Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 14: Bươm bướm mê hoặc




Khóe môi Thunder câu lên thành độ cong tà nịnh, vừa định động đậy, bỗng dưng, đôi mắt hắn hơi híp lại, con ngươi vàng nhạt sắc bén liếc về phía ngoài động.

“Hôm nay trước tiên buông tha ngươi.”

Dứt lời, bóng dáng to lớn ‘loạt xoạt’ một tiếng, biến mất tại cửa huyệt.

Sau khi hắn rời đi, Thiên Dạ lập tức run rẩy sợ sệt co người thành một khối, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, rơi xuống trên giường. Chiếc giường đá hỗn độn cùng với tấm da thú bị xé rách nát, thân thể của nàng vẫn còn lưu lại cảm giác sợ hãi, vừa mới rồi thiếu chút nữa thôi......

Nơi đó là điểm mảnh mai yếu đuối nhất của phụ nữ, lại bị hắn cắn lên, hậu quả kia, dù chỉ suynghĩ cũng khiến nàng bất giác run rẩy cả người!

Nâng mắt nhìn xung quanh, nàng lau khô nước mắt, bước xuống giường,ở chỗ bên cạnh, cầm lấy tấm da thúmà nam nhân mang về trước kia bao bọc trên người, nhìn vết cắn nơi bả vai, trong lòngnàng không nhịn đượckhổ sở một hồi.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, Thiên Dạ cả kinh, vội vàng lui vào góc, đôi con ngươi kinh hoảng nhìn về cửa hang.

Chỉ thấy hai nam nhân cao lớn khoảng 2m đi tới, một kẻ là Thunder, một người khác thoạt nhìn cỡ lão đại nhân (người lớn tuổi),không, phải nói là lão thú nhân. Ở đây, ngoại trừ nàng, căn bản là không có con người, không phải sao?

Nghĩ ngợi, khóe môi nàng nâng lên thành độ cong cay đắng.

(Hy: Độ cong cay đắng O.o?... từ cay đắng nguyên gốc trong cv đấy m.n ạ:3)

“Nàng sẽ là giống cái của ngươi à?”

Thời điểm tên lão thú nhân kia nhìn thấy Thiên Dạ ở góc tường thì đôi mắt vẩn đục xẹt qua một tia sáng, mặt không chút thay đổi hỏi Thunder.

“Đúng vậy,nàng là giống cái mà ta nhận định.”

Không biết vì sao, Thiên Dạ nghe Thunder nói hai chữ “nhận định” này, dường như có dụng ý khác, quả nhiên, con ngươi của lão thú nhân kia lóe lóe.

“Vậy đi thôi.”

Lão thú nhân nói xong, xoay người lập tức đi ra ngoài.

Thiên Dạ hoảng hốt, đi, phải đi thế nào? Nàng cũng phải đi sao?

Lúc này, đôi chân dài ngâm đen kiện mỹ của Thunder bước tới, một phen túm Thiên Dạ đang ngồi trên mặt đất dậy, không để ý nàng phản kháng giãy dụa mà gắt gao ôm trong ngực, theo bước chân lão thú nhân nọ đi ra ngoài.

Đầu tiên Thiên Dạ phản kháng trong chốc lát, sau đó suy nghĩ, có lẽ, bọn họ dẫn mình tới nơi nào đó. Nhưng mà, bọn hắn muốn mang nàng đi đâu, không biết tại sao, lẽ ra nàng hẳn nên kích động mới phải, thế nhưng, lòng của nàng lại cực kỳ bình tĩnh.

Một đường đi, nàng phát hiện hai bên đường toàn là những loại hoa cỏ nàng chưa bao giờ gặp qua, còn có chim chóc, bươm bướm, nhìn chúng nó nhanh nhẹn bay lượn trong rừng, ánh mắt của Thiên Dạ tựa như bị hấp dẫn.

Thật là xinh đẹp!

Thậtđẹp!

Cánh đỏ tươi như máu, râu màu đen, đôi mắt trong suốt, từ đó đến giờ nàng chưa từng gặp qua loại bướm có hình dáng như thế, nhìn chúng nó,nàng không khỏi muốn đến gần, muốn chơi đùa với chúng nó.

“Bụp!”

Một tiếng vang làm nàng kinh ngạc một hồi, theo âm thanh truyền tới, chỉ nhìn thấy trong tay Thunder cầm một vật trước đó vẫn còn nguyên vẹn, giờ vật kia đã sớm bị bàn tay hắn ép thành mấy cánh hoa.

“Đó là bươm bướm mê hoặc, sẽ khiến ngươi sinh ra ảo giác,rồi mới tới gần chúng nó, cuối cùng sẽ bị ăn trực tiếp luôn.”

Một mắt nhìn Thiên Dạ, Thunder lạnh lùng nói.

Trong lòng nàng bỗng kinh sợ,không nhịn được quay lại nhìn lần nữa.

Quả nhiên, có mấy động vật nhỏ bị chúng nó mê hoặc rồi đến gần, trước ánh mắt hoảng sợ của nàng, con bươm bướm thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp thế như lại hé răng nanh bén nhọn ra, từng chút từng chút ăn những sinh vật bé nhỏ bị mê hoặc, mà mấy động vật nhỏ lại không hềphát ra tiếng kêu rên thống khổ nào, trong thời gian mơ hồ, đi vào trong bụng nó! (Tự nhiên tò mò con bướm ra sao O_O.)

Xem đến đây, Thiên Dạ đã bị dọa đến thân mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảmthấy may mắn, nếu mình không ở cùng một chỗ với bọn Thunder, chỉ sợ sống không quá một ngày trong cái thế giới nguy hiểm trùng trùng điệp điệp này!

Cho nên, nàng càng thêm kiên định ý muốn tạm thời đi theo Thunder!

Nàng không chú ý tới, khóe miệng Thunder vẽ thành một độ cong nhỏ khó nhận thấy.