Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 39: Cầu yêu




Tô Sách nghiêng đầu nhìn qua phía bên kia, phát hiện trước đống lửa trại cách đó không xa, thế những đã có rất nhiều người tới xem, cơ hồ vây kín cả xung quanh đống lửa. Bên trong lại truyền tới một ít âm thanh phức tạp, làm cậu không khỏi có chút tò mò.

…Chẳng lẽ trong hỏa vũ lễ có hoạt động gì đó sao? Chính là xem biểu tình những người khác thì tựa hồ không phải có chuyện như vậy…

Thản Đồ tựa hồ cũng rất hiếu kì, y ‘vèo’ một tiếng lách tới sát bên người Tô Sách, thực thân thiết hỏi han: “A Sách, có muốn ngồi lên vai ta xem không?”

Tuy nơi đó vây quanh đại đa số là giống cái, tuy cao hơn một cái đầu nhưng Thản Đồ vẫn không có biện pháp nhìn rõ tình huống bên trong… Chính là, y có thể để A Sách của y xem a. Dù sao cũng khó có dịp nhìn thấy A Sách có hứng thú với chuyện gì đó…

Tô Sách suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Thản Đồ lập tức trưng ra một nụ cười thật tươi, duỗi tay ôm cậu ngồi lên đầu vai mình.

Thoáng một cái, tầm nhìn của Tô Sách trở nên rộng rãi hẳn, trọng tâm cao hơn những người khác rất nhiều.

Cứ vậy, liền thấy rõ ràng.

Bởi vì một mạt màu xanh biển đập vào mắt cậu.

Đó là Thụy Ân Tư.

Nếu là thần tượng đại chúng đương thời thì ồn ào như vậy cũng là chuyện bình thường…

Chẳng qua người đối diện Thụy Ân Tư lại làm cậu kinh ngạc.

Kì thật cũng là người quen.

Một giống cái tóc trắng thoạt nhìn rất ôn nhu.

Người kia là Tạp Mạch Nhĩ, là vu y đã chữa bệnh cho cậu sau khi bị hoàn cảnh cải tạo mà ngất xỉu.

Tô Sách đối với Tạp Mạch Nhĩ rất có hảo cảm.

Chính là… người này, vì cái gì lại đứng cùng một chỗ với Thụy Ân Tư, lại còn gây xôn xao như vậy?

Tô Sách lại càng tò mò hơn.

Cậu nhìn thấy Thụy Ân Tư không ngừng nói gì đó với Tạp Mạch Nhĩ, những người bên cạnh thì lộ ra ý cười chế nhạo hoặc hâm mộ các loại. Mà biểu hiện của Thụy Ân Tư so với dĩ vãng lại càng tao nhã hơn… Duy chỉ có Tạp Mạch Nhĩ có chút giống như dở khóc dở cười.

Tổng cảm thấy cảnh tượng này… có vài phần quen mắt.

Tô Sách cẩn thận nghĩ nghĩ.

Sau đó cậu nhìn thấy Thụy Ân Tư quỳ một gối, giống như kị sĩ thời châu âu cổ quỳ gối tuyên thệ trung thành.

Tuy hình ảnh một nam nhân cao lớn tuấn mỹ làm lễ trước một thanh niên khác thực duy mỹ, nhưng cảnh tượng này thấy thế nào cũng giống như đang cầu hôn a…

Bất quá, Thụy Ân Tư cùng Tạp Mạch Nhĩ đều là giống cái.

Tuy giống đực cùng giống đực kết thành bầu bạn trên thế giới này là chuyện rất bình thường—— nhưng giống cái không phải phi thường ít ỏi cùng trân quý sao?

Được rồi, nếu giống đực cùng giống đực cũng có thể thì giống cái cùng giống cái… cho dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải không được.

Ít nhất, phản ứng của mọi người đều là giật mình nhưng đại đa số đều rất háo hức. Hơn nữa, căn bản không có phẫn nộ hay chán ghét a!

Sức nặng của Tô Sách đối với Thản Đồ mà nói không đáng là bao, vì thế y liền vui vẻ nâng Tô Sách tới gần vòng người bên kia hơn—— phải biết với tốc độ vây xem hiện tại, nếu không nhanh qua đó rất có thể sẽ bị giành mất tầm nhìn tốt.

Rất nhanh, bọn họ liền chen vào.

Tô Sách vững vàng ngồi trên vai Thản Đồ, nhìn khoảng cách của mình cùng hai người kia ngày càng gần, âm thanh nói chuyện bên kia cũng ngày càng rõ hơn.

Âm thanh của Tạp Mạch Nhĩ hệt như bản thân hắn, nhu hòa hệt như gió xuân, nhưng ý tứ trong đó lại có vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Thực xin lỗi, Thụy Ân Tư, ta không thể đáp ứng…”

Thụy Ân Tư vẫn tao nhã như cũ, hắn đứng lên, đi tới đối diện Tạp Mạch Nhĩ, nhìn thật sâu: “Tạp Mạch Nhĩ thân ái, có thể nói cho ta biết lí do không?”

