đây?”

“Ách….” Thú nhân cao lớn Bác xấu hổ mà sờ sờ cái mũi nói: “Ta muốn, ta muốn hỏi hỏi cái ‘quần áo’ này rốt cuộc chế tác như thế nào? Không biết như thế nào mới có thể đổi được một kiện ‘quần áo’? Không dối gạt các vị, tộc của ta hàng năm ở trên núi cao, tất cả mọi người đều sinh sống ở trong sơn động, khi mùa đông đến, không chỉ giống cái cùng già trẻ tộc của ta, mà ngay cả thú nhân cường tráng bị đông chết cũng không ít, năm nay bộ lạc của chúng ta suy nghĩ rất nhiều phương pháp, cũng có người thử làm áo da thú, tuy nhiên làm không ra hình dạng gì, hiện giờ ta thấy các vị ở Hổ tộc đều mặc loại này, loại ‘quần áo’ này, cho nên ta mới mặt dày tiến đến hỏi.” Nói đến đây sắc mặt thú nhân nghiêm lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra kiên quyết, nói: “Chỉ cần quý bộ lạc có thể đáp ứng điều thỉnh cầu này, bộ lạc của ta nguyện ý phó ra tất cả đại giới.”

Mấy người Lâm Thông Bảo nhìn nhau, sau đó Lâm Thông Bảo ra mặt nói: “Ngươi đừng vội, phương pháp chế y cũng không khó, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm bầu bạn của ta, chính là tộc trưởng Hổ thú tộc —– Viêm.”

“Cám ơn, cám ơn.” Bác vẻ mặt đầy vui mừng.

Lâm Thông Bảo đem thú nhân hướng về nhà của mình, trên đường, hắn đối với cái đồ vật trong cái bọc đồ của thú nhân có chút kinh ngạc, bởi vì lúc đi đến xem, trong cái bọc kia phát ra thanh âm ‘ti ti’ nhưng lại làm cho Lâm Thông Bảo có chút quen tai. Chờ về đến nhà, lúc này, Viêm đang cùng mấy người tộc trưởng ở các bộ lạc khác bàn bạc công việc.

“Di? Bảo Bảo ngươi sao lại trở về rồi?” Viêm tò mò hỏi Lâm Thông Bảo mới vừa bước vào cửa, ngay lúc nhìn thấy thú nhân ở phía sau thì biến sắc, tiếp đó lại khôi phục bình thường.

“Đây là Bác, Ưng tộc, hắn muốn tuần (trưng cầu ý kiến, dò hỏi) hỏi phương pháp chế y của bộ lạc chúng ta.” Lâm Thông Bảo nói xong thì đi đến bên người Viêm ngồi xuống, nhìn mấy người ngồi đối diện trong đó gặp được một người trung niên ngồi ở chính diện thế nhưng có diện mạo thập phần tương tự với Bác, chỉ khác trên đầu có một đồ hình kỳ quái, đoán chừng đây chắc hẳn là tộc trưởng Ưng tộc.

Quả nhiên khi Bác tiến vào phòng sau khi chào hỏi mọi người liền thẳng tắp đi về hướng người trung niên kia, trong miệng nói: “Lỗ mã, ta tìm được phương pháp giữ ấm qua mùa đông rồi.!”

Trên mặt người trung niên kia kinh hoàng khó tin, sau một lúc lâu mới nói: “Thực?”

“Vâng, mới vừa rồi ta ở trên đường nhìn thấy tộc nhân Hổ tộc đều mặc ‘quần áo’ được chế tác từ da thú, bởi vậy liền hỏi tộc nhã mã Hổ thú.”

Lần này, tất cả các tộc trưởng khác đều nghiêng mắt đánh giá hai người Khải Đạt cùng Cao đi theo, lại vừa nghi hoặc nhìn Áo Đức Mạn, Tử cùng Bố Luân ba người vốn vẫn đứng phía sau Viêm, tiếp theo ánh mắt định ở trên người Viêm, lúc đầu vốn tưởng rằng chỉ có hắn cùng mấy người kia là có loại vật phẩm kỳ lạ giữ ấm này thôi, ai ngờ bây giờ lại nói loại ‘quần áo’ này đúng là mỗi người đều có, nhất thời vội vàng hướng về phía Viêm hỏi: “Nga, Viêm tộc trưởng không biết chúng ta có thể mượn vật này nhìn chút không?”

