Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 43




Thân thể Thiên Dạ cứng ngắc, không biết hiện tại là nên ở lại hay là nên xuống dưới, cứ như vậy không quyết định được, nghĩ nghĩ, hay là thôi quên đi, để hôm khác đến hái trái cây vậy, nếu không bị phát hiện sẽ rất xấu hổ, có khi bọn họ còn muốn diệt khẩu a? Sau đó Thiên Dạ chậm rãi trèo xuống. Chân vừa đụng đất thì hai thú nhân kia bất chợt rên lớn một tiếng lên cao trào, sau đó là một trận thở dốc liên tục.

Không tốt!

Bọn hắn xong việc!

Thiên Dạ không chút nghĩ ngợi, bàn chân nhanh chóng hướng về nhà mình chuẩn bị chạy, nhưng là còn chưa kịp chạy được vài bước, đã bị một bàn tay lớn đen đúa bắt trở về.

“Hắc! Nơi này cư nhiên còn có một tiểu giống cái nghe lén!”

Âm thanh khàn khàn nồng hậu của một giống đực vang lên bên tai Thiên Dạ làm cả người nàng run lên, nàng mới không phải cố ý nghe lén có được không!

“Cái gì tiểu giống cái?”

Thiên Dạ bị cái giống đực kia không chút khách khí xách lên, nàng quay đầu nhìn lại, thấy một nữ thú nhân diện mạo có chút thanh tú đang từ mặt đất đứng lên, thân thể trần trụi còn mang theo dấu vết hoan ái, bộ ngực lớn không che đậy hiện ra trước mắt. Nữ nhân nơi này, cư nhiên cũng không mặc quần áo!!!

Thiên Dạ có chút đau đầu, phiền toái này nàng làm sao xử lý a…

“Cái gì...a… thật ngại ngùng, ta không phải cố ý quấy rầy hai vị, là do ta muốn hái trái cây ở đây… cũng.. không có nghe lén!”

Thiên Dạ mang theo mặt cười, vội vàng hướng đến giống đực nọ giải thích, nào ngờ đối phương cũng là một bộ dạng phát hiện ra bảo bối, sợ hãi than: “Thật là một tiểu giống cái xinh đẹp!”

Ách…

Thiên Dạ không nói gì.

“A, cái gì mà xinh đẹp, còn không phải chỉ là một cái công cụ dùng để sinh đẻ thôi sao!”

Nữ thú nhân kia rõ ràng đối với Thiên Dạ địch ý rất lớn, lời nói ra miệng đầy ý khinh thường.

“Không đúng, lời tuy quả nhiên là như thế này, nhưng là, lấy số lượng thiếu hụt giống cái quá lớn mà nói, ta còn chưa có gặp qua một tiểu giống cái da dẻ tuyết trắng như thế này, hơn nữa, thân thể nàng còn thơm thơm, mềm mại, ân... thật sự là làm cho ta muốn ngừng mà không được!”

Giống đực trước mắt này đồng dạng cao to lực lưỡng, diện mạo thật ra cũng có thể coi là tuấn lãng, nhưng chỉ là trong đôi mắt hẹp dài kia, lộ ra tràn ngập sắc ý dâm tà, thậm chí hắn còn đưa mũi tói gần Thiên Dạ, đầu lưỡi ướt át ghê tởm xẹt qua hai má phấn nộn của nàng làm Thiên Dạ không khỏi run rẩy toàn thân, suýt chút nữa tại chỗ phun ra hết!

“Ta đã có giống đực của mình, nếu ngươi đối ta không khách khí như vậy, giống đực của ta sẽ giết ngươi!”

Nhìn hắn càng ngày càng hạnh kiểm xấu, sỗ sàng đối với nàng động tay động chân, Thiên Dạ phẫn nộ hướng về hắn lớn tiếng quát.

“Xem ra, này vẫn là còn mang móng vuốt meo meo sao, ha ha, ta thích, không biết một lát, thời điểm ngươi nằm dưới thân ta, còn có thể lợi hại như vậy hay không?”