Tạp Mạch Nhĩ dừng một chút: “Này không phải quá rõ sao. Chúng ta đều là giống cái, chưa từng có tiền lệ giống cái cùng giống cái ở cùng một chỗ.”

…Đó là bởi vì trước giờ chưa từng có giống cái nào cường hãn như Thụy Ân Tư! Rất nhiều người thầm nghĩ như vậy.

Mà Tô Sách thấy thì cách sống trong thế giới thú nhân là giống đực săn thú, bảo hộ bộ lạc, còn giống cái chăm sóc ấu tể là phương thức phân chia khá hợp lí. Lúc số lượng giống cái không đủ, giống đực cùng giống đực cũng tự ghép lại thành đôi, tạo thành một gia đình. Nhưng hết thảy đều là vì giống đực là bên có sức mạnh, có thể săn bắt thức ăn nên mới vậy. Nhưng giống cái không có sức mạnh, nếu hai người ở cùng một chỗ, như vậy không chỉ là vấn đề không thể sinh sản hậu đại, cho dù có thể thông qua lao động đổi lấy vật tư sinh tồn, nhưng lúc có tai họa xảy ra sẽ tạo thành sự hủy diệt.

Vì thế điều này chưa từng được đề xuất.

Bất quá Thụy Ân Tư không giống.

Hắn có sức mạnh còn hơn tất cả giống đực—— nói thật, trừ bỏ không có hình thú, cơ hồ không có khác biệt quá lớn với giống đực.

Nếu là hắn, khẳng định có thể giống như những giống đực khác dựa vào săn bắn nuôi sống gia đình của mình… Vì thế, lý do cự tuyệt của Tạp Mạch Nhĩ kì thực rất khó thuyết phục.

Quả nhiên, Thụy Ân Tư mỉm cười: “Tạp Mạch Nhĩ, ngươi biết ta có đủ sức mạnh mà. Ngươi không thể vì thế mà cự tuyệt ta.”

Tạp Mạch Nhĩ hít sâu một hơi: “Thụy Ân Tư, ta là một vu y.”

Ngầm ý trong đó đã quá rõ ràng, vu y, không có khả năng sinh đẻ, cả đời bọn họ đều kính dâng cho sự tồn tại của bộ lạc. Bọn họ không có cách nào chiếu cố gia đình của mình—— cũng không thể có được đứa nhỏ của chính mình, ngay cả cơ hội xin con nuôi từ các gia đình khác cũng không có.

Mà Thụy Ân Tư bất đồng, hắn là một giống cái, cứ việc hắn có sức mạnh nhưng vẫn có cơ hội có đứa nhỏ của chính mình. Có được một gia đình đầy đủ.

Đối với một giống cái mà nói, không có khả năng sinh đẻ chính là chuyện khổ sở nhất…

Thụy Ân Tư nhất thời trầm mặc.

Những thú nhân vây xem cũng đồng thời ngừng thở, cùng chờ đợi câu trả lời của Thụy Ân Tư.

Được rồi, kì thật Tô Sách cũng có điểm khẩn trương—— cậu cũng cảm nhận được cơ thể Thản Đồ đang cõng mình có chút cứng ngắc.

Nhưng Thụy Ân Tư lại mỉm cười.

“Tạp Mạch Nhĩ, ngươi không tiếp nhận ta… trừ bỏ nguyên nhân này, không còn gì khác nữa đi?” Hắn ngừng một chút: “Tỷ như, ngươi kì thật chán ghét ta này nọ.”

Tạp Mạch Nhĩ hơi sững sờ: “Không có.”

…Nhưng chẳng lẽ đối với giống cái, đây không phải vấn đề nghiêm trọng nhất hay sao.

Nhưng đối với bản thân Thụy Ân Tư, Tạp Mạch Nhĩ tuy tiếp xúc không nhiều lắm nhưng quả thực không hề chán ghét.

Vì thế nụ cười bên môi Thụy Ân Tư lại càng tươi hơn nữa: “Như vậy Tạp Mạch Nhĩ, cùng ta kết thành bầu bạn đi. Đối với ta mà nói, trừ bỏ việc ngươi chán ghét ta, những lí do khác ta không chấp nhận nha.”

Tạp Mạch Nhĩ trầm mặc.

Thụy Ân Tư lại tiếp tục thổ lộ: “Nếu ngươi lo lắng chỗ ở tương lai của chúng ta… ngươi yên tâm, ta biết ngươi thân là vu y của bộ lạc, cả đời không thể rời đi. Nếu ngươi đáp ứng cùng ta kết thành bầu bạn, ta nguyện ý làm bạn cùng ngươi ở lại bộ lạc Thái Cách.”

Hắn vừa nói những lời này, quần chúng lập tức có phản ứng khác nhau, hình thành hai liên minh phi thường đối lập.

