Thú Nô

Chương 7




Trên cỏ đã tụ tập không ít học viên đang oán giận, giáo sư còn chưa đến, Emi trái lại đã có mặt. Hơn nữa còn chú ý tới Phong Tình lẳng lặng chuẩn bị đứng ở một bên.

“Yêu, công tử bột đến rồi.” Emi đến gần Phong Tình, vênh váo tự đắc nói.

Phong Tình nhíu mày, kỳ quái, mình chọc tới cô nàng này hồi nào? Cúi đầu không phản ứng lại.

“Ngươi điếc?”

Emi tính tình tiểu thư thế nào chịu được Phong Tình làm lơ, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát.

“Bản tiểu thư nói ngươi nghe không được?''

“Ta không phải công tử bột.”

Phong Tình ngẩng đầu, Emi tóc gợn sóng màu vàng, da dẻ trắng nõn, gương mặt mỹ nữ phương Tây rất truyền thống, đáng tiếc bị vặn vẹo rất khó nhìn.

“Có thể đừng quấy rầy ta nữa không?”

Dây dưa với ác ý, tránh được hắn luôn tránh, không thể tránh đành phải ra nghênh chiến.

“Hừ! Bản tiểu thư muốn thế nào cần ngươi quản hả?” Emi thần tình khinh bỉ. “Nam kĩ ghê tởm, cư nhiên còn có mặt mũi xuất môn.”

Nam kĩ? Phong Tình trừng nàng.

“Ngươi có ý gì? Nói chuyện cần phải uốn lưỡi bảy lần!”

“Hmh hmh...” Emi hai tay chống nạnh một bộ dạng bà chằn. “Hôm qua mọi người đều thấy, ngươi ôm một nam nhân tình tứ trên đường phố, ghê tởm như thế, nam nhân bán mông cũng có mặt ở Phare.”

Emi cố ý phóng đại thanh âm, học sinh trên cỏ cũng nhìn qua, ánh mắt xem thường, như một lưỡi dao sắc bén bắn lại.

“Lại ức hiếp tiểu bằng hữu?” Dịch Lỗ Lỗ bỗng nhiên xuất hiện, nghiêm mặt nói với Emi, khẩu khí cũng sủng nịch.

“Đâu có....” Emi lập tức như thay đổi nhân cách làm nũng nói.

“Không có thì tốt!” Dịch Lỗ Lỗ cười nói. “Bắt đầu thôi.”

Phong Tình ngây ra, hắn không gây chuyện, Emi này tại sao thù hằn hắn như thế? Cuộc sống sau này chắc không dễ chịu, xem ra chuyện tán gẫu cùng Ericter trên đường hôm qua bị không ít người thấy được, ai.....

“Ai....”

Bên cạnh bỗng nhiên có một tiểu nam hài tiếp cận, bộ dạng thanh tú làm Phong Tình không khỏi nghĩ đến bằng hữu Lưu Vân thế kỷ 21.

“Ngươi không sao chứ? Cái cô nàng kia xem ra là ghen tị vì giáo sư Dịch Lỗ Lỗ nói chuyện với ngươi hôm qua, lòng đố kị của nàng thật nặng nga, phải cẩn thận đấy!” Nam hài hảo tâm nhắc nhở.

“Cám ơn.” Phong Tình cười trả lời.

“Không cần.”

Nam hài ngượng ngùng cười nói, từ từ chạy về, bên kia có một nam nhân mắt đỏ đang trừng về hướng này.

Thật đáng yêu! Phong Tình nghĩ như thế, tâm tình cũng tốt lên theo.

Bình nguyên ngựa nhảy, bình nguyên xanh biếc mênh mông bát ngát, mỹ lệ lại tràn ngập nguy cơ, ma thú cũng thích cuộc sống thành quần kết đội. Ma thú thường thấy nhất cũng khiến người ta đau đầu nhất, man ngưu, da cứng chắc, hay đấu đá lung tung, lực chống cự ma pháp cùng vật lý cũng rất cao, sở trường lấy sừng trâu trên trán đem người đánh bay.

Phong Tình cảm thán nhìn phong cảnh bình nguyên mỹ lệ, tinh tế nhớ lại lời Ericter nói trước khi đi.

“Bình nguyên ngựa nhảy, Vực thẳm băng tuyết, Rừng rậm sương mù, Lãnh địa giáp ranh, Hố sâu u tối. Bị thế nhân coi là ngũ đại tử vong, dù có là cường nhân có thể hành động xung quanh phạm vi những nơi đó, cũng không dám xâm nhập, vô số đoàn đội mạo hiểm không sợ chết sau khi vào đều biệt vô âm tín, ngươi nhất định phải cẩn thận!”

Vô số đoàn đội mạo hiểm? Những nơi đó chắc chắn đều có rất nhiều thứ hấp dẫn con người, ghi nhớ những lời này, tuy hắn rất muốn đi nhìn một cái, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

“Hảo, tới nơi, bây giờ nói cho mọi người nhiệm vụ của bài tập lần này.” Dịch Lỗ Lỗ lớn tiếng. “Nghe cho kỹ, ba người một nhóm, bài tập lần này là mỗi nhóm ít nhất mang về một con Phong lang (sói gió), đương nhiên, nếu có thể mang về thêm ma thú cao cấp, sẽ thưởng thêm, cũng có khả năng được quốc vương bệ hạ khen ngợi, dưới đây là phân nhóm.”

“Tô Triệt, Lưu Vân, Phong Tình một nhóm...”

