Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 40: Mê hoặc




“Buổi tối chúng ta tự nấu cơm, anh thích đồ ăn do em nấu, uống thêm chút rượu để kích thích khẩu vị.”

Trong phòng bếp bày trí đầy đủ tiện nghi, Tiết Đồng lười biếng nằm tivi không trả lời Long trạch.

Hắn lại kéo tay cô nhẹ nhàng lay lay, như đang năn nỉ.

“Sao cũng được.” Tiết Đồng nhìn hắn, nấu cơm cũng tốt, khói lửa như hơi thở cuộc sống: “Anh muốn để người khác mua thức ăn hay tự mình đi mua?”

“Anh rất ít đi siêu thị nên chúng ta cùng đi mua.”

Long Trạch mặc bộ âu phục được may thủ công từ nước ngoài cùng Tiết Đồng trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh đẩy xe mua sắm đi trong siêu thị gây không ít sự chú ý với người trong siêu thị.

Cô đã lâu không đến đây nên không biết mua cái gì, Long Trạch bên cạnh đã chọn được rất nhiều thực phẩm, cần tây, dưa chuột, củ cải trắng, thịt heo, bò, hải sản…

Hắn thấy cái gì vừa mắt đều bỏ hết vào xe đẩy.

Tiết Đồng vội ngăn cản: “Không cần mua nhiều như vậy, khi nào ăn thì mua thức ăn mới tươi ngon.”

Long Trạch nhìn xe đầy ắp đồ, thản nhiên đáp: “Như vậy rất mệt, anh mua nhiều như vậy để dành, chúng ta chỉ cần nấu thôi.”

Người trong siêu thị khá đông, ai cũng tự đẩy xe hàng, Tiết Đồng nhìn nhìn trong xe, đem những thứ không cần thiết để lại, chỉ chọn lại ít rau và thịt, sau đó đi đến khu gia vị.

Tiết Đồng thích bỏ hạt tiêu tương vào món ăn, đi lại ở kệ hàng tìm kiếm, Long Trạch thắc mắc: “Em đang tìm cái gì?”

“Tương hạt tiêu.”

“Những thứ này không phải sao?” Long Trạch nhìn giá niêm yết, cầm lọ đắt nhất lên xem.

“Không phải cái này.”

Tiết Đồng nhìn vào xe đẩy, các thứ như muối, tương, dấm chua đều là loại tốt nhất, tất cả do Long Trạch lấy, không chọn thì thôi, chọn rồi thì toàn hàng đắt tiền. Tiết Đồng nhắc nhở: “Đắt nhất không hẳn là tốt nhất.”

“Vậy em chọn đi, dù sao cũng là em nấu.” Long Trạch nắm tay Tiết Đồng, tay kia phụ cô đẩy xe: “Em có muốn để lại không?”

“Không cần, tôi chỉ tìm lọ tương hạt tiêu.”

Hai người lựa chọn một lúc, Tiết Đồng nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng phía dưới kệ tìm thấy được, cô lấy một lọ: “Tìm được rồi, là loại này.”

Giống như tìm được kho báu quý giá, Tiết Đồng cười rất tươi, xem ra cô rất yêu thích loại tiêu này. Dưới ánh đèn trong siêu thị, gương mặt Tiết Đồng trông thật rạng rỡ, Long Trạch đứng cạnh xe đẩy ôm cô vào lòng, môi gần như chạm đến vành tai cô.

Người xung quanh đi ngang nhìn đôi nam thanh nữ tú bằng ánh mắt hâm mộ, Long Trạch cử chỉ vô cùng thân mật trước chốn đông người làm Tiết Đồng hai má nóng lên, đẩy hắn ra: “Đừng đứng sát như vậy, người khác sẽ cười.”

“Cứ để họ ngưỡng mộ, chúng ta như bình thường được rồi.” Long Trạch cười, tay vẫn đặt trên lưng Tiết Đồng.

Hôm nay hai người đi dạo siêu thị khá lâu, sau đó đi mua đồ ăn vặt, Long Trạch mỗi lần chọn thứ gì đều đưa tới trước mặt Tiết Đồng, hỏi xem có mua không, nếu cảm thấy được thì mua, còn không thích sẽ bỏ lại.

