Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 3: Bắt tặc lấy tang




Thường ngày Khương Liễu đi lại không ít trong sân Vương phi, nghĩ rằng có thể chạm được vào Vương gia, cảm ơn cơ hội được lộ diện. Vương phi khoan dung độ lượng, sẽ không nói gì cả, đôi khi còn có thể đòi chút đồ tốt.

Nếu là trước kia, Lục Tiếu nghe nàng nói muốn đi đến chỗ Vương phi, thì liền châm chọc ngay, hôm nay không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác khác, trong miệng và mặt không nói lên lời, cam tâm tình nguyện nghe theo sai bảo.

Nhìn thấy Lục Tiếu cầm bộ y phục màu đỏ, lại lấy thêm một sam mỏng màu lục, Mạc Tử Ngọc nhíu mày nói: “Quá mức tươi đẹp tục khí, lấy một bộ y phục màu sắc bình thường đến.”

Lục Tiếu kinh ngạc: “Đây đều là y phục ngày thường ngươi thích mặc nhất.”

“Nói ngươi lấy bộ khác thì lấy bộ khác.” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, để cho Hồng Tiêu chải cho nàng một kiểu tóc đơn giản, trâm cũng chỉ cài một cây trâm màu bạc.

Lục Tiếu với Hồng Tiêu tròn mắt nghi hoặc, Thất phu nhân này thích nhất là ăn mặc xanh đỏ lòe loẹt, trang sức không nhiều cũng không ít, thường mang lên hết, hôm nay sao lại trang điểm thuần tịnh?

Dù là đích nữ ở Tướng quân phủ hay là Vương phi vương phủ, Mạc Tử Ngọc cũng đã tới Kỳ Vương phủ vài lần, cho nên ngựa quen đường cũ tìm đến viện của Kỳ Vương phi rất nhanh đứng ở sân.

Còn chưa vào đến đại sảnh, đã bị thị nữ ngăn lại ở ngoài cửa, thị nữ kia nhìn đoan trang, ngoài miệng cười ngâm ngâm, thái độ cũng rất ôn hòa, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ khinh thường.

“Khương phu nhân mời đi về trước đi, Vương phi đang nghỉ ngơi ở bên trong, nếu có chuyện gì, thì mời người khi khác lại đến!”

Lục Tiếu cũng cảm thấy trên mặt tối lại, kéo ống tay áo Mạc Tử Ngọc, nhỏ giọng nói: “Vương phi không muốn gặp ngươi đâu, trở về đi.”

Khương Liễu chỉ được Kỳ Vương sủng hạnh một đêm, liền nghĩ rằng có thể tương xứng cùng các tỷ muội Vương phi, thời điểm bắt đầu thường xuyên chạy đến sân của Vương phi, thường xuyên đòi chút thức ăn quần áo và trang sức, nếu gặp được Kỳ Vương cũng ở đó, liền liễm mặt đi phía trước. Kỳ Vương chán ghét nàng thô tục, dần dần cũng không đến chỗ sân của Vương phi, hiện tại Vương phi với người trong viện thấy nàng ta đã phát phiền rồi, hay đóng cửa không cho nàng đi vào.

Mạc Tử Ngọc khóe miệng mỉm cười, con ngươi nhẹ nhàng lay chuyển: “Hôm nay Lưu ma ma nói ta trộm vòng tay được Nhị phu nhân ban thưởng của bà ta, sai người náo loạn chỗ ta ở, ta nghĩ ở Vương phủ này vẫn còn Vương phi, liền tống cổ bà ta ra ngoài. Bà ta tuyên bố sẽ đem việc này bẩm báo lại cho Nhị phu nhân, cho ta đẹp mặt. Lưu ma ma là lão nhân ở Vương phủ, ta xuất thân thấp hèn, không hiểu quy củ, nên đến trước mặt Vương phi thỉnh tội, cũng thỉnh giáo Vương phi xem nên bồi tội với Nhị phu nhân như thế nào.”

Thu Đồng rũ mắt suy nghĩ một chút: “Ngươi ở đây chờ.”

Mạc Tử Ngọc đối với Kỳ Vương phủ cũng hiểu biết một vài chuyện, Vương phi Vương thị gả cho Kỳ Vương mười năm mà không có con, cùng Kỳ Vương tôn trọng nhau. Được sủng ái nhất là Dương thị với vị phu nhân Vưu thị, Dương thị thì có nhà mẹ đẻ thế lực hùng hậu, Vưu thị thì là thanh mai trúc mã với Kỳ Vương, mà con nối dõi duy nhất của Kỳ Vương lại được Tứ phu nhân Tần thị sinh ra. Tần thị thân phận thấp, thường ngày chỉ thích niệm Phật, đến nay cũng không biết bộ dáng của nàng như thế nào.

