Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 9-3




Edit: hongheechan

"Mẹ, mẹ, ba đi đâu rồi?" Hắc Mộc Hân đứng ở bên cạnh mẹ, lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của mẹ mình.

"Hân Nhi. . . . . ." Tối hôm qua Hắc Tương Lăng ngủ không ngon, mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt đáng yêu trắng noãn của Hắc Mộc Hân phóng đại ở trước mắt của cô.

"Ba ~~ con muốn ba!" Hắc Mộc Hân mới vừa xuống giường đã chạy một vòng quanh gian phòng người lớn, rồi thất vọng trở lại bên trong gian phòng của mình, lay mẹ vẫn còn ngủ say dậy.

"Hôm nay là ngày ba đi Đài Loan, chờ ba hết bận. . . . . . Buổi tối sẽ trở lại thôi." Hắc Tương Lăng từ từ ôm con gái lên trên người, khe khẽ hôn một cái ở trên gương mặt trắng nõn của con gái.

Tối hôm qua cô ngủ trong phòng con, không biết Lôi Thiệu Đình có biết hay không?

Nếu anh đã trở lại, thì sẽ biết mới đúng! Hôm nay là ngày anh đi Đài Loan xử lý công chuyện, coi như tối hôm qua anh vì tức giận mà cả đêm không về, sáng sớm hôm nay anh cũng phải trở lại cầm hành lý và hộ chiếu, nếu anh có trở lại, nhất định sẽ phát hiện cô cũng không ngủ ở trên giường của bọn họ.

"Mẹ, rời giường rời giường! Con muốn tìm ba nói chuyện!" Hôm nay không biết tại sao Hắc Mộc Hân cực kì quấn người.

"Đợi đến buổi trưa ba không bận rộn, mẹ lại gọi điện thoại cho ba, đến lúc đó Hân Nhi có thể nói chuyện với ba rất lâu đó." Duỗi ngón tay ra xoa cái trán, Hắc Tương Lăng cảm thấy đầu rất đau, cảm giác nhức đầu vẫn kéo dài từ hôm qua đến bây giờ, khiến cô thật không dễ chịu.

"Được, buổi chiều con lại gọi điện thoại tìm ba." Dùng sức gật đầu một cái, cô bé cong khóe miệng lên, cười khả ái.

"Ừ, nhưng. . . . . . đến buổi chiều thì rất lâu nữa, Hân Nhi đi vào phòng thay quần áo trước, chúng ta đến phòng bếp cùng nhau chuẩn bị bữa ăn sáng có được hay không?" Miễn cưỡng lên tinh thần, Hắc Tương Lăng ôm con gái xuống giường, cô về phòng nhìn một chút, quả nhiên trong phòng rương hành lý của anh trong phòng thay quần áo đã không thấy, hộ chiếu trong ngăn kéo cũng đã lấy đi, hiển nhiên, anh đã từng trở lại.

Anh có trở lại, làm cho cô an tâm một chút.

Mà vì nhức đầu, nên Hắc Tương Lăng quyết định cho mình một ngày nghỉ."Hân Nhi, hôm nay mẹ xin nghỉ một ngày chơi với Hân Nhi, sau khi ăn điểm tâm xong, mẹ đến sân vườn chơi xích đu với Hân nhi có được hay không?" Hôm nay để cho người vú nghỉ ngơi một ngày vậy, cô quyết định tự mình chơi với con gái cho hết thời gian.

"YA! Quá tuyệt vời!" Hắc Mộc Hân thích nhất chạy đùa trong đình viện, còn thích cả xích đu ba tự tay làm ra vì bé nữa.

Hắc Tương Lăng ôm con gái xuống lầu, đi đến phòng bếp, cô gọi điện thoại cho người vú, cũng thuận tiện gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ.

Cả buổi trưa tiếp đó, Hắc Tương Lăng cùng đùa giỡn với con gái, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ không yên lòng, lòng của cô luôn không kiềm chế được bay đến trên người Lôi Thiệu Đình.

