Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 40: Bị áp? ngã?




Hô hấp gấp gáp, đỏ mặt tía tai, huyết mâu dâng lên một tầng hơi nước, cắn chặt môi, đáy mắt khát cầu gần như muốn đâm thủng thân thể Trầm Lăng, hầu kết trượt trượt mang theo thanh âm nuốt nước bọt, làm cho không khỏi có chút khẩn trương hơn.

Ngón tay bấu chặt vào chăn đệm, đầu ngón tay run rẩy tập kích vòng eo Trầm Lăng, sự mềm dẻo mượt mà khi đụng vào hông Trầm Lăng, từng bước một tiến tới, huyết mâu dần tối lại gần như biến thành đêm đen, hơi nước quanh mình không ngừng bay lên, cúi đầu từ trong cổ họng sinh ra một tiếng gầm khẽ, gắt gao siết chặt hai chân, nhìn thẳng vào Trầm Lăng, cảm thụ ngón tay đang du tẩu ở trên người.

Thứ cứng rắn bên dưới để sát mông Trầm Lăng, trong nháy mắt hai cánh tay cường kiện đích kiềm trụ vòng eo của Trầm Lăng, hướng về phía trước nhẹ nhàng luật động, đem thứ đông tây kia cắm vào mông Trầm Lăng, một chút lại một một chút ma sát lên, dục niệm vừa thư giải dưới đáy lòng liền dâng lên.

“Ách!” Trầm Lăng đang trêu trọc trên người Thác Bạt, cả người liền run lên, rất nhanh nhận thấy được xúc cảm nóng hổi dưới hạ thân, thế nào cũng thật không ngờ Thác Bạt lại làm ra động tác như vậy, thân thể cứng ngắc bị ép phải thừa thụ ma sát của Thác Bạt.

Đôi mắt hơi co rụt lại, Maya phía sau lưng dần dần biến mất, mái tóc dài tới thắt lưng chậm rãi rút ngắn, con ngươi màu tím dần dần biến màu, kiềm chế cánh tay Thác Bạt, thân thể hư nhuyễn ghé vào trên mình Thác Bạt, con ngươi đen mở ra nhìn Thác Bạt dưới thân sắp phun trào, đáy mắt chợt lóe lên lo nghĩ rồi biến mất. (nếu vị nào có thắc mắc về tư thế trên thì nó là 01)

Chết tiệt! Đây là có chuyện gì? hắn thế nào mà lại đi trêu chọc tên ngu ngốc Thác Bạt, Trầm Lăng vừa kinh qua một cơn lốc ***, bị Thác Bạt như vậy cọ cọ, thân thể tự nhiên có phản ứng, đến cả hậu huyệt cũng không chậm chế bắt đầu phân bố dịch thể.

“Ân a!” Hé miệng, không khỏi phun ra tiếng rên rỉ trầm thấp, cúi đầu, yếu ớt, mang theo ý tứ hàm xúc tựa như gãi ngứa tâm can rơi ra, khuôn mặt tuẫm mỹ phiếm đỏ, đôi môi ướt át, hơi hé mở, giống như muốn đầu độc người khác.

Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ của Trầm Lăng, thân mình Thác Bạt phút chốc căng cứng, huyết mâu nhìn chằm chằm Trầm Lăng, trong đầu không khỏi nhớ tới  tình cảnh ngày đó nhìn thấy, Trầm Lăng bị Bác Nhã giam cầm  trong ngực, tùy ý chà đạp, cảnh tượng đó nhượng con ngươi Thác Bạt con ngươi không khỏi tối đi vài phần. Nuốt nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở của Trầm Lăng, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm bờ môi.

“Lăng, Lăng …..” trong miệng không ngừng gọi lên tên của Trầm Lăng, khẽ mượn lực, liền đem Trầm Lăng áp đáo dưới thân, cúi đầu cắn đôi môi hông nhuận của Trầm Lăng, thô lỗ mang theo trúc trắc, giống như chẳng nên làm thế nào cho phải, thô lỗ mà cắn xé, chỉ chốc lát giữa hai người liền nồng lên mùi máu tươi.

Bàn tay to đầy những vết chai sạn, không hề có kết cấu sờ soạng thân thể Trầm Lăng, Trầm Lăng cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Thác Bạt làm loạn trên người, nếu cái thân thể thực sự quá phù hợp ở vị trí bên dưới, thì mấy cái hành động khiêu khích trúc trắc như thế này, đều nhượng Trầm Lăng không thể kềm chế, đáy lòng rủa thầm nguyệt thần chết tiệt, cái gì nguyệt thần sử? Kháo TMD.