Vương thị thế lực gia tộc như nhau, phụ mẫu liên tiếp chỉ trích, nàng dưới gối lại không con nối dõi, ở Vương phủ rất xấu hổ, cũng may nàng cũng hiểu được hiện thực này, cho nên bình thường cư xử trong phủ rất điệu thấp, không tranh chấp với Dương thị và Vưu thị.

Đợi một lúc, Thu Đồng mời Mạc Tử Ngọc đi vào.

Vương thị ngồi ngay ngắn ở phía trên, tuổi tác tầm hai lăm hai sáu, nhan sắc bình thường, nhưng khí tức đoan trang.

Mạc Tử Ngọc ở kiếp trước, cùng với vị Vương phi này cũng có chút giao tình, vị Vương phi này tính tình ôn hòa, chỉ là đôi khi tự quét tuyết trước cửa, cũng không có ý gì xấu.

“Tham kiến Vương phi tỷ tỷ.”

“Không cần đa lễ.” Vương thị nhợt nhạt cười, “Thân thể bình phục thế nào rồi? Mấy ngày nay nhiều việc quá, không đi thăm được.”

“Tạ ơn Vương phi tỷ tỷ nhớ đến, thân thể cũng đã khá hơn nhiều, không có gì đáng ngại, nhưng lại gây thêm phiền phức cho người, thiếp thân thấy thật có lỗi.” Mạc Tử Ngọc rũ mắt nói.

“Thân thể ngươi không tốt, ngồi xuống trước đi. Chỗ của ta có một cây nhân sâm tốt, ngươi đem về để bồi bổ thân thể đi.” Khương Liễu hôm nay tiến bộ về thái độ, Vương thị hôm nay đối với nàng cũng có chút thay đổi.

“Tạ Vương phi tỷ tỷ ban thưởng.”

“Chuyện ta cũng nghe Thu Đồng nói, Lưu ma ma làm hơi quá đáng chút, nhưng trước kia bà ta là người bên cạnh Quý Phi, lại là lão nhân ở Vương phủ suốt mười năm, ngươi cũng chịu không ít rồi.” Vương phi nhàn nhạt nói, “Ta liền sai người kêu bà ta tới, cho ngươi bồi cái không phải, việc này cứ cho qua như vậy.”

“Thiếp thân không có ý này....”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Thu Đồng bước nhanh vào bẩm báo: “Vương phi, Nhị phu nhân tới.”

Giọng nói vui vẻ, một nữ tử cao gầy xinh đẹp đi vào, tuổi tác tầm 24-25 tuổi, mặt mày cực kì xinh đẹp, như hoa hồng nở rộ. Dương thị chính là mỹ nhân có tiếng trong kinh, năm đó nếu không xảy ra chuyện với tỷ tỷ nàng, nàng e là sẽ là vợ cả của vị hoàng tử kia, chữ không làm thiếp của Kỳ Vương.

Dương thị thế lực gia tộc hùng hậu, lại được Thái Hậu yêu thích, cho nên ở Kỳ Vương phủ này sớm đã nổi bật áp đi cả Vương phi đứng đắn.

Nàng nhìn thoáng qua Vương phi, kiêu ngạo nói: “Thiếp thân tham kiến Vương phi.”

Không đợi Vương thị trả lời, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn về phía Mạc Tử Ngọc, trào phúng nói: “Ngươi đây là đi cáo trạng với Vương phi, tới trả đũa sao?”

“Thiếp thân nghe không hiểu ý của Nhị phu nhân.” Mạc Tử Ngọc đứng dậy rũ mắt, cung kính nói.

Dương thị ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, thanh âm sắc bén châm chọc: “Rốt cuộc cũng chỉ là tiện tì, một cái vòng tay ban thưởng cho hạ nhân mà thôi, ngươi cũng làm ra được cái chuyện bỉ ổi này, không bằng đồ vật trên mặt bàn. Nhưng ngươi chạy đến chỗ này của Vương phi, chẳng lẽ thật sự cảm thấy bản thân bay lên trên đầu có thể hóa thành phượng hoàng, có thể không đem ta để vào mắt? Hai ngày trước mới giáo huấn ngươi một phen, nhưng xem ra ngươi không nghe hiểu một chút nào!”

