Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 27




*chúc mừng ngày lễ độc thân và ngày tổng công ~*

Tháng săn bắt đến, cũng có nghĩa chỉ một tháng nữa thì mảnh đất rộng lớn này sẽ nghênh đón mùa đông giá rét và dài lâu. Người tộc Mèo Rừng đã lục tục toàn bộ đến tộc Dực Hổ, mà giống đực tộc Dực Hổ cũng càng ngày càng bận rộn, cũng càng ra sức săn thú, vừa để hấp dẫn giống cái tộc Mèo Rừng vừa để chuẩn bị cho thú triều.

Trong bộ lạc ai cũng biết mùa đông năm nay có thể sẽ có thú triều, nhưng khiến Tư Văn kinh ngạc là không ai khủng hoảng, tất cả mọi người đều bình tĩnh làm việc của mình. Giống đực cố gắng săn thú, giống cái cố gắng hái quả đào khoai, thú con ngoan ngoãn cùng thú nhân già học kỹ xảo, giúp a ba cất giữa thực vật. Trong bộ lạc vẫn như cũ, hài hòa ổn định, khiến Tư Văn cũng cảm thấy an tâm.

Anh chưa từng trả qua thú triều, thậm chí còn chưa quá hiểu được thế giới này. Những gì anh biết chỉ là đại bộ phận tình huống của tộc Dực Hổ. Làm một người sinh hoạt vài chục năm ở thời đại hòa bình, dù anh biến thành dã thú sinh tồn nửa năm thì trong nội tâm vẫn sợ hãi chiến tranh, huống chi anh còn có người muốn bảo vệ. Nói không hề sợ hãi thì chỉ là lừa mình dối người, nhưng nhìn thấy mỗi người trong bộ lạc đều đang cố gắng làm việc của mình, anh bỗng nhiên cảm thấy thú triều cũng không đáng sợ như vậy.

Con người là loài sinh vật ti tiện lại cao quý, có tâm tư dơ bẩn nhất nhưng lại có phẩm cách cao thượng nhất. Thú nhân là do dã thú dung hợp với con người, sự cường tráng của dã thú kết hợp với sự giả dối của con người, anh cũng không tin thú nhân lại thất bại trước đám dã thú chỉ ỷ vào sức mạnh kia. Huống hồ anh còn là người xuyên việt, tuy hạn chế vì chuyên nghiệp mà không có quá nhiều bàn tay vàng, không thể đạt tới trình bộ xưng bá thú thế, vậy nhưng chẳng nhẽ ngay cả dã thú cũng không đối phó được?

Vậy nhưng anh cũng biết rõ, thú triều tất nhiên sẽ mang tới thương vong. Những gì anh muốn làm là dùng hết những gì mình biết, dùng hết khả năng của mình để mang lại cho những thú nhân thuần phác này thêm một phần cơ hội sinh tồn, sau đó nâng cao thực lực của mình, cố gắng sống sót bảo vệ người mình yêu. Chiến hào là phải đào, tường vây cũng phải xây, vũ khí tầm xa có lực sát thương là phải làm, mà thời gian thì lại không có nhiều. Thời điểm xuyên qua của anh đúng là không tốt tí nào.

Bacon miệng ngậm một cọng cỏ, đẩy đẩy mặt liệt bên canh: “Nhìn ra chỗ này có gì khác thường à?”

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng săn bắt, thương thế của Tư Văn và Og đã khỏi hẳn, theo lý thuyết hẳn là đi săn thú, nhưng vì chiến hào nên bọn họ bị tộc trưởng phái đến xem đào như thế nào, quyết định xong thì buổi chiều sẽ khởi công. Vậy nhưng ba người mới đến một lúc, Tư Văn liền nhìn chằm chằm vào đất dưới chân, một lúc lâu như thế cũng không biết đang nhìn cái gì.

Og thản nhiên nhìn anh một cái, không nói gì, Bacon tiếp tục đẩy: “Cậu ta nhìn khối đất kia lâu như vậy rồi, có phải là nơi này không giống những chỗ khác không? Nhưng tôi nhìn nửa ngày cũng không nhận ra. Tộc trưởng bảo chúng ta ra để đào hầm, đứng đây ngắm cỏ làm gì?”