Nhìn bộ dáng Thác Bạt gấp gáp khó nhịn, Trầm Lăng than nhẹ một tiếng, mở miệng, quấn lấy lưỡi Thác Bạt chậm rãi triền miên, bất đồng với Đông Hoàng ôn nhu mang theo trấn an, bất đồng với Bác Nhã cường thế mang theo xâm phạm, bất đồng với Huyền Minh dụ dỗ mang theo ỷ lại, Thác Bạt là cấp thiết mà cuồng bạo, cùng bản thân hắn vừa vặn tương phản.

Theo động tác hai người, da thú trên người sớm bị bỏ ra, thân thể quang lỏa kề sát, tương thiếp cùng một chỗ, Thác Bạt mở to huyết mâu vô tội dừng trên mình Trầm Lăng, trong miệng không ngừng gọi tên Trầm Lăng.

Đầu đầy hắc tuyến nhìn Thác Bạt bộ dạng khó nhịn, đôi môi sưng đỏ tiến lên, nhẹ nhàng hàm trụ môi Thác Bạt, trấn an Thác Bạt đang vội vàng xao động, lực tay nhẹ nhàng nắm vật đang ngạnh ở phía dưới, đem nhét vào lòng bàn tay, thứ nóng hổi cứng rắn tương thiếp cùng một chỗ, cấp thiết nhảy lên, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, lên xuống

“Lăng, ân a! Thật thoải mái, nhanh, nhanh ……. nhanh nữa lên.”

Câu quấn quít lấy môi lưỡi Trầm Lăng, đem tất cả những động tác ban nãy Trầm Lăng dùng trên người y, toàn bộ dùng lại một lần, lạnh lẽo mang theo lửa nóng cắn mút đậu đỏ dựng thẳng trước ngực, chỉ bạc trong suốt theo khóe miệng tích lạc, hình thành một tình cảnh *** mỹ.

Giống như có chút sáng tỏ, bàn tay to cầm dục vọng của Trầm Lăng động thủ, vòng eo một chút lại một chút canh mãnh liệt ma sát với vật đang gượng lên kia của Trầm Lăng, vui vẻ trong xương cốt từ điểm tiếp xúc của cả hai lan ra khắp tứ chi.

“Chết tiệt! từ từ, chậm một chút —— ”

Trầm Lăng thở phì phò, khí tức có chút bất ổn, thân thể hư nhuyễn đích bị ép thừa thụ động tác mãnh liệt của Thác Bạt, hơi ngẩng đầu nhìn thứ thô thô đen đen ở phía dưới, trán gian không khỏi rớt xuống ba đường hắc tuyến, đáy lòng mừng thầm.

Cũng may Thác Bạt không hiểu về ***, nếu không phải bị hắn quấn lên, phỏng chừng Thác Bạt với Bác Nhã còn có thể lăn qua lăn lại, thân thể qua kinh luyện đạt được cao trào, bạch sắc dịch thể phun ra, toàn bộ rơi lên bụng Thác Bạt.

Cảm thụ được bàn tay to dày của Thác Bạt, thành thạo trêu chọc vật mềm nhũn kia, lòng bàn tay truyền tới xúc cảm cứng rắn, nhượng Trầm Lăng thân thể run lên, hắn biết Thác Bạt sẽ không dễ dàng như vậy kết thúc.

“Lăng, thực thoải mái nha!”

Sau khi phát tiết qua, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, gợi cảm chết người. Thác Bạt khẽ cắn cổ Trầm Lăng, chướng mắt nhìn những hồng ngân ở trên cổ Trầm Lăng nãy giờ, huyết mâu (mắt đỏ máu) bắt đầu nảy sinh bất mãn, đối với những địa phương còn lưu lại dấu vết, dùng sức mút vào, thẳng tới khi xuất hiện hồng ngân mới mới bằng lòng buông tay.

Lật Trầm Lăng lại, để cho lưng Trầm Lăng đưa về phía mình, bàn tay khép hai chân Trầm Lăng lại, rất nhanh đem cái vật sưng cứng, sát nhập vào giữa hai chân, mạnh tay gìm giữ sau lưng Trầm Lăng, thẳng cho tới lúc nó ửng đỏ lên mới bỏ qua

Cúi đầu ngậm lấy cái khuyên tai của Trầm Lăng, nói “Lăng, dùng sắc kẹp chặt nga, đừng có thả lỏng. Vì Lăng không nói cho ta biết ta phải làm thế nào, ta cũng không cưỡng cầu, bất quá Lăng hiện tại phải thoả mãn nó, làm nó không cứng dậy nổi mới ngừng nha”

Giống như bị thiên lôi đánh trúng, thân mình Trầm Lăng rung đông, vô lực quay đầu nhìn ánh mắt mê đắm của Thác Bạt, nhìn vật cứng bị kẹp chặt giữa hai chân, hắc thô cằng rắn, mỗi lần tiến đến đều vừa vặn cọ lên chỗ mềm nhũn kia, cứ như vậy mà tiếp diễn.