“Vương phi!” Dương thị khinh thường liếc mắt nhìn Mạc Tử Ngọc một cái, “Loại người bỉ ổi trộm cắp đồ vật này, nhân lúc còn sớm nên đuổi ra ngoài. Ta biết Vương phi có thiện tâm thương người, hôm nay muội muội làm chủ, tìm người môi giới, bán đi, miễn làm trò cười cho mọi người.”

“Thiếp thân ngu dốt, không biết đã làm chuyện gì khiến cho Nhị phu nhân khinh thường như thế.” Mạc Tử Ngọc không nhanh không chậm đứng lên, “Thiếp thân vốn là hạ nhân ở Vương phủ, là sát là bán, hoàn toàn là Vương phi làm chủ, nhưng dù sao thân phận cũng là thiếp thân.”

“Quả nhiên là ỷ vào Vươmg phi làm chủ, mà tranh luận.” Dương thị cười lạnh, khảy móng tay màu đỏ của mình, “Người đâu, vả miệng hai mươi cái, rồi đem bán ra ngoài.” Dương thị hành sự bá đạo, Vương thị lúc này cũng không nói gì, chỉ lén thở dài.

“Thiếp thân tuy rằng chưa thượng ngọc điệp, nhưng là lại cũng là qua minh lộ.” Mạc Tử Ngọc mặt không đổi sắc, “Tục ngữ nói thưởng phạt phân minh, nếu là thiếp thân có sai lầm, nhị phu nhân chỉ lo xử trí, nhưng là hiện giờ thiếp thân cũng không biết sai ở nơi nào, nhị phu nhân liền tùy ý xử trí, không khỏi có xử sự không công chính hiềm nghi.”

Dừng một chút, Mạc Tử Ngọc nhìn thoáng qua Lưu ma ma ở sau lưng Dương thị, nói tiếp: “Tục ngữ nói bắt tặc lấy tang, Nhị phu nhân cảm thấy thiếp thân trộm đồ vật, nhưng có nhân chứng vật chứng không? Nhị phu nhân chỉ nghe lời nói một phía từ Lưu ma ma, liền nhận định thiếp thân trộm đồ vật, như vậy có phân biệt quá không?”

“Vương phi tỷ tỷ nơi này thật náo nhiệt nha!” một tiếng cười yểu điệu truyền đến, “Không ngờ Nhị phu nhân cũng ở đây, ta đến để góp vui vậy!”

Mạc Tử Ngọc nhận ra thanh âm này, chính là Tam phu nhân của Kỳ Vương phủ Vưu thị, vóc người trung đẳng, kiều tiếu khả nhân, ánh mắt doanh doanh, nhu nhược đáng thương.

Chính chủ lên sân khấu.

Mạc Tử Ngọc biết tính tình của Vương phi sẽ không vì giúp nàng mà đắc tội với Nhị phu nhân, nhưng trong viện này cũng không thiếu tai mắt của Tam phu nhân, chuyện trong nơi này e là sớm đã truyền đến tai nàng. Nàng ta chưa chắc nguyện ý giúp xử chuyện bất bình, nhưng có thể đánh vào thể diện của Dương thị, nàng tự nhiên cũng rất vui lòng.

Dương thị cùng Vưu thị giao thủ, đối với Vương phi mà nói, cũng là thuận nước đẩy thuyền là chuyện sống chết mặc bay.

“Từ xa ta đã nghe thấy tiếng của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân uy phong cũng thật lớn, nơi này là viện của Vương phi, khi nào đến lượt Nhị phu nhân chỉ điểm giang sơn?” Vưu thị mặc một bộ váy lụa xanh nhạt, càng thêm mỹ diễm không gì sánh được, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt tròn trên tay, liếc mắt qua tỳ mữ của mình một cái.

Tỳ nữ lấy ra từ trong tay áo một cái vòng tay xanh mơn mởn.

Vưu thị hỏi: “Lưu ma ma, đây chính là vòng tay bà vứt đi?”

“Hẳn vậy đi, hôm trước bà không phải còn đem ra khoe với ta sao?” tỳ nữ nói.

“Vòng tay này sao lại ở trong tay ngươi?” Dương thị nhăn mặt lại, lạnh giọng hỏi.

