Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 30: Phu nhân đại hỉ




Không thể không nói, nhóm nữ đầu bếp này thật sự là những kẻ lão luyện trong phương diện tung tin đồn. Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức nhanh chóng rơi vào trong tai Mộ thị.

“Cái gì? Bệnh rụng tóc!” Mộ thị thiếu chút nữa liền ném đi chén thuốc trong tay, “Ngươi nói ai bị bệnh rụng tóc?”

Thôi ma ma vội nói: “Nô tỳ cũng chỉ là sáng nay nghe người đưa điểm tâm nói, người trong phủ chúng ta đều biết, Nhị tiểu thư hôm qua đi sang Phẩm Lan Uyển, lúc trở về liền biến thành người hói, tất cả mọi người đều nói là bị bệnh rụng tóc rồi!”

“Phẩm Lan Uyển?” Mộ thị nghe đến tên này, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu kinh hoàng, “Đang êm đẹp, nó đi vào đó làm gì?”

Thôi ma ma trả lời, “Cái này nô tỳ cũng không biết, nghe nói cả ngày hôm qua từ khi trở về, Nhị tiểu thư trốn ở trong phòng không chịu ra, ai cũng không gặp.::

Đúng nha, một cô gái đang tuổi thanh xuân, nháy mắt một cái liền biến thành ni cô đầu bóng lưỡng, ai còn muốn ra khỏi cửa nữa, không phải là mất mặt xấu hổ lắm sao?

Mộ thị buồn bực bất an nói: “Nha đầu này, một phút cũng không yên! Một phút cũng không để cho người khác bớt lo!”

Vừa mới dùng một ngàn lượng bạc trấn an nữ ma đầu Ngọc Linh Lung kia tốt một, Ngọc Thiên Phương lại ra cái tình trạng này. Mộ thị đương nhiên không phải đau lòng vì Ngọc Thiên Phương không có tóc, nàng chính là cảm thấy Ngọc Thiên Phương cố tình gặp chuyện tại thời điểm rối loạn này, càng khiến cho nàng thêm vài phần phiền lòng.

Tính tình Ngọc Linh Lung đại biến, Ngọc Thiên Phương lại mắc bệnh rụng tóc, Mộ thị càng thêm tin tưởng bên trong Ngọc gia có vấn đề.

“Kêu các ngươi đi tìm bà đồng, tìm thế nào rồi?”

Tiền ma ma nói: “Nô tỳ đã mời Bạch tiên cô đạo hạnh cao thâm tới, nhưng Bạch tiên cô nói gần đây thật sự rất bận, mấy ngày nữa mới có thể đến.”

Mộ thị khẽ nhíu mày, một ngày nàng cũng không đợi nổi. Mới vài ngày đã nhiều chuyện lộn xộn thế này, nếu còn phải đợi thêm mấy ngày nữa, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

“Ngươi không nói là phủ Ngọc tướng quân muốn mời nàng sao?”

Tiền ma ma vội cười lấy lòng nói: “Nói rồi ạ! Bất quá…bất quá Bạch tiên cô nói, quan lại quyền quý mời nàng cũng rất nhiều, nàng chỉ có thể theo trình tự mà tới, người nào cũng không đắc tội nổi!”

Mộ thị hừ một tiếng: “Cái gì mà đắc tội không nổi, còn không phải muốn nhiều bạc hơn? Ngươi đi nói, chỉ cần có thể đem tai họa trong phủ chúng ta tiêu trừ sạch sẽ, ta sẽ cho nàng một trăm lượng bạc!”

Một trăm lượng bạc cũng không phải là ít, Bạch tiên cô gì gì kia sẽ không chối từ chứ?

Tiền ma ma thấy Mộ thị tức giận, vội vàng đáp lại rồi khúm núm đi xuống.

Chính là đang bàn bạc, thanh âm từ bên ngoài đột nhiên liên tiếp truyền đến: “Phu nhân đại hỉ, phu nhân đại hỉ!”

Mộ thị day day trán, gương mắt nhìn ra phía ngoài. Nàng thật sự nghĩ không ra, thời điểm giặc trong loạn ngoài thế này, nàng còn có thể có đại hỉ gì?

Chỉ thấy vài nha hoàn cùng một người vợ của quản sự cổng sau vội vàng bước tới, vẻ mặt mỗi người đều vui mừng hớn hở, người vợ của quản sự kia hành lễ xong, liền tươi cười nói: “Phu nhân, bên ngoài vừa lấy được tin, lão gia thắng trận, đang trên đường trở về!”

“Cái gì?” Hai mắt Mộ thị trợn tròn, vội vàng ngồi bật dậy, ngay cả đau đớn trên người đều đã quên, “Không phải cuối năm mới có thể trở về sao? Thế nào lại về sớm đến hơn nửa năm?”

Vợ của quản sự cười nói: “Nô tỳ vừa nghe lão gia sắp về, mừng đến mức cái gì cũng không nhớ, vội vàng chạy tới báo tin vui cho phu nhân. Người đưa tin còn chờ ở cổng sau, hay là nô tỳ gọi hắn vào hỏi một chút?”

Mộ thị khẩn trương vẫy tay: “Nhanh đi nhanh đi!”