Không qua lâu, phản ứng rất nhanh đã xuất hiện, bên tai không khỏi truyền đến tiếng cười yếu ớt của Thác Bạt, sang sảng lại mang theo vui sớng. Làm cho người ta lâm vào sửng sốt là tiếng cười đó ngoài ý muốn lại thấy rất êm tai.

Trọng trọng trùng kích, thân thể không ngừng phát ra thanh âm phốc xuy, Thác Bạt thoả mãn thở ra, giống như không biết mệt mỏi, không ngừng ở trên người Trầm Lăng đoạt lấy. Trầm Lăng trước khi hôn mê ý niệm cuối cùng trong đầu chính là, bắt lấy cái gọi là Nguyệt Thần kia, hung hăng chém cho y một trận, cái gìmà Nguyệt Thần sứ chứ? Nói thẳng là heo mẹ không phải đúng hơn sao.

Vừa nghĩ tới tin tức không lâu trước thu được trong đầu, hắn ngay cả ý niệm muốn chết đều có!

Hồn nhiên không hề nhận thấy Trầm Lăng ở dưới thân đã sớm ngất đi, Thác Bạt giống như một mãnh thú không biết mệt mỏi, si mê quấn quít lấy Trầm Lăng muốn có được nhiều hơn, giống như muốn lấy về khoái cảm mà mười năm qua y chưa từng nếm thử.

Sau khi tỉnh lại, Trầm Lăng đã không còn nhớ những chuyện đã xảy ra lúc trước, cả người đau nhức, nhất là hai chân chết lặng không còn chút tri giác, giở cái chăn ở trên người ra, hôn ngân đầy rẫy, khảm trên toàn bộ thân mình Trầm Lăng, đến ngay cả gốc đùi cũng có, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ lúc trước khi hắn ngất đi đã xảy ra chuyện gì?

Thật lâu sau, trong đầu hắn vẫn là một khoảng trống rỗng, như thế nào cũng không nghĩ ra đến tột cùng đã xảy ra truyện gì? Khẽ xoa bóp hai bên thái dương, tầm mắt bỗng nhiên rơi xuống Thác Bạt đang nằm bên cạnh, im lanựg nhìn vẻ mặt cười ngốc ngốc của y.

Cả người run lên, khoé miệng cũng hung hăng co rút, thân thủ đem Thác Bạt si ngốc trước mắt này đẩy ra mấy thước, con ngươi đen nghi hoặc nhìn chằm chằm Thác Bạt, nói “Ta như thế nào lại ở trong này, đây là có chuyện gì? Giống như bị người lăn mấy lần? Có chuyện gì phát sinh sao?” Thân thủ vuốt ve hồng ngân không đếm nổi trên người, giống như có chút sưng huyết.

Thác Bạt như trước vẫn ngây ngô cười, không để ý tới câu hỏi của Trầm Lăng trực tiếp đem Trầm Lăng ôm vào người, ghé lên môi Trầm Lăng hôn vài cái, sau đó tựa trên đầu vai Trầm Lăng, nhẹ nhàng cọ cọ

Bị Thác Bạt cọ một cái, không bao lâu suy nghĩ liền quay về trong đầu, thân mình phút chốc cứng đờ, vẻ mặt nghi ngờ trong nháy mắt hoá thành đỏ ửng, bàn tay nhéo lấy mặt Thác Bạt, hung hăng kéo y ra xa

Gào thét đem Thác Bạt từ trên giường đá xuống, sau đó sắc mặt đen lại, tay xoa xoa vòng eo, xanh mặt âm trầm nhìn Thác Bạt, cầm thú, rõ ràng hắn đã ngất xỉu, thằng nhãi này còn tiếp tục làm, khó trách hai chân đã mất đi tri giác, hai bên sườn lại sưng đỏ sưng huyết, có mấy chỗ còn bị phá da.

Sưng đỏ, sung huyết. Chỉ chạm khẽ một cái liền dị thường đau đớn, vật phía dưới mềm nhũn do sử dụng quá độ, lúc này đang suy yếu ngủ đông, Trầm Lăng nhẹ nhàng vươn tay chạm cái, đau đớn liền xông thẳng tới đầu.

