Thu Phong Sinh Vị Thủy

Chương 28: Tuyết rơi rồi




Quý Lâm nín thở, đôi mắt ngước nhìn Tiêu Lâm trên sân khâu đến chớp cũng không dám chớp một cái.

Tuy rằng bình thường cậu không thích ca hát, nhưng bài hát cực kỳ nổi tiếng “Duy nhất” này đương nhiên cậu đã từng nghe qua.

Hát đến đoạn điệp khúc, Tiêu Lâm bước đến giữa sân khâu, đối diện với chỗ Quý Lâm ngồi.

Tiêu Lâm giương mắt tìm kiếm trong đám đông, rốt cục cũng tìm được Quý Lâm đang vẫy lightstick cỗ vũ anh ở hàng thứ tư, ghế thứ năm. Tiêu Lâm bật cười vẫy tay với cậu, bắt gặp ánh mắt của Quý Lâm, nghiêm túc cất lên tiếng hát…..

Em là điều duy nhất của anh ~

Âm tiết cuối cùng của ca khúc được ngân lên, Tiêu Lâm cúi chào với khán giả, “Cảm ơn mọi người.” Trước khi rời sân khấu, anh đột nhiên xoay người làm một cái hôn gió về hướng của Quý Lâm, lập tức dấy lên một mảnh sôi trào nơi khán đài, tiếng thét chói tai không ngừng. MC nhắc nhở khán giả vài lần mà hội trường vẫn không an tĩnh nổi.

Quý Lâm còn đang đắm chìm với hình ảnh biểu diễn trên sân khấu mới rồi của Tiêu Lâm, chưa hồi thần trở lại, vị ca sĩ cuối cùng hát cái gì Quý Lâm hoàn toàn không biết. Bất giác trong đầu tất cả đều là bộ dáng Tiêu Lâm mỉm cười với cậu khi biểu diễn.

Một ca khúc vài phút đã nhanh chóng chấm dứt, cảm xúc tồn đọng lại trong Quý Lâm dường như còn chưa hết.

Vòng thứ nhất kết thúc liền đến tiết mục rút thăm trúng thưởng, người được rút trúng có thể lên đài nhận phần thưởng của nhà tài trợ.

Một nữ sinh mặc áo kẻ mào đỏ lên đài nhận thưởng còn kích động lôi kéo micro của MC, “Tiêu Lâm, hôm nay cậu đẹp trai đến ngây người ~ Thật sự là quá đẹp trai ~ Chúng tớ yêu cậu ~” Nghe được lời bày tỏ lớn mật này, quần chúng phía dưới cũng bắt đầu ồn áo gáo thét.

Tình huống bất ngờ xảy ra nhưng MC vẫn không hề kích động, tựa hồ đã quen rồi. MC bình tĩnh cười nói cứu vớt tình hinhd, “Bạn học Tiêu Lâm của chúng ta thật được hoan nghênh nha, vị mỹ nữ này ngay cả lúc nhận thưởng cũng không quên tóm lấy cơ hội thổ lộ ~”

“Ài, Tiêu Hạ, cô không biết sao, nhân khí của Tiêu Lâm trong cuộc thi top mười ca sĩ này rất là cao nha …… Vừa rồi hát cũng rất hay, không biết đợi lát nữa sẽ có biểu hiện ngoạn mục như thế nào.” Nam MC đứng bên cạnh cũng phối hợp nói tiếp, “Tốt lắm, kế tiếp trận đấu thứ hai mà chúng ta chờ đợi cũng lập tức bắt đầu, nhóm tuyển thủ sẽ mang đến cho chúng ta màn biểu diễn xuất sắc nào đây? Đầu tiên xin mời ……”

Quý Lâm cũng rất chờ mong màn biểu diễn tiếp theo của Tiêu Lâm, bởi vì màn hát hò tiêu chuẩn siêu cao vừa rồi, nên sự chờ đợi của cậu với màn biểu diễn tiếp theo trở nên cực kỳ lớn.

Vòng đấu thứ hay là vòng do các tuyển thủ tự mình biểu diễn, không có thể chế thi đấu gò ép, mọi người dựa vào niềm yêu thích của mình mà biểu diễn. Đại đa số đều chọn hình thứ vừa nhảy vừa hát, hoặc là bắt chước những đặc sắc của các ca sĩ chuyên nghiệp, màn biểu diễn hình thương tương đối High ~ cả hội trường đều hú hét không ngừng.