Hắn đem Thiên Dạ gắt gao ôm vào trong ngực, suy nghĩ muốn tìm một địa phương để hảo hảo hưởng thụ một phen, không buồn để ý nàng giãy dụa, dám bừa bãi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Thiên Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, lại không cách nào đào thoát, chỉ trách thời vận mình hôm nay thật không tốt!

“Đợi chút!”

Bỗng nhiên, nữ thú nhân nọ lên tiếng gọi hắn lại. Nàng đến gần Thiên Dạ, tinh tế đánh giá vài lần, nói: “Giống đực của ngươi có phải là Thunder không?”

Thiên Dạ sửng sốt, kinh ngạc nâng mắt nhìn nàng, nàng cư nhiên biết, bất quá là, dung mạo của Thiên Dạ so với giống cái nơi này có điểm đặc biệt, thú nhân nơi này đều biết, vậy sao cái giống đực đáng ghét trước mặt này còn dám đối với nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ Thunder sao?

“Đúng vậy rồi, ở trong bộ lạc, trừ ngươi một thân tuyết trắng ra, vốn không có một cái giống cái thứ hai giống với ngươi.”

Nữ thú nhân nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Thiên Dạ, nhất thời liền rõ ràng là mình đã nói đúng rồi. Đột nhiên, nàng hung hăng nắm cằm Thiên Dạ, dự tợn nói: “Ngươi có biết vì cái tiểu giống cái đáng giận như ngươi, Thunder hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta cầu hoan, hừ, thật sự làm cho ta khó chịu!”

Cằm bị bóp đau đớn, cả khuôn mặt Thiên Dạ nhăn lại, trong lòng lại vì lời nói của nữ thú nhân trước mặt mà cả kinh, không lẽ, đây là cái giống cái thường xuyên cuốn lấy Thunder chủ động cầu hoan? Như vậy nàng ta không phải hôm nay muốn trút giận chứ? Càng suy nghĩ, Thiên Dạ càng cảm thấy ngày hôm nay nhất định là ngày thứ sáu đen tối rồi, vì cái gì đủ loại sự tình xui xẻo lại đổ hết lên nàng vào hôm nay, càng nghĩ nàng càng cảm thấy muốn khóc.

“Muội muội, ngươi hội xuống tay nhẹ một chút, ngươi đang dọa sợ tiểu giống cái của ta a.”

Thú nhân giống đực vung tay một cái hất văng bàn tay đang nắm chặt lấy cằm Thiên Dạ của giống cái nọ, vuốt vuốt cái cằm đỏ bừng của nàng, có chút đau lòng nói, hắn còn chưa có tận tình hưởng thụ tiểu giống cái này, làm sao có thể để cho muội muội giết chết được.

Nữ thú nhân trầm mặc một cái chớp mắt, bỗng nhiên quỷ dị cười cười, đối với thú nhân giống đực nũng nịu nói: “Ca ca, ta biết ngươi thích vật nhỏ này, bất quá, ngươi nghĩ xem, nàng là thích một cái giống đực khác a, ta là đang thay ngươi dạy dỗ nàng cho tốt a!”

“ Ân, vậy cũng tốt, tốt nhất là dạy cho nàng ta làm sao làm đến cho ta vừa lòng mới được, ha ha__.”

Thú nhân giống đực nói xong liền đem Thiên Dạ quăng lên trên mặt đất, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Tiểu bảo bối, chốc nữa ta sẽ tới đón ngươi.” Rồi mới cười lớn, li khai nơi đó. Trong chốc lát, chỉ còn lại Thiên Dạ cùng nữ thú nhân đang mang khuôn mặt quỷ dị dữ tợn.

Ngay lập tức, Thiên Dạ phản ứng lại, biết tình hình hiện tại thật bất lợi cho mình, liên xoay người hướng phía trước mà chạy, đột nhiên nàng cảm thấy da đầu tê rần đau nhức, tóc dài trên đầu nàng bị giống cái thú nhân nọ nắm trong tay kéo qua.

“A, buông ra, đau quá!”

“Buông ngươi ra?”