Og như cũ không thèm nói gì, Bacon cũng không để ý. Anh và Og từ nhỏ đã đánh nhau vô số lần nhưng anh biết, trừ khi liên quan đến Sitter, nếu không Og sẽ không dễ dàng để ý người khác, vậy nên anh cũng không chờ Og trả lời, chỉ vì nơi này ngoài hai người họ thì chỉ còn Tư Văn đang nhìn chằm chằm xuống chân. Nếu có người thứ ba, anh mới không thèm nói chuyện với tên đầu gỗ này, anh thật sự là nghẹn, lâu như vậy không nói chuyện mà cứ đứng không đúng là phát chán.

Tư Văn tựa hồ nghe được tiếng lòng anh, ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Hôm nay không thể đào.”

Og kinh ngạc nhìn anh, Bacon nhíu nhíu mày, thu liễm sự cợt nhả ngày thường, cả người có chút âm trầm: “Có vấn đề?”

Tư Văn lắc đầu: “Không có vấn đề, nhưng bây giờ chưa thể đào. Chúng ta đi tìm tộc trưởng trước.”

Tuy khó hiểu nhưng hai người vẫn cùng Tư Văn đến chỗ tộc trưởng.

Tộc trưởng tộc Mèo Rừng sau khi đến tộc Dực Hổ, kinh ngạc phát hiện giống cái nơi này cư nhiên cũng có thể đi săn. Tuy chỉ săn được động vật loại nhỏ như thú gáy linh tinh, nhưng động vật loại này chỉ yếu với giống đực tộc Dực Hổ, còn với tộc Mèo Rừng lại là tuyệt vời. Giống đực tộc Mèo Rừng không ăn nhiều như giống đực tộc Dực Hổ, khoảng ba bốn con thú gáy là được, giống cái ăn càng ít. Vậy nên loại phương pháp giản tiện an toàn khong mất sức có thể bắt đến thú gáy này đúng là khiến ông phát thèm.

Vậy nhưng dù cho giữa các bộ lạc là quan hệ hữu hảo, hòa bình, rất nhiều đồ vật đều hưởng chung, nhưng một việc rất quan trọng với bộ lạc thì không thể. Loại phương pháp này đối với đại đại bộ tộc ở thú thế này cực kì hữu dụng, vậy nên muốn biết chỉ sợ cũng không dễ.

Tộc trưởng tất nhiên không ngốc. Loại phương pháp này tuy giản tiện nhưng không phải lúc nào cũng bắt được, hơn nữa khu an toàn cũng chỉ lớn bằng đó, thường xuyên làm cạm bẫy thì không lâu lắm động vật ở đó sẽ trở lên thưa thớt. Vả lại, động vật cũng có trí tuệ, cũng sẽ chậm rãi học được cách tránh né cạm bẫy, lâu dần, con mồi bắt được sẽ càng ngày càng ít. Quan trọng nhất là, theo lời Tư Văn, động vật loại nhỏ giảm nhanh, động vật loại lớn ăn thịt chúng nó cũng sẽ ít đi, cứ tuần hòa như vậy, tất cả động vật sẽ giảm số lượng, việc này đối với thú nhân mà nói thì là một trừng phạt cực kỳ tàn khốc.

Thức ăn chính của thú nhân là các loại động vật trong rừng rậm, nếu động vật ít đi, thì đến lúc đó, dù thực lực có mạnh đến đây mà không có động vật thì cũng sẽ chết đói. Từ lâu tộc trưởng đã quyết định là qua mùa đông này sẽ hạn chế hoặc cấm làm bẫy một thời gian, đợi đến lúc mấy loại như thú gáy nhiều hơn lại tính. Loại phương pháp này mặc dù giản đơn thuận tiện, nhưng cũng có khuyết điểm, nói cho tộc Mèo Rừng cũng không sao.

Vậy nên, tộc trưởng tộc Mèo Rừng ngoài dự đoán mà nhận được phương pháp cạm bẫy, đồng thời còn có cả lời khuyên. Tuy thế nhưng ông vẫn mững rỡ đến không phân biệt nổi phương hướng. Tuy không thể làm lâu dài nhưng một năm vài lần thì vẫn có thể, đến lúc làm đại tập hợp, thu hoạch cũng đã rất khả quan, qua mùa đông cũng đã thoải mái hơn.

Bên này tộc trưởng tộc Mèo Rừng còn muốn hỏi chi tiết hơn, bọn Tư Văn đã vào tới. Trên mặt tộc trưởng lập tức xuất hiện nụ cười, hỏi: “Thế nào, chọn được chỗ chưa? Được rồi thì chiều nay ta liền an bài người theo các ngươi.”