Sắp đến lượt của Tiêu Lâm, anh ba chạy ra ngoài một lúc, quay lại đã thấy cầm theo một bó hoa hồng, khiến Quý Lâm trừng lớn hai mắt nhìn hắn. Hắn bất đắc dĩ giải thích nguyên nhân bản thân ôm một bó hoa to đùng, “Lúc trước còn nghĩ em gái thần tiên sẽ đến, chúng tôi liền dự định mua một bó hồng, để em gái thần tiên lên tặng cho Tiểu Lâm Tử để cho cậu ta một màn kinh hỉ, tiếc là người không đến.”

Đám nữ sinh phía sau hét âm tên anh ba, “Vương Lạc, ông mau ngồi xuống, đừng chắn mất cơ hội xem Tiêu Lâm của bà.”

“Ừa ừa, xin lỗi,” Anh ba lúc này mới ý thực mình đang cản tầm mắt của người đằng sau, nhanh chóng ngồi xuống mới tiếp tục nói với Quý Lâm, “Vừa rồi cửa hàng đưa hoa đến, tôi chạy ra lấy.”

“Vậy hoa làm sao bây giờ?” Anh cả lập tức hỏi ra nghi vấn đang đảo quanh nội tâm Quý Lâm.

Anh ba hình như cũng không nghĩ đến vấn đề này, liếc mắt nhìn Quý Lâm một cái, “Quý Lâm, hay là đợi lát nữa cậu lên tặng đi.” Không chờ Quý Lâm trả lời đã trực tiếp ném hoa lên người cậu.

Quý Lâm không ngờ anh ba sẽ đột nhiên đưa ra đề nghị này, xấu hổ tiếp nhận hoa, “Vậy không tốt lắm đâu?”

“Không có gì không tốt hết, biểu lộ chúc mừng mà thôi …..” Anh ca vỗ vai Quý Lâm, “Người anh em, đợi lát nữa chú lên nhất định sẽ dọa Tiểu Lâm Tử nhảy dựng, ha ha.”

Anh cả vừa dứt lời, đúng lúc MC tuyên bố tuyển thủ tiếp theo lên sân khấu chính là Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm trong vòng đầu thứ nhất có thể nói là đẹp trai lấn áp toàn tường, mọi người đối với lần thứ hai lên sân khấu của anh tự nhiên là có kỳ vọng lớn hơn, đều ngồi đoán anh sẽ biểu diễn cái gì.

Quý Lâm vội vàng chuyển tầm mắt từ hoa hồng trong lòng lên sân khấu.

Toàn bộ đèn trên sân khấu đều tắt hết, chỉ để lại một bóng bèn đánh thẳng vào trung tâm sân khấu, mà giờ phút này đây, Tiêu Lâm đang ngồi trên ghế ở nơi đó, cúi đầu, ôm ghi ta. Thấy một màn như vậy, cả hội trường vừa huyên náo không ngớt lập tức an tĩnh hẳn, yên lặng đến nỗi Quý Lâm tưởng chừng còn có thể nghe được tiếng anh cả hô hấp bên cạnh.

Tiêu Lâm không giống những người khác, anh chọn lẳng lặng đàn hát.

Chỉnh micro đến vị trí tốt nhất, Tiêu Lâm gảy nhẹ dây đàn, ngẩng đầu nói vào micro, “Ca khúc kế tiếp có tên gọi “Dựa gần”.” Anh nói xong liền chuyên tâm đánh đàn.

Nghe được nhạc dạo, cả người Quý Lâm đều ngây dại, khúc nhạc này là ca khúc đã cùng cậu đi vào giấc ngủ hằng đêm. Cho dù chỉ nghe một âm trong đó, Quý Lâm cũng có thể hồi tưởng đầy đủ cả bản nhạc.

Đây là quà sinh nhật Tiêu Lâm tặng cho cậu nhân dịp sinh nhật, mà ngày hôm nay, anh lại dùng nó để tham gia một trận đấu quan trọng như vậy.

Quý Lâm đưa tay bưng chặt lồng ngực chính mình, nơi sự cảm động nói không nên lời lan tỏa.