Lưu Vân? Phong Tình kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía, đúng lúc thấy tiểu nam hài hảo tâm kia hướng mình đi tới.

“Hey! Chúng ta là một tổ nga, giúp đỡ nhiều nhé!” Tiểu nam hài ngọt ngào cười nói.

“Ngươi chính là Lưu Vân?”

“Ừ!” Tiểu nam hài gật đầu như gà con mổ thóc, kéo nam nhân trầm mặc bên cạnh qua giới thiệu. “Đây là Tô Triệt, ba chúng ta là một tổ!”

Mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhìn Phong Tình, rất đáng yêu.

“Ha ha, ta còn phải nhờ hai người giúp đỡ nhiều hơn đấy!”

Phong Tình cười nói. Có một tiểu nam hài đáng yêu như thế bầu bạn, dọc đường chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

“Hừ!” Nam nhân bên cạnh bất mãn hừ một tiếng, Phong Tình nhìn y khó hiểu

Nam nhân trên dưới hai ba, hai bốn, mày kiếm mắt sáng, tóc dài vụn màu bạc, cả người thấu ra lãnh khốc, đối lập rõ ràng với Lưu Vân đáng yêu nhiệt tình. Nam nhân hừ lạnh ôm Lưu Vân, khó chịu nhìn Phong Tình, như đang ám chỉ quyền sở hữu với Lưu Vân.

Phong Tình hướng nam nhân thản nhiên mỉm cười.

Thoạt nhìn bề ngoài không tồi, hy vọng bên trong cũng giống như thế, có thể hảo hảo đối đãi Lưu Vân.

“Hảo!” Dịch Lỗ Lỗ lại lớn tiếng nói. “Đều phân nhóm xong, các học viên mau chóng đi làm bài tập nào! Làm sớm về sớm, nơi này rất nguy hiểm...”

Nói xong kéo Emi sớm đã chờ đến sốt ruột rời đi. Các học viên cũng từng nhóm oán giận chậm rãi ly khai.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Lưu Vân vui vẻ nói, xem ra rất mong đợi, kéo Phong Tình tuỳ tiện đi một hướng.

“A... Còn đồ đạc...” Phong Tình vừa định nói còn chưa lấy đồ, quay đầu lại chỉ thấy Tô Triệt đã xách đồ của ba người lên đi theo.

“Lại bắt ta phiền toái.” Tô Triệt thở dài bất đắc dĩ.

Lưu Vân cười hắc hắc, còn nhún nhún vai đáng yêu, Tô Triệt sủng nịch nhìn ngắm cậu, tiếp tục thở dài, lắc đầu.

Phong Tình cười, nhìn không khí hạnh phúc dào dạt xung quanh cặp này, hơi hâm mộ hai người.

Một đường cười nháo nửa ngày, phần lớn là Lưu Vân đáng yêu chọc cười hai người kia.

“ Triệt, mệt chưa? Muốn nghỉ ngơi không?” Lưu Vân đột nhiên hỏi.

Tô Triệt lắc đầu nói.

“Dừng lại đi! Vào sâu nữa sẽ nguy hiểm, trước tiên tìm xem ở đây có thấy Phong lang đơn độc hay không.”

“Hảo!”

Ba người dừng lại, Tô Triệt lấy ra ba cuốn sách thật dày trong túi to túi nhỏ xách nửa ngày, lót trên mặt đất, Lưu Vân lập tức kéo Phong Tình ngồi xuống, lầm rầm thì thầm nói.

“Phong, đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?”

Phong Tình lắc đầu, không đói bụng.

“Triệt, ta muốn ăn cái gì đó!” Lưu Vân hướng Tô Triệt ầm ĩ, lại quay đầu qua Phong Tình nói. “Phong cũng ăn một chút đi! Nếu không một hồi nữa có thể muốn ăn cũng ăn không được.”

“Sao lại thế?”

“Bởi vì nơi này rất nguy hiểm, có thể ngay sau đó liền phải chạy trốn bạt mạng, chạy trối chết thì làm sao có thời gian ăn chút điểm tâm, có thực mới vực được mạng mà!”

“Nga...” Tiếp nhận một xâu điểm tâm, Phong Tình nhịn không được lại hỏi. “Cái này là gì?”

Một xâu trái cây nhỏ lấp lánh xanh mượt, nếu đổi thành màu đỏ, hắn cũng phải tưởng là kẹo đường hồ lô.

“Pokuda, ăn rất ngon nga! Ta có bọc đường phèn.” Lưu Vân tựa như hiến trân bảo.

Phong Tình cắn nhẹ một miếng nhỏ, vỏ bọc đường phèn giòn giòn, thịt quả màu xanh biếc nộn nộn, còn không ít nước ngọt ngọt.

“Nước quả chảy ra kìa!”

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lưu Vân, rồi mới cảm thấy khóe miệng bị chọc nhẹ một cái, thoáng chốc ngây người.

“Ngươi làm gì vậy!!!” Tô Triệt rống giận, thấy Lưu Vân còn liếm tiếp, vội vàng kéo cậu vào ngực, không cho cậu vượt rào nữa.

“Nước quả muốn chảy xuống!”

“Chảy thì chảy, ngươi liếm làm gì???” Tô Triệt bị tức không nhẹ.

“Ngươi cũng liếm ta như thế, có gì không ổn sao?” Lưu Vân chớp mắt hỏi.

“Ngươi......” Tô Triệt lập tức đen mặt.

Phong Tình nhìn cặp này, nhịn không được cười ra tiếng thoải mái, rõ là một đôi bảo bối.