Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 47: Chuyển biến




“Nơi này? Ngươi xác định?” Thác Bạt nhướn mày nhìn Đông Hoàng, đáy mắt mang theo nghi vấn. Đối với mấy người Đông Hoàng, y thực sự khó chịu, sự tồn tại của họ làm Lăng không ngừng muốn rời khỏi y

Nhất là sau khi hưởng qua hương vị của Lăng, cảm giác ghen tị kia càng sâu, nghĩ mấy người này cũng từng như vậy chạm qua thân mình của Lăng. Y đã bắt đầu điên cuồng không dứt, muốn đem bọn họ xé thành từng mảnh

Là giống đực cường đại nhất được xưng tục là vì sao sáng trên đại lục, trong tay y cũng lây dính vô số máu tươi, nhưng duy độc lại không thể hạ thủ đối với mấy người này, y sợ hãi ánh mắt chán ghét cừu hận của Lăng, vì thế không thể không che dấu ghen tị đnag sinh sôi không ngừng trong lòng

Đông Hoàng gật đầu, nghiêm túc nói “Hơi thở Lăng lưu lại biến mất gần nơi này, hơn nữa chỗ này còn ẩn nấp một cỗ khí tức hắc ám cường đại, nếu ta đoán không sai, Ác Ma giáng lâm cùng với Nguyệt Thần sứ đã ở nơi này” Ngữ khí bình thản, không nhanh không chậm nói ra, nhưng sâu trong đáy mắt đã bắt đầu phát ra lệ khí, tiết lộ tâm tư chân chính của y lúc này.

Huyền Hàn nhếch khóe miệng, nơi này còn lưu lại cả mùi của Loan Phượng, xem ra việc Trầm Lăng mất tích cũng có liên quan tới Loan Phượng, nhưng vì cái gì? Hoàng mâu nổi lên lạnh lẽo, hơi thở quanh thân dần càng âm u, y hơi hơi nhíu mày, đáy lòng quanh quẩn một cỗ bất an, tựa hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.

“Ngươi không phải lúc nên cần giải thích, vì sao chỗ này lại xuất hiện mùi của Loan Phượng sao, Loan Phượng lúc này không phải đang ở chỗ nghỉ ngơi của Dực Xà tộc sao?” Huyền Minh thần sắc lạnh lùng, đề phòng nhìn chằm chằm Huyền Hàn, không thể trách y lại hoài nghi Huyền Hàn, Loan Phượng chỉ nghe lời của Huyền Hàn, ở trong lòng của Huyền Minh, cho dù Huyền Hàn có bảo Loan Phượng đi tự sát, Loan Phượng cũng sẽ chấp hành không chút do dự.

Sau câu nói của Huyền Minh, những người khác lần lượt ngẩng đầu, nhìn Huyền Hàn đứng trong bóng tối, Đông Hoàng cùng Bác Nhã nháy mắt đứng lên đề phòng, Thác Bạt híp trà mâu, thần sắc bất động, bất quá bàn tay siết thành quyền, không khó nhìn ra, y đã sớm chuẩn bị tùy thời xuất thủ đánh úp về phía Huyền Hàn

Cân nhắc khoảng cách, Huyền Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập hơi thở lạnh như băng, mở miệng nói “Ngày đó Loan Phượng sau khi ngất đi lúc tỉnh lại, cử chỉ thập phần quỷ dị, ta hoài nghi có kẻ động thủ, hành tung của Loan Phượng cũng thập phần quỷ dị, hôm nay lúc ta đuổi theo y chính là tìm thấy các ngươi” Thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo, mang theo ý tứ hàm xúc chân thực đáng tin cậy.

“Cái gì?” Huyền Minh kinh ngạc ra tiêng, Loan Phượng gặp chuyện không may y như thế nào nửa điểm cũng không phát hiện, này cũng chỉ trách do tinh lực của y mấy bữa nay chỉ đặt trên người Lăng, những sự khác đều bị y xem nhẹ đi “Chuyện lớn như vậy tại sao lúc trước ngươi không nói?”