Viêm lộ ra mỉm cười, cùng Lâm Thông Bảo liếc nhau, hào sảng nói: “Không thành vấn đề, các vị tộc trưởng không cần sốt ruột, chúng ta vốn cũng không nghĩ sẽ giấu diếm, mọi người nếu cần, cứ việc cho người tới học là được.”

Mọi người tiếp nhận thú y Lâm Thông Bảo mang tới tỉ mỉ đánh giá, nhất thời liên tục tán thưởng, thậm chí có một số tộc trưởng cũng bắt đầu hỏi chuyện về phòng ở, người qua tiếng lại, chính là suốt một ngày, chạng vạng vài vị tộc trưởng lưu lại ăn đồ ăn Lâm Thông Bảo nấu giật mình không thôi, nhiều tộc trưởng quyết định sáng ngày mai nhất định phải đem những thứ ở trong tộc cái nào có thể lấy đều toàn bộ lấy hết, để trao đổi với đồ mình cần dùng.

Ngày hôm sau và cũng là ngày thứ hai của lễ thu hoạch, Lâm Thông Bảo liền thu được một đại đội đồ vật, thực vật có đủ loại hình thái, cũng có giống động vật kỳ lạ, thậm chí còn có người làm cho Thùng Cơm —– heo, một cái vòng hoa…..

Tuy rằng đồ vật này nọ phần lớn làm cho Lâm Thông Bảo đều có biểu tình 囧囧, nhưng cũng có đại thu hoạch, nhất là tiểu mạch của Ưng tộc! Hắc, thật không nghĩ tới người kia Bác thế nhưng sẽ mang theo thứ này đến lễ thu hoạch để trao đổi, Lâm Thông Bảo vui sướng vô cùng, tuy rằng thứ này tạo hình kỳ lạ, thế nhưng lại tựa như giống cây ngô, ở phía trên một cây gậy gỗ được bao bọc như nhộng, thực làm cho người ta dở khóc dở cười.

Vì thế, Lâm Thông Bảo lại nhờ thú nhân giúp mình đẻo vài cái cối xay, thú nhân xuất phẩm, chất lượng cam đoan, quả nhiên là vừa lớn lại vừa khó sử dụng! Lâm Thông Bảo quan sát cối xay khổng lồ trước mặt, mồ hôi lạnh chảy xuống, nguyên bản muốn cho Viêm tay nghề khéo léo có thể cho mình đồ dùng bình thường, kết quả hắn cư nhiên lại làm ra cái to đùng như vậy, còn nói: “Đã rất nhỏ rồi.” Làm cho người ta quả muốn rút gân.

Bất quá thứ này đối với thú nhân mà nói thật đúng là ‘nhẹ, khéo léo’. Nhóm giống cái đem tiểu mạch đi rửa sạch, lựa chọn, tách rời phôi nhũ ra, lột vỏ từ từ sau một loạt bước, mới lấy ra được mạch phóng tới trong lỗ cối xay để các thú nhân nghiền thành bột.

Trải qua gia công bột đã được nghiền thành, thứ này rất dễ bảo quản, để lâu cũng không sợ bị hư, hơn nữa còn có thể làm thành bánh bao, mì, phở. Lâm Thông Bảo cũng rất sảng khoái mà đem mấy phương pháp kia dạy cho người của bộ lạc khác, không phải hắn hào phóng, mà là tại thế giới thú nhân này không có tàng tư không nói, trên cơ bản tất cả mọi người đều là cùng giúp đỡ nhau phát triển, hơn nữa vì vượt qua trời đông giá rét, những bộ lạc phụ cận này đó mấy ngàn năm nay vẫn luôn luôn cứ bảo tồn như thế, vì một bộ lạc sinh tồn, tất cả thú nhân cùng phi thú nhân có thể làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, nếu cái bộ lạc kia là một bộ lạc xa lạ, mọi người đều có thể bảo mật. (í là k cần tiết lộ)

Ba ngày đi qua, Lâm Thông Bảo thu hoạch được rất phong phú, không chỉ có tiểu mạch, ngay cả một ít thực vật cũng lần lượt được đưa vào bộ lạc, thực vật trong kho hàng và trong tầng hầm đã đủ cho bọn họ sống qua ba tháng mùa đông cùng nửa tháng mùa mưa, vì thế các nhà các hộ trong bộ lạc đều tràn ngập tiếng cười, mùa đông này —- không lo.