Nữ thú nhân một tay nắm tóc Thiên Dạ, một tay vuốt vuốt tóc chính mình, cảm giác bản thân diện mạo so với Thiên Dạ không chỉ kém hơn một nửa, không khỏi đố kị ngập trời, nội tâm càng thêm như lửa thiêu!

“Ba___”

Một cái tát vang dội hạ trên mặt Thiên Dạ, da dẻ trắng nõn trong phút chốc sưng đỏ, nàng bị đau tới mức đầu óc quay cuồng muốn ngất đi, mắt hoa lên, thật vất vả lúc sau mới hoàn hồn thì lại bị một bàn tay cực đại lại lần nữa giáng xuống!

“A! Tiểu súc sinh chết tiệt!”

Mắt thấy bàn tay chuẩn bị đánh xuống trên mặt Thiên Dạ, một bóng dáng màu trắng bay qua chạy ngang đến đây, hung hăng cắn lên trên bàn tay đang nắm tóc nàng, máu tươi tuôn ra, nữ thú nhân kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào, lập tức buông lỏng Thiên Dạ ra!

Thiên Dạ vừa được tự do, lập tức rút ra đao xương bên hông, nhìn thấy viên thịt ngay trước ngực nữ thú nhân, không do dự đâm xuống, nàng kia không kịp phòng bị, lập tức trên ngực xuất hiện một vệt máu dài!

“A a ___ ta muốn giết ngươi!”

Nữ thú nhân trở nên cuồng nộ, nhìn thấy đau đớn trên người, điên cuồng liền hướng Thiên Dạ chụp tới, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người!

Thiên Dạ linh hoạt tránh đi móng vuốt của nàng ta, cong thắt lưng, theo phía dưới cánh tay nàng ta mà chui qua, xương đao bén nhọn cầm trong tay còn không quên rạch một đạo ở trên mông nữ thú nhân nọ!

Nữ thú nhân lại một một lần nữa ôm mông mà thê lương kêu lên, đau đớn làm cả người nàng run rẩy, làm sao còn tinh lực đuổi theo Thiên Dạ, cứ như vậy, Thiên Dạ bế theo tiểu bạch nhanh chóng chạy mất, đầu cũng không dám ngoảnh lại!

“Chết tiệt! Ta nhất định sẽ báo thù!”

Phía sau, tiếng rống bén nhọn của nữ thú nhân kia truyền đến, Thiên Dạ cũng không quan tâm nhiều, hướng về phía nhà mình mà điên cuồng chạy!



“Vù vù…”

Thật vất vả mới chạy vào trong nhà, cuối cùng cũng an toàn, Thiên Dạ ngồi vào bàn đá, mồm thở phì phò, vuốt ve tiểu bạch trong lòng, nhịn không được nói: “hôm nay may mà có ngươi, bằng không ta nhất định bị cái kẻ điên kia đánh chết, hừ hừ, cư nhiên dám tóm tóc của ta, lại còn đánh ta cái tát, ta dùng xương đao đâm nàng còn thật tiện nghi cho nàng! May mà không đánh đến bụng ta! Ah, đau quá…!”

Nói đến đây Thiên Dạ vội vàng che lại hai bên má, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị đau mà vặn cùng một chỗ, vuốt vuốt, nàng phát hiện hai má đều sưng to, nội tâm đối với nữ thú nhân nọ càng thêm oán hận, nàng lại sờ lên tóc của mình, cư nhiên lại bị nắm đứt thật nhiều, Thiên Dạ nghiến răng thầm nghĩ, sớm muộn có một ngày nàng làm cho cái gì nữ thú nhân kia đẹp mặt!

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận bước chân, Thiên Dạ cả kinh, chẳng lẽ là nữ thú nhân kia đuổi đến? Nàng ta chẳng lẽ không sợ Thunder sao? Nàng ta thật sự sẽ có lá gan đó? Bất quá, vấn đề này mình hiện tại làm sao xử lí?