Liên quan đến tranh chấp xảy ra giữa hai người, Lôi Thiệu Đình sau đó còn tức giận không ngủ cùng giường với cô, chuyện này cô vẫn canh cánh trong lòng.

Cô nên làm cái gì mới phải đây?

Cô định đi tìm cha nói rõ ràng, tỏ rõ lập trường, không phải là Lôi Thiệu Đình không lấy, kiên trì phải gả tới Đài Loan cùng sống với Lôi Thiệu Đình, chỉ cần thái độ của cô đủ kiên định, cha sẽ phải thối lui!

Tốt! Cứ làm như thế đi!

Cô muốn đi tìm cha, lần này nhất định phải tỏ rõ lập trường, cô cũng không cần làm khó khiến Lôi Thiệu Đình uất ức như thế nữa.

"Hân Nhi, con và mẹ trở về tìm ông ngoại có được hay không?"

"Được, tìm ông ngoại. Sau khi tìm ông ngoại, buổi chiều nhất định phải gọi điện thoại cho ba đó!" Trong lòng Hắc Mộc Hân còn nhớ đến chuyện này, mặc dù cô cũng không biết buổi chiều là lúc nào, nhưng cô rất kiên nhẫn chờ đợi buổi chiều đến.

"Ừ, chờ mẹ nói chuyện xong với ông ngoại, sẽ giúp Hân Nhi gọi điện thoại tìm ba." Hắc Tương Lăng vui vẻ đáp ứng.

Sau khi ôm Hân Nhi trở về phòng thay quần áo, Hắc Tương Lăng lái xe mang theo con gái trở về nhà chính.

Dọc theo con đường này, cô liên tục góp dũng khí, liên tục nghĩ đến nên nói chuyện với cha như thế nào?

Khi cô dừng xe xong ở nhà họ Hắc, dắt con gái đi thẳng vào nhà chính, đi tới cửa thư phòng của cha, đang muốn bước vào bên trong nói chuyện với ba, thì điện thoại ở túi áo khoác bỗng dưng vang lên.

Tiếng chuông điện tới là nhạc riêng của Lôi Thiệu Đình.

"Ba, ba!" Hắc Mộc Hân vui sướng ngẩng đầu quơ đôi tay với mẹ."Là ba gọi điện thoại cho con, con muốn nghe, con muốn nghe!"

"Hân Nhi thật là lợi hại, đúng là ba gọi điện thoại tới." Lôi Thiệu Đình chủ động gọi điện thoại cho cô, thật ra nội tâm của cô còn vui vẻ hơn con gái.

Hắc Tương Lăng ngẩng mắt nhìn cha đang ngồi ở sau bàn đọc sách, cô không muốn tránh đi, quyết định đứng ở cửa nghe điện thoại di động.

"Hân Nhi ngoan, trước để mẹ nghe điện thoại đã, chờ một chút thì sẽ để Hân Nhi nói điện thoại nha." Trấn an con gái trước, rồi nhanh chóng cầm điện thoại di động lên nghe điện thoại.

"Lôi, anh làm xong việc rồi sao?" Khóe mắt đang cười, khóe miệng khẽ nhếch cũng lộ ra nụ cười, tâm tình xám xịt hai ngày này của Hắc Tương Lăng, ngay lập tức sáng lên rất nhiều.

"Ách. . . . . . Thật xin lỗi, tôi là nhân viên của Lôi Tổng, tôi họ Mạch. Cô. . . . . . có thể dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi được không? Vì tôi hoàn toàn không hiểu tiếng Nhật, thật sự xin lỗi." A Mạch nghe tiếng Nhật không hiểu, chịu trách nhiệm gọi điện thoại, hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện, chăm sóc bên cạnh Lôi tổng chân bị thương, đang hết sức yếu ớt.