Người vợ của quản sự vội vàng chạy đi, mọi người trong phòng đều vui vẻ ra mặt, tất cả đều tiến lên nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân! Lão gia lần này khải hoàn trở về, nhất định là sẽ thăng quan tiến tước!”

Mộ thị cũng không giấu được vẻ mặt đắc ý, gương mặt đầy vết bầm tím cũng như tỏa sáng: “Lão gia trở về là tốt rồi, bình an trở về chính là phúc khí của trời đất a!”

Ngọc tướng quân đi ba năm, toàn bộ Ngọc phủ đều phải dựa vào một nữ nhân như Mộ thị chống đỡ, cũng thật không dễ dàng chút nào. Lúc này trụ cột trong nhà trở về, Mộ thị đương nhiên vui mừng.

Trong khi nói chuyện, người vợ của quản sự kia đã dẫn người đưa tin bước vào. Người đưa tin này cũng chính là thế bộc của Ngọc phủ (Các thế hệ đều làm nô bộc cho Ngọc phủ), thời điểm Ngọc tướng quân đi Bắc Cương (vùng biên cương phía Bắc) cũng dẫn hắn đi theo làm người hầu hạ, lúc này Ngọc tướng quân trở về, liền phái hắn đi trước báo tin.

Gã đưa tin cả người mệt mỏi, vừa vào phòng liền quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nhân Vương Dũng, thỉnh an phu nhân!”

Mộ thị vừa thấy gã đưa tin là người quen, liền cảm thấy yên tâm hơn, vội hỏi: “Lão gia đến đâu rồi? Sao lại trở về sớm hơn nửa năm? Thân thể lão gia thế nào?”

Đối diện với những câu hỏi dồn dập của Mộ thị, Vương Dũng cười đáp: “Phu nhân yên tâm, thân thể lão gia tốt lắm. Lão gia đã dẹp yên phản loạn Bắc Cương, cho nên Thánh Thượng ân chuẩn cho lão gia về kinh. Lúc này lão gia đã dẫn binh đến Thiều Môn Quan, ba bốn ngày nữa là về đến kinh thành.”

Mộ thị lúc này mới thoáng yên lòng, trên mặt cũng dần lộ ra nụ cười, lại nghe Vương Dũng kia nói thêm: “Còn một việc khác cần bẩm báo phu nhân. Gia đinh truyền tin phu nhân phái đi đúng lúc gặp được quân binh của lão gia ở Thiều Môn Quan, đưa thư cho lão gia. Lão gia nghe nói Lục tiểu thư trúng độc, lập tức lệnh cho tiểu nhân đem thuốc giải độc ở Biên Cương trở về.”

Mộ thị vừa nghe, ánh mắt tức khắc liền phát sáng. Thương thế của Ngọc Thiên Kiều vẫn không tiến triển, vẫn là mối bận tâm lớn trong lòng nàng, nay nghe nói Ngọc tướng quân đem thuốc giải độc từ Bắc Cương trở về, tức khắc cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: “Mau đưa lên!”

Vương Dũng rút từ trong người ra một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn, nói: “Lão gia sợ chậm trễ thương thế của Lục tiểu thư, lệnh cho tiểu nhân thúc ngựa trở về. Đây là thần dược giải độc đặc biệt có tiếng ở Bắc Cương, lại vô cùng hiệu quả với chất độc của rắn.”

Mộ thị vui mừng khôn xiết: “Thật tốt quá! Ngươi đi xuống lĩnh thưởng đi. Ngươi đâu, đem cho hắn phong bao thượng đẳng!”

Tiếp theo liền đem giải dược đưa cho Thôi ma ma: “Nhanh đem đến cho Thiên Kiều, càng nhanh càng tốt!”

Phân phó hạ nhân xong xuôi, Mộ thị lại thấy Vương Dũng vẫn còn quỳ trên mặt đất, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi sao vẫn chưa đi lĩnh thưởng?”

Vương Dũng dập đầu, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi: “…Lão ra có lời nhắn, muốn tiểu nhân chuyển tới phu nhân.”

Mộ thị vẫn còn đắm chìm trong niềm vui có giải dược cứu chữa cho Ngọc Thiên Kiều, cũng không chú ý tới dáng vẻ chần chừ của Vương Dũng. Nàng nhận lấy tách trà Song Đào bưng lên, nói: “Còn có chuyện gì, mau nói đi.”

Vương Dũng có chút xấu hổ nhìn đám nha hoàn vú già đầy phòng, lại thấy Mộ thị cũng không có ý tứ cho họ tránh đi, đành phải bất chấp khó khăn nói: “Lão gia nói, thỉnh phu nhân chuẩn bị một tòa viện sạch sẽ chỉnh tề.”

Mộ thị nghi hoặc nhướng mày: “Thế nào? Lão gia dẫn khách về sao? Không biết là khách thế nào?”

Vương Dũng quỳ phục bên dưới, không dám nhìn mặt Mộ thị: “Không phải là khách nhân, là…là di nương lão gia mang về từ Bắc Cương…”

Cạch! Chén trà trong tay Mộ thị rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan, Mộ thị nhìn Vương Dũng chằm chằm, không dám tin hỏi: “Ngươi nói cái gì? Di nương cái gì?”