Trước đó đã luyện tập vô số lần, hôm nay Tiêu Lâm vừa đàn vừa hát cũng rất thuận lợi. Rất nhanh anh đã hát xong lời một, Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn về hướng Quý Lâm, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình. Hai người mắt đối mắt khiến Tiêu Lâm nhìn không được nở một nụ cười khoái trá với cậu. Tuy đây là một trận đấu, nhưng Tiêu Lâm lại biến nó thành một biểu diễn riêng cho Tiểu Ngữ.

Trước đó Tiểu Ngữ đã từng hỏi anh có thể trực tiếp đàn ca khúc này cho cậu nghe hay không, lúc đó anh không có ghi ta, không có cách nào hát được. Hiện tại, anh muốn thông qua trận đấu này, hoàn thành nguyện vọng của Tiểu Ngữ.

Chỉ cần là chuyện Tiểu Ngữ muốn, anh vĩnh viễn sẽ cố gắng thỏa mãn cậu ……

“Cảm động quá, ca khúc này thật quá hay, cư nhiên là tự sáng  tác. Không biết Tiêu Lâm muốn viết cho ai.” Nữ sinh ngồi sau cảm thán.

“Phỏng chừng là bạn gái đi.”

“Vậy bạn gái cậu ấy thực sự quá hạnh phúc rồi, không biết hôm nay có đến không.”

“Khẳng định là có, không chừng còn đang ngồi khóc rưng rức vì cảm động…..”

“Nếu có thể có một người bạn trai như Tiêu Lâm thì tốt biết mấy ……”

“Cậu lại bắt đầu bộc lộ bản chất mê trai rồi …..”

Quý Lâm nghe được màn đối thoại của người phía sau, hơi đắc ý giương giương khóe miệng, chính cậu quả thực rất cảm động, nhưng không có khóc rưng rức.

Anh cả bên cạnh nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Quý Lâm, thúc giục, “Quý Lâm nhanh đi, sắp hát xong rồi.”

Anh ba cũng kéo Quý Lâm đứng dậy, “Nhanh đi, đợi lát nữa nhất định phải nói cho cậu ấy đây là tặng thay cho em gái thần tiên.”

Quý Lâm cứ không chút chuẩn bị như vậy bị ba vị này cùng nhau đẩy về hướng sân khấu.

Tiêu Lâm hát xong một chữ cuối cùng, nhắm mắt cúi đầu chuyên chú đàn đoạn cuối cùng.

Lúc anh chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe được một trận ồn ào dưới sân khâu…..

Mạnh ngẩng đầu, anh phát hiện trước mặt có một người đang cầm một bó hoa hồng.

Xuyên qua lớp hoa non ớt, Tiêu Lâm bắt gặp Quý Lâm xấu hổ nhìn anh.

Tiêu Lâm không dám tin nhìn người trước mặt, cư nhiên thật sự đến tặng hoa hồng!

Quý Lâm vươn tay, “Tặng cho anh, anh hát rất hay.” Nói xong liền đẩy hoa hồng vào tay Tiêu Lâm, xoay người chuẩn bị chạy trốn khỏi sân khấu.

Tiêu Lâm nhanh chóng phản ứng kịp, một phen bắt lấy tay người đang muốn đào tẩu.

Quý Lâm kinh hoàng, hai mắt mở to nhìn Tiêu Lâm, tựa hồ đang hỏi muốn làm gì đây?

Tiêu Lâm chăm chú nhìn Quý Lâm, sắc sắc liếc cậu một cái, mỉm cười, “Cảm ơn, đây là lần đầu tiên có người tặng hoa hồng cho tôi, thụ sủng nhược kinh. Cho nên, vị bạn học này, có thể ôm cậu một cái không?”

Hành động của Tiêu Lâm nằm ngoài dự đoán của mọi người, lập tức giành được một trận ủng hộ của khán giả. Thậm chí có một đám người còn lớn tiếng hò hét, “Ôm một cái! Ôm một cái!” Một bộ hai người không ôm sẽ không bỏ qua.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Quý Lâm cảm giác mặt mình bỏng rát vô cùng, cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng hỏng hết mọi việc.

Vì thế Quý Lâm đỏ mặt bước một bước nhỏ về phía trước, nhẹ nhàng ôm Tiêu Lâm một cái, dù sao người nhiều như thế này, hai người cũng không dám ôm quá phận.