“Đừng nói nữa, có kẻ tới đây.” Thác Bạt  lạnh lùng quát lớn, ánh mắt nhìn về phía trước, trà mâu dần biến thành huyết mâu, không khí xơ xác tiêu điều nháy mắt tập trung quanh thân, biểu tình lạnh lùng nhìn về phía trước, lúc này hơi hơi căng thẳng, một công một thủ nhìn thẳng vào vách đá phía trước.

Chỗ rừng rậm này, có một mặt dựa vào vách đá, một mặt lại là một con dốc hiểm ác nối với một con sông, nước sông phía dưới chảy thực nhanh, thực siết. Làm cho đáy lòng người ta không khỏi run lên, không dám tới gần. Bốn phía cây cối rậm rạp, một ít chỗ gần như là che kín bầu trời phía trên, chỉ có một ít ánh nắng loang lổ hạ xuống, thứ ánh sáng âm u này, chỉ càng khiến cho thần kinh của người ta không khỏi thêm thắt chặt.

“Kiệt kiệt, Hàn nhi ngươi nhanh tới gặp ta như vậy, là vì tiện nhân này có giá trị gì với ngươi sao, là khuôn mặt này? Hay là khối thân thể trẻ trung này?” từ bóng râm của vách đá phía trước chậm rãi bước ra vô số bóng đen, mùi máu tươi nồng đậm tanh tưởi theo nó trong nháy mắt đã bao phủ cả khoảng không, hơi thở nặng nề từ từ phát ra.

Thanh âm kẻ này vừa xuất hiện, hai gò má Huyền Hàn càng thêm băng giá, thân mình buộc chặt run lên nhè nhẹ, hoàng mâu chợt lóe lên vẻ chán ghét, không thể tưởng tượng nhanh như vậy liền cùng kẻ này gặp mặt. Nhìn con quát vật bất tử trước mắt, biểu tinh Huyền Hàn càng thêm lạnh lẽo, như thế nào cũng không thể đem nó cùng với vị phụ thân nhân từ trước kia liên tưởng thành một.

Vì cái gì lại biến thành như vậy? Huyền Hàn không trả lời nổi.

Cũng có lẽ từ sau lúc Thanh Loan rời đi, người này càng lúc càng trở nên không bình thường, ánh mắt nhìn y làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, hơi nghiêng thân mình, đem Huyền Minh bảo hộ phía sau, hơi thở lạnh lẽo bức thẳng về trước.

“ta cùng hắn chẳng có chút quan hệ gì cả, Huyền Mịch mặc kệ ngươi muốn làm gì ta, hy vọng ngươi sẽ không liên lụy tới những người vô tội, những chuyện xảy ra trong Ám Dạ tộc, hết thảy đều là quỷ kế của ngươi phải không?” Huyền Hàn lạnh băng băng nhìn Huyền Mịch, mà Huyền Minh ở phía sau khi nghe thấy cái tên kia, thân mình đột nhiên rung một chút, sắc mặt nháy mắt tái nhợt vặn vẹo, môi cắn chặt, hai tay ôm lấy đầu, giống như bị hàng vạn con kiến cắn phải.

Đông Hoàng  chuyển động rất nhanh, Bác Nhã cũng bám sát sau đó, phân phân đem Huyền Minh chặn ở cuối cùng “Sao lại thế này? Huyền Minh ngươi không sao chứ?” Thác Bạt  ngẩng đầu nhìn Huyền Mịch, nguyên lai tất cả là do kẻ này gây rối. Huyết mâu phóng thích phẫn uất, Ám dạ tộc không phải do ngoại nhân nhúng tay, Huyền Mịch lần này đã đi quá giới hạn.

