Thứ Nữ Xinh Đẹp

Chương 27: Ở chung




Tâm tình Cẩn Nương rối bời trở về chính viện, nhất thời không biết phải như thế nào. Đến thời gian cơm chiều, Cẩn Nương đang định gọi người mang cơm lên, liền nghe thanh âm Vương ma ma trước cửa phòng, "Lão nô bái kiến Vương gia".

Vương gia đến đây? Hôm nay sắc trời còn sớm mà, nghĩ đến hai đêm liền bị ép buộc mạnh mẽ, Cẩn Nương sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng cũng phải đi ra nghênh đón "Thần thiếp xin thỉnh an Vương gia".

"Miễn lễ". Ngũ Vương gia ngồi ở đại sảnh, có hai nô bộc túc trực ở bên ngoài cửa, chỉ có một thái giám cùng vào hầu hạ. "Dọn cơm lên đi, bổn vương hôm nay mệt mỏi cả ngày nên bụng cũng sớm đói".

Cẩn Nương thấy khó xử, Vương gia thích ăn cái gì, nàng thật tình không biết. Nhìn trộm thái giám phía sau là Cố Trung, bất cứ thời điểm nào thấy hắn cũng đều là gương mặt vui vẻ, hòa ái.

Cố Trung cười hiền từ nói với Cẩn Nương: "Lục tiểu thư yên tâm, lão nô đã an bài xong".

Cẩn Nương cảm kích nhìn, Ngũ Vương gia đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như không để ý tới động tác nhỏ của hai người, nói: "Lại đây đấm lưng cho bổn vương".

Cẩn Nương chỉ chỉ chính mình, Cố Trung gật đầu. Ngũ Vương gia vẫn nhắm mắt như trước, nàng cẩn thận tiến lên, đứng ở phía sau đấm bóp nhẹ nhàng. Thủ pháp của nàng cũng tạm ổn nhưng lực đạo còn yếu. Bất quá Ngũ Vương gia chưa nói dừng, nàng chỉ có thể tiếp tục làm. Đột nhiên Ngũ Vương gia sờ trên tóc của Cẩn Nương, nàng chợt run nhè nhẹ nhưng vẫn tiếp tục dường như không có việc gì.

"Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp". Ngũ Vương gia đột nhiên mở mắt ra, kéo Cẩn Nương ra phía trước, Cẩn Nương lập tức ngồi ở trên đùi hắn. Nàng kinh hoảng nhảy dựng lên, Ngũ Vương gia gắt gao đè lại nên nàng cũng không dám động đậy.

Ngũ Vương gia sờ khăn lụa trên cổ, lại đánh giá kiểu tóc của nàng, "Kiểu tóc này nhìn thật quen mắt, Vương phi trước kia cũng từng trang điểm như vậy".

"Vương gia nói không sai, đúng là Vương phi có trang điểm qua". Cố Trung khẳng định.

"Nhưng mà nàng thích hợp hơn nhiều". Ngũ Vương gia cười nói.

Cẩn Nương lại khẩn trương đứng lên, buổi sáng hôm nay bởi vì kiểu tóc này mà đã phát sinh một hồi phong ba nên lúc này cũng không mong lại tiếp diễn nữa, liền nói: "Vương gia thích thật đúng là vinh hạnh cho thiếp nhưng dù sao cũng đụng chạm đến Vương phi".

"Không sao, Vương phi là người rộng lượng, nàng ấy sẽ không để ý việc nhỏ này đâu". Ngũ Vương gia vuốt nhẹ tóc Cẩn Nương, cầm lấy tay nàng đặt ở bên miệng hôn. Thiếu chút nữa Cẩn Nương kêu ra tiếng, nàng chưa từng trải qua chuyện thế này. Kiếp trước ở Hàn gia, chưa đến trời tối, Hàn Thịnh tuyệt đối sẽ không vào phòng của nàng, trừ phi có chuyện gì khác. Huống hồ bây giờ là ban ngày ban mặt, lại còn có người ngoài ở đây.