Vì phát triển về sau, Lâm Thông Bảo đem tiểu mạch cùng một số giống thực vật đưa tới lưu lại một phần, ở trong không gian nhất nhất gieo xuống, đợi mùa xuân năm sau sẽ đem chúng nó ra ngoài trồng, cam đoan bộ lạc sẽ có đủ lượng thực vật. Nga, đúng rồi, không gian có thể bởi vì thể chất Lâm Thông Bảo hoặc có lẽ là do lớn dần (í là em cao lên á) mà đã thăng cấp, không chỉ là đất đai bắt đầu trở nên càng lúc càng rộng, hiện tại ngay cả Viêm cũng đã có thể đi vào, nhớ tới vẻ mặt thú nhân lần đầu tiên đi vào, Lâm Thông Bảo liền nhịn không được cười thầm, biểu tình kia rất giống như hắn nhìn thấy đại quái thú đang khiêu vũ trước mặt mình vậy.

Vì thế ở dưới sự trợ giúp của Viêm, đất đai trong không gian của Lâm Thông Bảo dễ dàng bị thay đổi, sửa sang lại, hiện tại bất luận là trồng trọt hay tưới nước đều để cho một mình Viêm xử lý. Hơn nữa ở dưới sự đề nghị của Viêm, đem thực vật đại bộ phận phân cho các thú nhân tuổi già hoặc tàn tật khác, chỉ để lại một số nhỏ thịt rừng, dù sao trong không gian thức ăn tuyệt đối đủ cho bọn họ ăn. Điều khiến cho Lâm Thông Bảo giật mình chính là cây lúa, hắc, thế nhưng đã bắt đầu trổ bông, sợ là qua không bao lâu nữa có thể thu gặt.

Ngày cứ như thế trôi qua, mùa mưa rốt cuộc tiến đến, cơn mưa khí thế dữ dội làm cho Lâm Thông Bảo cơ hồ bị dọa đến nhảy dựng kêu to, không chỉ một ngày, liên tục mấy ngày đều mưa như vậy, làm cho Lâm Thông Bảo có cảm giác giống như một đứa bé nghẹn một hơi rồi khóc lóc điên cuồng.

“Viêm, mùa mưa mỗi ngày đều như vậy sao?” Lâm Thông Bảo bị mưa to vài ngày nay không dừng làm cho nghẹn phi thường phiền muộn, tâm tình thật sự là hảo bất khởi lai, hơn nữa cuối cùng không biết tại sao luôn phiền muộn, còn thích ngủ, có khi tứ chi còn bủn rủn.

Viêm ôm qua Lâm Thông Bảo, vô cùng thân thiết mà cọ cọ, nói: “Đúng vậy, mùa mưa chính là như vậy, mỗi ngày, chờ nó dứt, cũng chính là lúc mùa đông bắt đầu tiến đến.”

Lâm Thông Bảo nheo mắt lại. “Mùa đông này hẳn là không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề, bởi vì lần này chuẩn bị phi thường đầy đủ. Cái này đều là dựa vào ngươi, bảo bối của ta.” Viêm hôn hít lấy hai má Lâm Thông Bảo, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu, nếu không phải Lâm Thông Bảo mang đến không gian thần kỳ cùng nhiều loại thực vật, chỉ sợ mùa đông năm nay lại không biết có bao nhiêu tộc nhân phải mất đi.

“Ha hả, tất nhiên, ta rất giỏi mà!” Lâm Thông Bảo một chút cũng không có ý tứ khiêm tốn, mặt dày mày dạn mà tự khen mình. (^.^)

Trong mắt Viêm đã tràn ngập ý cười, tay phải theo dáng người Lâm Thông Bảo mò xuống đi vào địa phương dưới bụng, ý tứ rất rõ ràng —— thân ái, chúng ta đến yêu yêu đi ~~

Lâm Thông Bảo hiển nhiên là hiểu được, gương mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng, người này, như thế nào luôn động dục! Buổi sáng làm, buổi tối làm, làm làm làm, cẩn thận sẽ chết ngươi!! Nhưng cũng không cự tuyệt. =_=|||

Viêm toét miệng tiến đến bên miệng Lâm Thông Bảo, hôn —-

“Ọe ——“

Lâm Thông Bảo ói ra….

Viêm…. Mặt đen =_=.