“Ai da, nếu hôm nay ta không tới đây một chuyến, Nhị phu nhân e là bị lão nô này che mắt.” Vưu thị phe phẩy quạt tròn, khẽ lắc đầu, “Con trai của lão nô này, thua bài bạc người ta, thua thì liền đem vòng tay của mẫu thân hắn đi. Lão nô này phát hiện không thấy vòng tay, liền vu cho Khương phu nhân ăn cắp. Cũng không nghĩ đến, Khương phu nhân mới một mặt đầy máu khiêng từ sân Nhị phu nhân ra, vẫn luôn dưỡng thương ở trên giường, nào có công phu đi trộm đồ vật của ngươi? Huống hồ vòng tay này tỷ lệ giống nhau, nếu như nàng ta thích vòng tay này, ta đưa cho nàng mấy cái thì đã sao, chả lẽ cũng tính là đi trộm?”

“Lưu ma ma, sao lại thế này!” Dương thị sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát.

Lưu ma ma sắc mặt biến đổi, sợ tới mức quỳ trên mặt đất: “Lão nô không biết vòng tay này bị nhi tử đem đi cầm, chỉ biết vòng này do phu nhân ban thưởng, vạn nhất ném không được, trong lòng sốt ruột, chỉ nghĩ mau mau kiếm lại, không có nghĩ nhiều như vậy! Lão nô cũng chỉ đi lục soát chỗ của Khương phu nhân, cũng không đến mức hiểu lầm Khương phu nhân!”

“Lão nô bà, thế mà muốn đem sai lầm đổ lên cho người khác, quả thực không biết xấu hổ!” Vưu thị cất cao giọng, “Vu hãm chủ tử, là sai một; dĩ hạ phạm thượng, là sai hai, chuyện sai quan trọng nhất là ngươi hoa ngôn xảo ngữ che giấu Nhị phu nhân, suýt chút nữa làm hỏng thanh danh của Nhị phu nhân, bà còn không biết tội?”

“Lão nô không dám che dấu phu nhân, lão nô thật sự là do trong lòng sốt ruột, không có nghĩ nhiều như vậy!” Lưu ma ma vội vàng biện giải, “Lão nô biết sai rồi, xin phu nhân nhân từ xử lý.”

“Bà cũng không có lá gan dám che dấu ta, niệm bà cũng là do đồ vật ta ban thưởng mà khẩn trương nên mới phạm sai lầm, rốt cuộc vẫn đem chủ tử là ta đây để ở trong lòng, phạt hơn nửa tháng tiền lương, đóng cửa ăn năn ba ngày!” Mặc kệ như thế nào, Dương thị cùng đặt mặt mũi của chính mình lên trên, trong lòng tức giận, thừa nhận Lưu ma ma có tội, cũng là vì mặt mũi của bản thân.

“Vương phi, Nhị phu nhân đối Lưu ma ma trừng phạt quá nhẹ!” Mạc Tử Ngọc nói, “Nếu là phạm sai lầm người không chiếm được ứng có trừng phạt, an phận thủ thường người không chiếm được bảo hộ, như vậy sau này ai nguyện ý là người tốt trong phủ?”

“Lời này nói không tồi.”

Một cái phong thần như ngọc mắt sáng như đuốc nam tử phụ xuống tay đi vào, thanh âm trầm thấp ổn trọng, “Thưởng phạt muốn rõ ràng, nhớ lấy muốn xử lý sự việc công bằng, đây ít nhiều do thưởng phạt bất công. Hôm nay nhìn như là một chuyện nhỏ, ngày mai người dưới học theo, Vương phủ này chẳng phải sẽ loạn như một nồi cháo?”

“Tham kiến Vương gia!” Nữ quyến trong phòng đồng thời hướng phía Kỳ Vương Lưu Húc thỉnh an.

“Đều bình thân.” Lưu Húc ghét bỏ vạt áo dài, thong thả ung dung ngồi xuống bên trái Vương thị, giơ tay nhấc chân đều là quý khí, “Lưu ma ma tuy là lão nhân ở Vương phủ, nhưng phạm vào gia quy, cần phải chịu khiển trách. Sự việc nội tình do Vương phi làm chủ, việc này giao cho nàng xử trí.”

Dương thị cúi đầu không nói, Vưu thị thì bày ra bộ dáng xem kịch vui, Vương phi sắc mặt thoáng có chút khó xử, nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng Lưu ma ma đã phạm phải gia quy, nhưng mấy năm nay cũng có khổ lao, như vậy đi, đánh hai mươi gậy, phạt một năm tiền công, xem như trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, quyết không tha!”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Lưu Húc nhìn không ra vui vẻ hay tức giận, chỉ thấy mày kiếm đen nhỏ giương lên: “Chỉ như thế thôi?”