Gương mặt Tiết Đồng vô cùng rạng rỡ, Long Trạch thích cô vui vẻ như vậy, trong siêu thị người ra vào đông đúc, nhưng lúc này Long Trạch không cảm thấy chán ghét.

Xung quanh, khách mua hàng tỉ mỉ lựa chọn mặt hàng cần thiết, Long Trạch sinh ra cảm xúc rất đặc biệt, có lẽ cuộc sống đích thực là như này. Hai người cùng nhau lựa chọn những đồ dùng hàng ngày, tự quyết định cuộc sống của mình. Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh người mình yêu thương, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau trải qua năm tháng đến khi tọc bạc trắng.

Long Trạch có rất nhiều tiền, hắn chưa bao giờ phải lo lắng về cuộc sống của mình, nhưng có lẽ hắn sẽ cùng với Tiết Đồng cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường mỗi ngày, từng chút hưởng thụ cuộc sống, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Chuyện tới siêu thị mua đồ ăn rất nhanh trở thành thú vui yêu thích của Long Trạch, rất nhanh tủ lạnh chật kín thức ăn, giống như trái tim được lấp đầy của hắn.

Tâm trạng của Long Trạch mỗi ngày đều vui vẻ sảng khoái, Trình Thiên cũng rất hài lòng, địa bàn phía Bắc được sát nhập, địa vị của hắn càng thêm vững chắc, tuy không nói gì nhưng khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Phòng tiếp khách đèn được thắp sắng chưng, cửa số phía Nam có thể nhìn ra phía biển, bức tường phía Đông là tủ rượu, bày những chai rượu quý được cất giữ dưới tầng hầm lâu năm, Trình Thiên tự tay rót hai ly, mang vào trong phòng khách, đưa một ly cho Long Trạch, ngồi xuống sofa nói: " Trạch, cũng nhờ cậu, mỗi lần đều giúp tôi giải quyết chuyện phát sinh."

Long Trạch nhận lấy ly rượu rồi đem đặt trên bàn trà trước mặt, hắn không muốn uống, ngày hôm qua cùng Trình Thiên đem thuộc hạ đột nhập vào Tống gia bắt người, xem tâm trạng Trình Thiên tốt đến vậy, nhất định là đã xử lí êm thấm.

Long Trạch không hứng thú với rượu, miễn cưỡng nhìn hắn: “Tiền của tôi đã chuyển vào ngân hàng chưa?”

“Chắc là rồi.”

Trình Thiên cười nói: “Thế nào, hiện tại đối với tiền hứng thú rồi sao? Có tôi lo lắng cho cuộc sống của cậu, cũng không động vào tiền của cậu. Sao lại muốn chuyển tiền vào ngân hàng, muốn đẻ thành trứng vàng sao?."

Long Trạch không nhìn Trình Thiên, một tay gác lên tay vịn sô pha: “Chẳng phải anh nói phụ nữ muốn được cung phụng sao? Tôi đương nhiên phải chuẩn bị sẵn, sau này cùng cô ấy đi nước ngoài hưởng thụ cuộc sống.”

Trình Thiên không tin được: “Gì? Sao lại nghĩ đến chuyện này?”

“Cô ấy thích náo nhiệt, tôi không thể để cô ấy ở trên đảo suốt ngày nhìn biển với cá. Ở khách sạn lại có người đi theo giám sát, cô ấy thấy không tự nhiên, có lúc tôi sợ cô ấy chạy mất, chi bằng ra nước ngoài tìm nơi tốt ít người, an nhàn sống qua ngày.”

Long Trạch biết Tiết Đồng luôn mặc cảm về thân phận của mình.

Cô nói đúng, ở đây, cô không có thân phận cũng không có địa vị, khi hắn không ở bên cạnh cô, người khác dễ dàng có thể coi thường hãm hại cô. Trước kia, cuộc sống trên đảo tuy vui vẻ, nhưng khi vào thành phố, hắn mới hiểu được rằng, Tiết Đồng không giống hắn, cô thích những nơi đông người, còn hắn lại thích xa lánh những chỗ ồn ào náo nhiệt.

Long Trạch chỉ hy vọng ngày ngày cô vui vẻ, tận hưởng cuộc sống, có lẽ hắn nên đem lại cuộc sống mới cho cô. Dù sao, đối với hắn, việc này cũng không khó.