Răng nanh chậm rãi vươn ra, sau lưng huyết dực (cánh đỏ) nhẹ nhàng giãn ra, mùi máu tươi tràn ngập, nhìn thẳng vào Huyền Mịch, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên “Thôi miên phải không? Huyền Mịch không thể ngờ được sau hai mươi mấy năm không gặp, ngươi lại trở nên đê tiện như vậy, thực khiến cho người ta khó chịu.” Khác với chất giọng bình tĩnh lúc trước, hơi thở Thác Bạt  lúc này mang theo cả sự lạnh lẽo cùng âm u.

Huyền Hàn vừa nghe tới thôi miên, cả người liền run lên, đáng chết! Y như thế nào cũng không nghĩ tới việc Huyền Minh bị người ta hạ ám chỉ, khó trách thái độ của Huyền Minh đối với y nháy mắt liền trở nên quỷ dị như vậy, rõ ràng là người thân cận nhất, đột nhiên lại có một ngày mang theo phẫn hận cừu thị nhìn y, hết thảy những điều này đều là do Huyền Mịch sớm thiết hạ thế cục.

Trong khi mọi người còn đang giằng co, Huyền Minh nguyên bản đang lăn lộn bất ngờ vọt lên, tới sát bên người Huyền Hàn, tay phải trực tiếp xuyên thẳng qua bụng Huyền Hàn, máu tươi đõ thắm nháy mắt thấm ướt hai người. ‘Khụ khụ!’ Huyền Hàn ho nhẹ vài tiếng, cổ họng không ngừng tràn ra máu tươi, hoàng mâu mang theo kinh ngạc, tay phải hơi hơi vươn, mở miệng kêu “Minh nhi, ngươi …… ta là đại ca, khụ khụ —”

Huyền Hàn vừa nói xong, thân mình liền gục xuống. Huyền Minh trong phút chốc thanh tỉnh, khiếp sợ nhìn bàn tay tràn đầy máu tươi, vẻ mặt mang theo kinh hoàng, vội vàng đỡ lấy thân mình Huyền Hàn, xoay người nhìn Đông Hoàng  la lên “Đông Hoàng , mau, mau giúp ta cứu cứu y, y không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được.”

Huyền Minh khẩn cầu nhìn Đông Hoàng , lúc này y mới nhớ ra hết thảy mọi chuyện, trừng mắt căm hận nhìn ngọn nguồn của tội ác – Huyền Mịch, chính là kẻ này, đã giết Thanh Loan, đem y thôi miên. Đem mọi tội ác y làm đổ lên người Huyền Hàn, làm bọn họ trở mặt thành thù.

Thấy vậy, đồng tử trong mắt Trầm Lăng mạnh mẽ co rút, tên điên này đến tột cùng muốn làm cái gì? Hàn nhi, dĩ nhiên lại là Huyền Hàn. Chẳng lẽ kẻ này cũng là tộc nhân Dực Xà tộc, nhưng vì sao lại phải tính kế Huyền Minh cùng Huyền Hàn như vậy. Huyền Hàn cùng Huyền Minh chính là huynh đệ, việc này làm cho Trầm Lăng hơi hơi có chút kinh ngạc, nhìn miệng vết thương chỗ bụng Huyền Hàn không ngừng ồ ồ chảy ra máy tươi, rõ ràng nên hưng phấn, nhưng vì sao đáy lòng hắn lại ẩn ẩn có chút hoảng hốt

Loan Phượng vừa mới tỉnh dậy, đã nhìn thấy một màn như vậy, cả người giống như mất hồn, không ngừng giãy dụa gào lên “Hàn, Hàn …… Huyền Mịch ngươi điên rồi, như vậy Hàn sẽ chết, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngại Thanh Loan chết còn chưa đủ, đến cả Hàn ngươi cũng không buông tha sao, bọ họ đều là nhi tử của ngươi a, ngươi vì cái gì muốn tra tấn bọn họ như vậy?