Trước lúc tách ra, Tiêu Lâm thoáng nhỏ giọng nói một câu bên tai cậu, mặc dù trong nháy mắt hai người ôm nhau, thanh âm hét chói tai dưới đài vang lên rất lớn, nhưng Quý Lâm vẫn nghe được rõ ràng.

Tiêu Lâm nói, Anh Yêu Em.

Sau khi Quý Lâm xuống khỏi sân khấu, cậu vẫn cảm thấy đầu mình mơ mơ hồ hồ, tiếp theo xảy ra cái gì cũng không rõ ràng, chỉ nhớ MC tuyên bố trong “Top 10 ca sĩ” có Tiêu Lâm, còn có giải thưởng “Giải thưởng nhân khí cao nhất” cũng là Tiêu Lâm.

Gió đông ập lên mặt, lạnh mà khô ráo. Vừa bước ra khỏi cửa hàng liền phải nghênh diện với hàng loạt gió lạnh thổi đến, Tiêu Lâm trong nháy mắt cảm giác một trận lạnh cắt da cắt thịt, ngấm vào thấu xương. Tiêu Lâm kéo chặt khăn quàng trên cổ, hưởng chút ấm áp.

Trên tay anh là một cái bọc to, bên trong cũng là một cái khăn quàng cổ. Ngàu mai là tết nguyên đán, ngày đầu tiên của năm mới, Tiêu Lâm chuẩn bị tặng cho Quý Lâm một món quà.

Gần đây phát hiện các nữ sinh trong lớp đều đang đan khăn quàng, qua cuộc nói chuyện của các cô, Tiêu Lâm hiểu được hàm nghĩa của việc tặng  khăn quàng cổ —— đeo còng lên trên trái tim, không cho người ta chạy.

Tiêu Lâm nghe được ngụ ý này tâm động liên hồi, nhùng để anh tự mình đan một cái khăn là không có khả năng, vì thế anh đành đến cửa hàng mua một cái mới.

Tiêu Lâm vui sướng nhìn món quà mình chuẩn bị, não bổ bộ dáng Tiểu Ngữ quàng nó lên. Nhất định rất đẹp.

Bởi vì sau khi nghỉ tết nguyên đán, sẽ lục tục tiến vào thời kỳ thi cuối kỳ, Tiêu Lâm cũng như mọi người ngâm mình trong thư viện, nắm chặt thời gian ôn tập.

Đông đến, thư viện cực kỳ ấm áp dẫn đến việc đọc sách luôn dễ dàng trở nên mệt mỏi, Tiêu Lâm ngẩng đầu dụi dụi hai mắt, không biết anh đã đọc sách suốt mấy tiếng rồi.

Anh nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều.

Thư viện tĩnh lặng bỗng nhiên truyền đến một trận hoan hô, Tiêu Lâm mơ hồ nghe được ba chữ “Tuyết rơi rồi.”

Tuyết rơi?

Tiêu Lâm bật người buông sách bút trong tay, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn bên ngoài thư viện, tìm hiểu cho rõ.

Chỉ thấy bông tuyết tinh khiết từ trên trời đổ xuống, bay lất phất, tràn ngập bầu trời trắng xóa. Chỉ chốc lát thôi, cây ven đường cùng mặt đất đều được bao trùm một tầng tuyết trắng.

Rất nhiều người trong thư viện cũng giống như Tiêu Lâm, nghe được tin tức này, bèn nhìn không được buông sách chạy đến bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh tinh mơ bên ngoài. Người đi đường giương mở hai tay, đón tiếp từng bông từng bông tuyết trắng muốt. Nữ sinh đều lấy điện thoại, đứng Pose giữa khung cảnh tuyết phủ mộng mơ, chụp lại cảnh đẹp khó quên. Trẻ nhỏ thì vui mừng hoan hô, buông tay mẹ, ngồi xổm trên đất muốn nặn ra một người tuyết.

A thị là một thành phố ở phía nam, mùa đông hàng năm ngoại trừ lạnh và khô cắt thì rất ít khi có tuyết rơi. Đột nhiên có một trận tuyết trắng tựa lông ngỗng che phủ thế này, vẫn là lần đầu tiên Tiêu Lâm nhìn thấy.

Tiêu Lâm cũng có chút kích động, nhanh chóng cầm lấy món quà mới mua phóng ra ngoài.