Bacon tùy tiện ngồi xuống một chỗ, cười nói: “Tộc trưởng, cần gì gấp thế, đợi thương lượng xong cũng không muộn.”

“Thương lượng cái gì? Không phải đã nói xong hết rồi sao? Ra vấn đề gì?” Tộc trưởng lập tức khẩn trương. Việc đào hào lẽ ra phải không có chuyện gì chứ, nhưng bây giờ bỗng nhiên có chuyện, chẳng lẽ xảy ra việc lớn gì làm không đào được?

Tư Văn vội vàng mở miệng: “Không có vấn đề, chỉ là ta cảm thấy chưa nên đào mà nên xây tường vây trước đã.”

“Tường vây?” Tộc trưởng hơi nghi hoặc, Og và Bacon lại có chút đăm chiêu.

Hai người liếc nhìn nhau, Og trên mặt hơi hơi kích động nói: “Có phải giống vây sân mà vây bộ lạc lại không?”

Tư Văn kinh ngạc, Bacon lại kích động nói: “Sân vây xong thì rất nhiều thú con chạy loạn sẽ bị che ở ngoài, vậy nếu xây tường vây, chúng ta xây rắn chắc chút thì có phải là có thể ngăn cản mãnh thú hay không?”

Tư Văn bình thường trở lại, thì ra là từ việc đó mà liên tưởng ra. Như vậy cũng tốt, chia sẻ sự chú mục của mọi người trên người mình là việc làm anh cực vui vẻ. Anh gật đầu, nói: “Đương nhiên, chỉ cần làm cho vững chắc thì mãnh thú không vào được. Tường vây xây ngoài khu an toàn, lại đào một cái hào ở bên ngoài, như vậy mãnh thú sẽ không thể thừa dịp chúng ta sơ sẩy mà chạy vào bộ lạc. Giống cái và thú con cũng sẽ an toàn hơn.”

Hơn nữa nếu xây tường cao một chút thì những mãnh thú không có cánh sẽ không vào được, còn có thể để giống đực tộc Mèo Rừng đứng trên ném trúc mâu. Bọn họ tuy không có sức khỏe lớn như tộc Dực Hổ nhưng thân thể thì nhẹ nhàng linh hoạy hơn, ném trúc mâu cũng đủ, luyện được chính xác thì có thể giết chết một bộ phận. Thế nhưng lời này anh cũng không nói ra, lí do rất đơn giản, chưa làm ra trúc mâu, nói cũng vô ích, cứ đợi làm ra trúc mâu, thí nghiệm lực sát thương rồi nói sau.

Tộc trưởng sao có thể từ chối, lập tức cười đồng ý, liên mồm khen ba người bọn anh, thúc giục nói: “Vậy còn chờ cái gì, mau làm! Cần gì thì nói với ta, bộ lạc tuyệt đối duy trì.”

Og lại cau mày, nói với Tư Văn: “Tường vây có thể xây xung quanh bộ lạc không? Không thể vây cả khu an toàn được. Như vậy, động vật không vào được, động vật khu an toàn sẽ ít đi, không tốt cho thú con học săn.”

Nghe Og nói thế, Tư Văn mới phát hiện, nếu vây cả khu an toàn thì không chỉ công trình quá lớn mà còn ảnh hưởng tới cả số lượng và chủng loại động vật trong khu an toàn, nói không chừng đến ngày nào đó còn không có động vật.

Biết mình sơ sót, Tư Văn lập tức gật đầu, tỏ ý không nên vây cả khu an toàn. Mấy người thương lượng một lúc, quyết định xây tường vây hơi cách bộ lạc một khoảng, không thể kề sát, nếu không sau này có thú con, không có chỗ để xây nhà cửa cho nên tất yếu phải chừa đất trống.

Xác định địa điểm, sau đó là bàn về vật liệu xây tường. Bây giờ thời tiết có gió lại khô ráo, mấy cục gạch anh làm đã khô từ lâu, anh cũng thử nung nhưng đáng tiếc là không có một trường hợp thành công. Nói cách khác, vật liệu xây tường vây còn phải tìm lần nữa.

**

Zổ: tôi chơi thân với 3 con A,B,C. Con A mới lấy chồng tháng trước. Con B định cuối năm, không ngờ mới sáng sớm nó đã gọi tôi báo tin sắp cưới con C. (Con C yêu anh con B). OMG! Thất nghiệp mà phong bì cứ bay từng chiếc thế này thì tôi sống bằng gì??