Cẩn Nương không được tự nhiên, cảm giác được thân thể Ngũ Vương gia biến hóa. Nghĩ đến sự bá đạo lúc trên giường của hắn, Cẩn Nương liền sợ hãi đứng lên, nàng thật sự sợ lắm. Cung ma ma còn nói cái gì mà nam nữ vui thích, vui thích là thật nhưng mà còn chưa kịp lĩnh hội liền tiếp đến một trận cuồng phong. Cuối cùng để lại cho nàng một thân toàn là dấu vết xanh tím.

"Nơi này là làm sao?". Thì ra Ngũ Vương gia chơi đùa khăn lụa trên cổ Cẩn Nương, thế nhưng thấy được vết thương kia.

Cẩn Nương nhanh chóng che lại nhưng bị Ngũ Vương gia cầm tay nàng lấy ra, "Sao lại thế này?"

Cẩn Nương chột dạ, "Không... Không có gì. Là thiếp không cẩn thận, làm chính mình bị thương."

"Nói thật". Sắc mặt Ngũ Vương gia ngưng trọng, nếu Cẩn Nương không nói thật, hắn liền đem nàng ném ra ngoài.

Cẩn Nương bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, hoàn toàn không có cách nào phản kháng. Chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận đem sự tình đã trải qua nói lại một lần, cuối cùng nói: "Vương gia, đây đều là do thiếp tự làm, trách không được người khác. Vương phi có ban thuốc trị thương rồi, dùng vài ngày sẽ không có việc gì".

Ngũ Vương gia cười lạnh, tựa hồ không có chấp nhận lý do thoái thác của Cẩn Nương nhưng cũng không tỏ thái độ khác. Đầu tiên là phân phó, "Cố Trung, mau cho người đem cao Ngưng Lộ đến".

"Vậng, nô tài đi liền".

Cố Trung vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Đột nhiên Ngũ Vương gia hung hăng cắn lên cổ của nàng, dùng lực hút vào. Cẩn Nương sợ tới mức kêu a một tiếng. Lệ Chi và Anh Đào hầu hạ ở ngoài cửa khẩn trương, hận không thể vọt vào trong phòng. Nếu Lập Xuân và Lập Hạ không kéo lại, thật sự liền xúc động chạy vào.

"Vương gia...thiếp sai rồi, cầu Vương gia tha cho thiếp". Hốc mắt Cẩn Nương ướt át, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Biết sai sao? Sai chổ nào?". Ngũ Vương gia nghiêm túc hù chết người, nào có cái gì tính tình nhân hậu, rõ ràng là cường đạo.

"Thiếp...thiếp... Không nên lừa gạt Vương gia". Cẩn Nương ủy khuất khóc thành tiếng, vừa trách chính mình sơ sót, vừa thấy bản thân thật thảm thương.

"Còn có gì nữa?". Ngũ Vương gia bất động thanh sắc, ánh mắt rất lạnh, bàn tay vuốt ve bên hông Cẩn Nương, một bàn tay đặt ở sau gáy Cẩn Nương thập phần ôn nhu. Nếu không phải tự mình cảm thụ, chắc chắn người này chính là hai loại tính tình.

"Còn...". Cẩn Nương có điểm há hốc mồm. Không cẩn thận chống lại ánh mắt Ngũ Vương gia, liền chột dạ chỉ có thể gật đầu, "Còn có chính là... "Cẩn Nương vắt hết óc, đột nhiên trong đầu có ý tưởng bất khả tư nghị nhưng vẫn đánh bạo nói: "Chính là thiếp không biết yêu quý chính mình, làm bản thân bị thương, thỉnh Vương gia trách phạt."

Lần này Ngũ Vương gia vừa lòng. Ánh mắt vốn băng lãnh cũng trở nên ôn nhu, "Nói không sai. Thấy nàng thành khẩn nhận sai, đêm nay bổn vương sẽ bồi thường cho nàng."