Trình Thiên cảm thấy buồn cười, giọng nói đầy vẻ châm chọc: " Chưa gì đã bị phụ nữ trói buộc rồi? Chỉ vì cô ta không thích ở đây, cậu đã định ra nước ngoài? Muốn đến đâu? Canada? New Zealand? Thụy Sĩ hay nước Áo? Nếu cô ta lại không thích, cậu phải làm sao? Tôi biết cậu rất thích Tiết Đồng, nhưng mà cậu có xác định được là cô ta cũng thích mình?.”

“Cô ấy cũng thích tôi.”

Trình Thiên cười khẽ: “Trạch, cậu không hiểu chuyện tình cảm, phụ nữ căn bản chỉ đơn giản thích đàn ông. Mà họ còn thích đàn ông có thân phận, địa vị, tiền tài, có thể mang họ đi đến bất cứ nơi đâu.

Ví dụ như Liễu Lị hoặc là những người khác bên cạnh tôi, nếu tôi chỉ là người làm công nghèo hèn cậu nghĩ rằng họ sẽ cam tâm tình nguyện đi theo tôi? Cậu nói Tiết Đồng thích mình, vậy cô ta thích ở cậu điều gì? Cái đuôi dài không giống người bình thường của cậu? Từ lúc hai người phát sinh quan hệ, có bao giờ cô ta chủ động cầu xin cậu không?”

Long Trạch không lên tiếng.

“Phụ nữ chính là như vậy, cậu đối tốt một chút họ liền lên mặt ngay.” Trình Thiên tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán đúng, gần đây cậu không biến thành hình dạng kia?”

Long Trạch kinh ngạc nhìn hắn.

Cái nhìn này đồng nghĩa với hắn đã nói trúng tim đen của Long Trạch, Trình Thiên chậm rãi nói: “Cậu lo sợ Tiết Đồng sẽ chán ghét mình cho nên không dám biến thành hình dạng kia. Cô ta chỉ là sợ nên mới đi theo quan tâm đến cậu. Một khi cô ta không còn sợ thì sẽ rời khỏi cậu ngay, lúc đó cậu sẽ bị người khác cười nhạo.”

“Sẽ không.” Long Trạch phản bác.

“Haha! Trạch, nếu ngay cả phụ nữ cậu không quản được, thì thật mất danh tiếng.”

Trình Thiên nâng ly nhấp một ngụm rượu: “Phụ nữ chính là không thể nuông chiều, nếu không sớm muộn cũng có ngày họ cưỡi lên đầu cậu. Vài năm qua cậu chứng kiến không ít, con vịt nấu chín còn có thể chạy, huống chi người phụ nữ có đôi chân dài."

Long Trạch hiểu được điều này, hắn chỉ biết, muốn sinh tồn thì cần phải nắm chặt mọi thứ trong tay, ngay cả việc để bản thân tồn tại trên thế giới này, ai ai cũng có thể làm cho nghiêng trời lệch đất, huống chi lòng người khó đoán?.

Tiết Đồng chưa từng chủ động với hắn, thậm chí mỗi lần bắt đầu cô đều kháng cự, cô cũng không thích chủ động hôn hay chạm vào hắn, nếu Tiết Đồng thật sự yêu hắn, dùng lí do xấu hổ để giải thích dường như rất gượng ép. Dù sao hắn cũng khác với người thường, nếu Tiết Đồng có lựa chọn, không có lí do gì khiến cô phải ở chung với một người như hắn?

Long Trạch cảm thấy nan giải, day day trán, lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Trình Thiên nhìn dáng vẻ của Long Trạch, bật cười, vỗ vai hắn: “Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Là đàn ông cần phải có tôn nghiêm, có vẻ người phụ nữ của cậu không biết nghe lời, nếu không hài lòng trong lời nói cứ giao cho tôi dậy dỗ lại, phụ nữ phải dùng cả đường mật lẫn roi vọt mới có thể ngoan ngoãn phục tùng.

Nếu cậu không muốn cho người giám sát, nhưng lại lo cô ta chạy trốn, cũng rất đơn giản, gắn lên người cô ta thiết bị định vị là được, cậu có thể kiểm tra cô ta từ xa. Nhưng chỉ sợ đến lúc đó cậu lại yếu đuối để tình cảm chi phối.”