Nhóm giống cái của bộ lạc Thái Cách mừng rỡ như điên, nhóm giống đực vì ghen tị mà oán khí tận trời… Vốn mấy năm mới chịu đựng chuyện bầu bạn nhà mình quan tâm quá đáng tới ‘giống cái’ khác mà thôi, hiện giờ cư nhiên đổi thành mỗi ngày sao…

Giống cái bộ lạc Mã Nhã có chút thất vọng, nhưng ước chừng bởi vì bọn họ quy túc hơn phân nửa ở các bộ lạc khác nên cũng không biểu hiện quá nhiều kinh ngạc, nhóm giống đực thì đồng loạt thở phào một hơi, thần sắc nhất thời thoải mái. Còn nhóm giống cái của các bộ lạc khác thì lộ ra biểu tình hâm mộ, giống đực thì giống như được đại xá—— cái tên cướp đi sự chú ý của bầu bạn bọn họ, một khi có người mình thích sẽ không còn ham thích chạy tới những bộ lạc khác nữa đi!

Thụy Ân Tư nhìn Tạp Mạch Nhĩ, gương mặt tuấn mỹ lộ ra tình cảm sâu sắc: “Ta sẽ nhận trách nhiệm chiếu cố ngươi, ta là giống cái, sẽ không sơ ý như nhóm giống đực. Ngươi muốn đi hái thảo dược hai thu hoạch dược liệu, cho dù là những nơi nguy hiểm, có ta đi cùng ngươi cũng không cần đi nhờ người khác nữa.”

“Tin tưởng ta, ta có đủ năng lực bảo hộ ngươi…”

Nghe đến đây, Tạp Mạch Nhĩ cũng có chút rung động. Những giống cái khác ở đây đều lộ ra thần sắc… mơ mộng.

Tô Sách sờ sờ cánh tay mình. Theo biểu hiện của nhóm giống cái… cậu bắt đầu hiểu được, vì cái gì lúc trước Thản Đồ rõ ràng là giống đực cường hãn nổi danh trong bộ lạc lại không được giống cái ưu ái.

Này đại khái chính là một thứ mà Tô Sách không thể lý giải, đại khái chính là sự yêu thích lãng mạn của giống cái đi.

Hay nói đúng hơn chính là có một ‘giống cái’ hoàn toàn đối nghịch đi!

Tô Sách vẫn thích loại kiên định như Thản Đồ hơn—— nếu lúc Thản Đồ theo đuổi cậu cũng rêu rao như vậy, cậu đại khái căn bản không muốn ở cùng người kia ở một chỗ.

Bất quá là giống đực bản thổ thế nhưng lại không tranh lại một giống cái, quả thật chính là bi ai a…

Bên kia Thụy Ân Tư đã bắt đầu tiến thêm một bước tiến công.

“Nếu ngươi lo lắng ta không có đứa nhỏ của riêng mình…”

Rốt cuộc nói đến trọng điểm, tất cả mọi người đều dựng đứng lổ tai.

Thụy Ân Tư nói: “Tạp Mạch Nhĩ, giống đực đánh không lại ta, ta làm thế nào cam tâm tình nguyện vì hắn sinh đứa nhỏ a? Càng đáng tiếc chính là, tới bây giờ ta chưa gặp qua giống cái nào có thể đánh bại ta!”

Những lời này làm tất cả giống đực đen mặt.

Đánh không lại một giống cái—— này quả thực là vô cùng nhục nhã!

Nhưng mà, bọn họ quả thật đánh không lại…

Cho dù không cam tâm nhưng bọn họ vẫn phải thừa nhận.

Thụy Ân Tư là thú nhân cường đại nhất mấy trăm năm nay!

Sau đó, âm thanh Thụy Ân Tư trở nên thực ôn nhu.

“Tạp Mạch Nhĩ, nếu, ngươi bởi vì nguyên nhân cơ thể mình…”

Trở thành vu y liền đại biểu hi sinh, không chỉ năng lực sinh dục, ngay cả sinh mệnh cũng vì thế mà ngắn đi…

Này cũng là lí do lớn nhất làm Tạp Mạch Nhĩ lưỡng lự.

Chính là Thụy Ân Tư lại nói: “Tạp Mạch Nhĩ, cho dù ngươi chỉ có thể sống năm trăm năm, ta cũng sẽ ở cùng ngươi. Khoảng thời gian còn lại, ta sẽ ôm kí ức của chúng ta mà vượt qua, sau đó ta sẽ tới nơi trở về của chúng ta để tìm ngươi… Chính là, ngươi nguyện ý chờ ta không?”

Tất cả giống cái đều bị cảm động.

Cho dù Tạp Mạch Nhĩ kiên định thế nào cũng không thể cự tuyệt thẳng thừng, chỉ có thể nói: “Ngươi… để ta suy nghĩ một chút…”

Nhưng, lời nói của Thụy Ân Tư lại làm một người vô cùng khiếp sợ.

Cái gì… năm trăm năm?

Tô Sách cảm thấy đầu mình ông ông.

Các thú nhân… có thể sống hơn năm trăm năm… thậm chí càng nhiều hơn…

Kia Thản Đồ làm sao bây giờ?

Cả người Tô Sách đều cứng ngắc.

Cậu chỉ là một người địa cầu, sống lâu… cho dù lâu nhất cũng chỉ có một trăm năm.

Sau khi cậu chết đi, Thản Đồ phải làm sao bây giờ?