Chạy đến trường của Quý Lâm, Tiêu Lâm mới kịp phản ứng lại, bản thân vừa rồi quá kích động, căn bản không biết Quý Lâm đang ở đâu.

Tiêu Lâm nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Quý Lâm.

Điện thoại được nhấc máy, Tiêu Lâm kích động nói, “Tiểu Ngữ, mau ra xem tuyết!”

“Tuyết?” Thanh âm Quý Lâm mơ mơ màng màng, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

“Tuyết rơi rồi!” Tiêu Lâm hưng phấn hô lên.

“Em lập tức dậy đây!” Nghe được vài chữ tuyết rơi, Quý Lâm lập tức thanh tỉnh trở lại. Ở thành phố này có thể nhìn thấy tuyết rơi quả thực là một chuyện cực kỳ bất ngờ.

“Anh đến dưới lầu ký túc của em chờ em.”

Khi Tiêu Lâm chạy được đến ký túc xá của Quý Lâm, mới phát hiện trên người anh đã bao trùm một tầng tuyết mỏng.

Tiêu Lâm vươn tay muốn giũ xuống, thì có người đã nhanh hơn một bước, vỗ đi giúp anh.

Quý Lâm vừa xuống đã thấy Tiêu Lâm bọc một thân đầy tuyết, cậu đến bên người anh, việc đầu tiên là giũ tuyết giúp anh.

Vừa thấy Quý Lâm, Tiêu Lâm không thèm để ý tuyết trên người nữa, cao hứng lôi kéo tay Quý Lâm đến một ngã rẽ, nắm chặt hai tay cậu trong tay, nhìn chằm chằm Quý Lâm, ha ha cười, “Tiểu Ngữ, tuyết rơi rồi……”

Quý Lâm ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, cũng lộ ra nụ cười sung sướng, “Thật đẹp.”

Tiêu Lâm gật đầu, cười mãi với Tiêu Lâm.

Quý Lam bị anh cuốn hút, đồng dạng mỉm cười với Tiêu Lâm, “Anh cười ngốc quá……”

“Em cười đẹp quá …….” Người nào đó vẫn cười vui vẻ như cũ.

Đột nhiên một trận gió phiêu qua, Quý Lâm lạnh đến rụt hết cả cổ.

Tiêu Lâm trì độn lập tức lấy khăn quàng ra, vốn định để mai đưa cho Tiểu Ngữ, nhưng bầu không khí tựa hồ rất tốt.

Tiêu Lâm tỉ mỉ quàng khăn lên cho Quý Lâm.

Hôm nay Quý Lâm mặc chiếc áo phao màu đỏ hai người cùng mua lần trước, phối với chiếc khăn quàng cổ lông dê màu trắng Tiêu Lâm mua lần này rất vừa vặn, phối như vậy càng làm Quý Lâm thêm vẻ hoạt bát.

“Dùng khăn quàng cổ còng em lại, Tiểu Ngữ không thể chạy thoát.” Tiêu Lâm chỉnh đi chỉnh lại chăn cho Quý Lâm, vô cùng vừa lòng.

Quý Lâm nhìn người trước mắt đang ôn nhu quàng khăn cho mình, hứa với anh, “Trừ phi anh không cần em.”

“Nên nói những lời này là anh mới đúng, Tiểu Ngữ cướp lời thoại của anh.”

“Ai mà biết được.” Quý Lâm cười cười.

Thời tiết khá lạnh, khi nói chuyện sẽ phả ra làn sương mù trắng mờ.

Chóp mũi Quý Lâm bị đông lạnh đỏ bừng, Tiêu Lâm vươn tay bao lấy gương mặt cũng bị đông lạnh hồng hồng của Quý Lâm, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Tiểu Ngữ, em yên tâm, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện tình huống đó.”

Hôm nay Tiêu Lâm cũng mặc chiếc áo phao cùng kiểu kia, hai người đứng trong tuyết, xa xa nhìn lại chính là một đôi tình nhân mặc áo tình nhân.

Hai người cứ vậy, đứng dưới tuyết trắng bao phủ, lẳng lặng nhìn nhau, thấu cả tâm can.

Tuyết bay lả tả, khoác một lớp áo tuyết tinh khôi lên người hai người.

Tiêu Lâm cảm giác anh cùng Quý Lâm có thể cứ như vậy mãi mãi.

Đầu bạc đến già……