Nhìn vào trong nhà, Thiên Dạ ôm lấy tiểu bạch vội vàng nấp vào bên trong góc của giường đá. Làm thời điểm Thunder cầm con mồi trở về, phát hiện trong phòng không một bóng người, trong lòng nghi hoặc, hắn liền muốn chạy đi tìm tiểu giống của mình, bỗng nhiên, một bóng dáng bạch sắc chạy nhanh ngang qua, Thunder thuận tay bắt lấy, nguyên lai là sủng vật của tiểu giống cái 

“Tiểu bạch!”

Sủng vật vụt chạy ra, khuôn mặt Thiên Dạ trắng bệch, vội vàng chui ra từ giường đá, vừa nhìn thấy Thunder vừa trở về, nàng liền ngây ngẩn cả người.

“Mặt của nàng bị làm sao?”

Thunder trầm mặt tiến tới gần, nhẹ nhàng sợ lên vết sưng đỏ trên mặt nàng, âm thanh lạnh lùng nói.

“Oa, ô ô…”

Nghe đến đây, Thiên Dạ đầy ủy khuất, bổ nhào vào trong ngực hắn khóc lớn, vừa khóc vừa đem sự tình ngày hôm nay nói ra. Thunder nghe xong, giận dữ ném con mồi trong tay xuống, sắc mặt xanh mét xoay người liền đi ra ngoài.

“Chết tiệt! Cư nhiên dám ăn hiếp tiểu giống cái của ta!”

Thiên Dạ không kịp ngăn hắn lại, mà thực sự nàng căn bản cũng không muốn ngăn trở hắn, để cho Thunder giáo huấn cái nữ thú nhân kia một chút cũng tốt, tránh cho nàng về sau lại suy nghĩ ăn hiếp mình!

Thiên Dạ không biết được, bởi vì lần không ngăn cản hắn này của nàng, về sau lại là nguyên nhân trực tiếp đem đến một trận tai nạn cho chính mình!



Nữ thú nhân tình trạng cũng không sáng sủa gì, đang một tay ôm ngực, một tay ôm cái mông bị thương mà xuýt xoa, ngã ngồi một chỗ mà thống khổ rên rỉ. Chợt một đôi chân to xuất hiện trong tầm mắt, nàng tức giận ngẩng lên la lớn.

“Ta đi không được, ca ca còn không ôm ta trở về!”

“Tiểu giống cái kia đâu?”

Thân ca ca của nàng, Aspen, cũng là giống đực vừa sàm sỡ Thiên Dạ kia, vừa hỏi vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, xem cũng không buồn xem muội muội của hắn, Ella, đang nửa nằm nửa ngồi trên đất.

“Hừ, ta ôn tồn nói chuyện phải trái với nàng, vậy mà nàng không những không cảm ơn ta, lại cư nhiên làm ta bị thương, xong liền chạy trốn!”

Ella vẻ mặt phẫn hận, mặt không đổi sắc, cố ý xuyên tạc sự thật.

“Nga, thực đáng tiếc, cư nhiên lại để nàng chạy trốn.”

Aspen thở dài, hơi có chút thất vọng nói, liền sau đó, hắn bế lên Ella đang nằm trên mặt đất hướng về nhà.

“Ta nói ca ca, tiểu giống cái đó là của Thunder, ngươi có xác định sẽ đánh lại hắn không? Nếu để hắn biết được ý đồ của ngươi tới tiểu giống cái của hắn, có thể hắn sẽ liều mạng với ngươi hay không?”

Ella vừa nói, vừa nhìn lại ca ca của mình, trong ánh mắt hiện lên tia châm chọc.

“Thunder? Là cái bạch hổ đã rời khỏi bộ lạc nhiều năm trước?”

Nhắc tới Thunder, trong mắt Aspen hiện lên một đạo quang mờ ám!

“Ừ, ta cũng thấy lạ lùng a, hắn không phải là đã li khai sao, vì lí do gì lại quay trở lại?”

Ella vô ý nói ra một câu, Aspen nghe được, biểu tình trên mặt cứng đờ, vội vàng che lại vẻ dị thường trên mặt, nói: “Khả năng, là muốn trở lại đi…”

Hai người tuy là đang nói chuyện, nhưng tâm tư bất giác lại nghĩ về việc khác nhau.