Sâu trong suy nghĩ của Trình Thiên, hắn khó chịu khi Long Trạch mang theo Tiết Đồng tới đây, loại phụ nữ được mua về chỉ nên để trong nhà không được phép ra ngoài, nhưng Long Trạch lại hoàn toàn làm ngược lại, không những thế hắn còn bố trí người theo sát bảo vệ cô ta.

Long Trạch cảm thấy phiền muộn, lại uống thêm ly rượu, vị đắng chát của rượu tràn ngập khoang miệng, tuy rằng Trình Thiên có những quan điểm vô sỉ, nhưng đối với Tiết Đồng hắn cũng có phần kiêng dè.

Long Trạch đứng lên: “Tôi tự mình giải quyết việc này.”

“Được rồi, đừng quên vài ngày sau có cuộc thi lớn.” Trình Thiên nhắc nhở.

Long Trạch gật đầu, mệt mỏi trở về phòng mình. Hắn biết Tiết Đồng luôn muốn được tự do sải bước trên đường phố, không ai bên cạnh giám sát, mà hắn cũng ghét bị người theo dõi, cho nên mới luôn ở bên cạnh cô. Phải chăng cô không cam tâm tình nguyện ở chung với hắn?

Tiết Đồng còn đang ngủ trưa, Long Trạch mở cửa phòng, không cởi áo khoác trên người mà trực tiếp nằm xuống giường, ôm lấy cô ngủ. Tiết Đồng ngủ không sâu, hàng mi khẽ nhúc nhích, như đang mơ giấc mơ đẹp bị người khác phá hoại.

Nếu hắn mang cô ra nước ngoài, không ai đi theo giám sát, không bị ngăn cách bởi nước biển mênh mông, liệu cô có thay đổi ý định rời bỏ hắn?

Long Trạch không chắc chắn, cô đã thuộc về hắn, nhất định hắn sẽ không để cô rời xa mình, từ lúc Tiết Đồng đến bên hắn, cuộc sống của hắn ngày càng trở nên có ý nghĩa, Long Trạch yêu cô hơn cả bản thân mình, vì cô, hắn sẵn sàng bỏ công việc đang làm, cùng cô đi tới chân trời góc biển.

Nhưng nếu Tiết Đồng không yêu thương hắn, thì những việc hắn làm cho cô, còn có ý nghĩa gì?

Nếu như vậy, hắn đành đem cô trở về đảo, giam cô ở bên cạnh hắn suốt đời. Tiết Đồng là của Long Trạch, không ai có thể thay đổi sự thật này, hắn sẽ chặt đứt đôi cánh tự do của cô.

Long Trạch ở bên cạnh im lặng ngắm nhìn cô, làn da non mịn mềm mại, đôi môi phớt hồng tựa một đóa hồng kiều diễm, hắn thật sự yêu cô, thích nụ cười hồn nhiên, thích đồ ăn cô nấu, thích những lúc cô ở dưới thân hắn phát ra tiếng rên nỉ non, nhìn cô núp trong lòng, Long Trạch khẽ cười, sau đó đặt lên má cô một nụ hôn.

Tiết Đồng khẽ giật mình, theo bản năng tự nhiên “ưm” một tiếng, Long Trạch rất nhanh đem lưỡi vào cái miệng nhỏ nhắn kia mà thâm nhập khuấy đảo, xoay người đặt cô dưới thân mình.

Rèm cửa sổ tuy được đóng kín, ánh sáng có phần mờ nhạt nhưng vẫn là ban ngày nên có thể nhìn rõ, Tiết Đồng không mê mị như giấc ngủ sâu của đêm tối, lúc Long Trạch dừng nụ hôn lại, cô đẩy tay hắn ra: “Làm gì vậy, ban ngày đừng như thế.”

Long Trạch bị bàn tay Tiết Đồng ngăn lại, hắn tham lam tiến vào áo ngủ, cô vội chụp tay hắn: “Buông ra, tôi không thích.”

Sức của cô quá yếu, đối với Long Trạch chỉ như con gió thoảng quá. Hắn đem nụ hôn nóng bỏng đặt lên cổ Tiết Đồng, cô lớn tiếng: “Buông ra! Bây giờ tôi không muốn!”

Đến khi thấy cô phản ứng mãnh liệt, hắn mới dừng lại, chống hai tay xuống giường, nhìn cô: “Vì sao ban ngày không thể làm?”