Nhìn Ngũ Vương gia tươi cười còn có hai tay đang làm loạn sau lưng. Cẩn Nương khóc không ra nước mắt, có thể nào không cần bồi thường hay không?!

Ngũ Vương gia hôn nhẹ lên vành tai Cẩn Nương, mơ màng nói: "Cảm thấy ủy khuất sao?".

"Thiếp không có ủy khuất". Cẩn Nương trái lương tâm nói.

Ngũ Vương gia khép hờ mắt, tinh quang chợt lóe, lại nở nụ cười, "Nếu thấy ủy khuất có muốn bổn vương bồi thường cho nàng hay không?".

"Thần thiếp không dám đòi hỏi quá đáng." Cẩn Nương hoàn toàn không nắm bắt được tâm tư Vương gia, liền trả lời

"Nàng muốn cái gì cứ nói, bỏ lỡ cơ hội này là không còn đâu". Ngũ Vương gia giống như mê hoặc người khác, cố tình thả mồi cho Cẩn Nương.

Cẩn Nương thông suốt, nàng có thể hỏi Lục gia như thế nào sao? Ngũ Vương gia cổ vũ nhìn Cẩn Nương, hỏi đi, mau hỏi đi, muốn cái gì thì lên tiếng

Cẩn Nương lấy hết dũng khí, cẩn thận hỏi: "Vương gia, thiếp muốn biết Lục gia như thế nào? Phụ thân có bình an hay không?"

Ngũ Vương gia cười khẽ: "Nàng đúng là hiếu thuận, yên tâm. Đã không có việc gì rồi".

Tinh thần Cẩn Nương nhẹ nhõm, định hỏi lại thật sao nhưng lời nói đến bên miệng vội vàng nuốt xuống, sửa lời nói: "Đa tạ Vương gia".

"Nếu muốn tạ ơn bổn vương thì phải có thành ý, chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, bổn vương không nhận đâu". Ngũ Vương gia bỡn cợt cười

Cẩn Nương... 囧, bởi vì tâm tình chợt tốt, cười hỏi: "Không biết Vương gia muốn thiếp cảm tạ thế nào?"

Ánh mắt Ngũ Vương gia biến đổi, tựa hồ rất là yêu thích bộ dáng này của Cẩn Nương. Sờ hai má của nàng, đến gần bên tai nhỏ giọng thì thầm. Nhất thời mặt Cẩn Nương đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ theo.

"Như thế nào?"

Cẩn Nương ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó lại nói thầm, Vương gia thật là xấu

"Nói cái gì, bổn vương không nghe thấy". Ngũ Vương gia đốt lửa bốn phía trên người Cẩn Nương, nàng yếu ớt phản kháng đến cuối cùng làm cho chính mình thở hồng hộc, quần áo, tóc tai đều rối loạn.

"Vương gia tha cho thiếp đi, thiếp không được đâu". Cẩn Nương thức thời cầu xin.

Ngũ Vương gia nghĩ trước tiên ăn cho no rồi mới tính: "Được, tạm thời bổn vương tha cho nàng. Đợi đến buổi tối thì không thể cầu xin tha thứ được".

Cẩn Nương đỏ mặt: "Đa tạ Vương gia"

Tâm tình Ngũ Vương gia thật tốt, liền gọi to: "Mang cơm lên đi"

Bên ngoài có người lên tiếng trả lời, ngay sau đó đồ ăn liền dọn lên.

Cẩn Nương 囧.....chẳng lẽ mọi người đều ở bên ngoài? Vừa rồi Vương gia và nàng làm chuyện gì chẳng phải mọi người đều biết sao. Thời điểm dùng cơm Cẩn Nương đều cúi đầu, đỏ mặt không dám nhìn người. Ngũ Vương gia thấy Cẩn Nương đáng yêu như vậy, hắn thật muốn hung hăng yêu thương một phen.