Ngón tay run run chỉ vào Thác Bạt, những gì cần nói đều đã quên sạch, cũng có lẽ là do hắn tức qua. Miệt mài quá độ a! Khó trách thân mình đau như vậy, tên Thác Bạt này cả chút kiềm chế cũng không có, đáng chết thân thể hắn còn chưa có chuyển hoá hoàn toàn, căn bản là thừa nhận không nổi tính dục của giống đực lúc này

Này này ……Thác Bạt vừa bị đá xuống gường, khẽ ló đầu lên, tức thời nhìn thấy gương mặt lúc trắng lúc xanh, không chút thay đổi của Trầm Lăng, nhất thời cũng trở lên cẩn thận mà đứng dậy, sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Trầm Lăng, cẩn thận nuốt nước miếng, ngón tay đan cùng một chỗ, hỏi “Lăng, như thế nào không thoải mái sao? Ta hôm nay mới biết được nguyên lai làm cái sự tình này, thế nhưng lại thoải mái như vậy, Lăng về sau chúng ta thường xuyên làm được không?”

”Cái gì?” giống như người thường gặp phải ma quỷ, con ngươi đen của Trầm Lăng phóng xuất sát khi nồng đậm, này còn chưa có thực sự làm, đã bị Thác Bạt làm cho ngất xỉu, toàn bộ thân mình giống như bị tra tấn hành tẩu không tiện, nếu thực sự phải làm, kia chẳng phải tính mạng của hắn sẽ khó giữ hay sao.

Trước kia cùng bọn Đông Hoàng làm chuyện này, bọn họ có biết bao nhiêu tự kiềm chế, còn cái tên Thác Bạt ngu ngốc này đừng nói tự kiềm chế, phỏng chừng đến cái gì gọi là tự kiềm chế cùng không biết, thiên tài mới đi đáp ứng yêu cầu của thằng nhãi Thác Bạt này.

“Chẳng lẽ không được? Nhưng thực sự thoải mái mà, Lăng không phải cũng rất thoải mái sao? Ngươi còn ngất xỉu đi nữa mà, ngươi rõ ràng cũng hiểu thực thoải mái a, vì cái gì không được?” (ta thực sự muốn treo cổ a, sao cứ có cảm giác giống như huỷ hoại mầm non tổ quốc thế này)

Thác Bạt nghiêng đầu, huyết mâu dần dần nhạt màu, khôi phục trà mâu (mắt màu trà) ấm áp. Đáy mắt nồng đậm vẻ uỷ khuất, không rõ Trầm Lăng vì cái gì lại muốn cự tuyệt? Nhìn đôi môi Trầm Lăng còn có chút sưng đỏ, ánh mắt Thác Bạt không khỏi tối sầm lại.

Ô ô …… hảo muốn đè Lăng, lại  làm một lần nữa, nhưng sắc mặt Lăng thực khủng bố a, cho dù mắt Thác Bạt có mù đi chăng nữa cũng biết rõ, y nếu dám nói ra cái suy nghĩ kia, Trầm Lăng tuyệt đối sẽ bóp chết y.

“Không được, tuyệt đối không có lần sau, ta đói bụng, mau mang đồ ăn cho ta, nhớ rõ tìm thêm y sư cùng thùng nước và dược thảo về đây”Trầm Lăng ôm mặt. nhìn Thác Bạt ngồi dưới đất, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bóng đen ngoài cửa sổ, rất nhanh đem Thác Bạt ra sai khiến, đầu dựa vào cạnh giường

Nghe Trầm Lăng nói xong, Thác Bạt thần sắc lo âu, khẩn trương nhìn Trầm Lăng, vội la lên “Lăng, như thế nào bị thương, đau ở đâu?” Tầm mắt rơi xuống chỗ sưng đỏ dưới hai chân Trầm Lăng, đồng tử co rụt lại, hiểu được Lăng vì sao lại sinh khí.

“Ra ngoài, chuẩn bị thức ăn đem vào đây.”Lời nói còn chưa dứt, Thác Bạt liền như một trận gió nháy mắt xông thẳng ra ngoài, cánh cửa do bị một lực quá lớn đánh vào, không khỏi vang lên một trận chi dát ầm ĩ, nhìn Thác Bạt giống như cuồng phong biến mất khỏi căn phòng, ngón tay Trầm Lăng hơi hơi cử động, một vằn nước theo lòng bàn tay lan ra phủ khắp tứ chi, những nơi vằn nước đi qua, đau đớn trên thân liền nháy mắt giảm đi không ít.

Trầm Lăng cẩn thận khống chế lực đạo, chuyện này hắn hiện tại còn chưa có muốn nói ra, thân thể hắn còn đang trong quá trình chuyển hoá, những tri thức trong đầu cần phải được sắp xếp lại, liếc mắt nhìn ra bóng đen ngoài cửa sổ, liền gợi lên một nụ cười lạnh.