Thư Sinh Vô Địch Chi Văn Tâm Điêu Long

Chương 24




[ Hơn nửa năm sau • Ma Vực • thu ]

Loại cảnh tượng này thật khó gặp, Ngũ đại ma đế có đến bốn vị. Nhất tề tụ tập tại Không ma cung—-uống trà.

Sở dĩ là uống trà không phải ăn cơm nguyên nhân là bởi vì hiện tại tâm tình bọn họ thật không thích hợp khai tịch mời khách, tuy hôm nay toàn bộ Ma VỰc giăng đèn kết hoa chúc mừng Không Ma đế Già Lăng chính thức trở về Ma Vực, lực  lượng thiên nhiên quay về cân bằng, đương nhiên là muốn mọi nơi vui mừng...

Nhưng là, tại không Ma Cung một màu phiêu đãng hồng sắc tơ lụa đậm chất vui mừng, vây quanh một bàn năm cạnh, bốn vị ma đế mây đen đầy mặt.

” Haizz——”

” Haizz—— haizz——”

” Haizz—— haizz—— haizz—-”

” Haizz—— haizz—— haizz—— haizz——”

Một tiếng lại một tiếng thở dài thườn thượt vang lên trong cung điện hoa lệ.

Long Diễm không tại, nếu có, bọn họ chỉ sợ còn không dám buông tiếng thở dài như vậy nha, nhận trả thù, bọn họ sớm bị trả thù rất nhiều lần, cũng không ít bao nhiêu.

“Ngươi lúc trước sao lại chọn Long Diễm lão hổ kia cơ chứ? Cái tên thẳng tính không dễ lừa, hắn nếu biết chúng ta hãm hại hắn, đương nhiên muốn gấp bội trả lại, ngươi không thể lựa tên nào dễ nói chuyện sao? Nói cái gì muốn nhìn chân ái của bọn hắn, Phong ma cung của ta bị Long Diễm một phen hỏa thiêu, nói cái gì ta là Phong Đế, nên nhiều hứng gió chút, bây giờ là mùa thu, gió thu ôn hòa mới tốt...ô” Phong đế nổi điên nói trước, hắn sắp chịu không nổi rồi, cư nhiên thừa lúc hắn ra khỏi nhà gặp tiểu tình nhân Lưu Hương thì đốt điện của hắn, trời biết khi hắn mĩ mãn sung sướng về đến Phong cung, bỗng nhiên cảm thấy sao hôm nay vào cửa gió lớn vậy, trong điện sao lại sáng vậy, vừa ngẩng đầu nhìn, đơ luôn, nóc không có. Hại hắn chỉ có thể đến nhà của Lưu Hương sống nhờ cho tới khi sửa xong nhà, nói đến đã hai mắt đau khổ lệ nóng doanh tròng a.

“Ngươi nghĩ là ta muốn? Còn không phải vì muốn đem Không lực trong thân thể tiểu ngốc thư kia kích phát đuổi ra khỏi cơ thể cần sức mạnh của một vị ma đế niết bàn mới có thể sao? Thử hỏi trong các vị ai nguyện ý dùng mình ra vui đùa? Niết bàn là trò đùa chắc…” Tức giận bưng chén trà lên uống, Già Lăng vứt câu này ra, đổi lấy chút thanh tịnh. Vốn dĩ là vậy, niết bàn rất thống khổ, ai cũng đều không thích, huống hồ khi ấy ở nhân gian chỉ có Long Băng cùng Long Diễm, hắn chỉ có thể chọn Long Diễm mà thôi, ai bảo thiên thời địa lợi nhân hòa thế chứ, người ta cùng vỏ bọc tiểu ngốc thư vừa vặn là một đôi, đúng lúc có thể kích phát lẫn nhau.

“Nhưng là...Cho dù là thế, cũng không phải chỉ có cách đó mới lấy được Không lực đi!  Ngươi xem nếu ngươi không dùng cái cớ nhảm nhí đó dẫn họ tới nơi cực âm như Vương phủ, mà trực tiếp nói rõ không phải tốt hơn sao? Cái con hổ kia lấy hết mọi thứ trong Ma cung của ta rồi.. Ta bất quá chỉ là đi chung quanh kết giới thăm dò chút thôi, móng vuốt của hắn đã nhanh như vậy, nghe nói còn dẫn theo vô số xe ngựa, cả sàn nhà của ta cũng hốt sạch đem qua cho tiểu ngốc thư của hắn xây cung mới luôn rồi. Hắn đường hoàng thấy tợn a, nói hắn không biết làm gạch lót sàn, nói bên kia hắn phải hao tài tốn của, cho nên phải qua chỗ ta lấy chút  ‘tiện nghi’ để dùng... Ta vừa về nhà hai chân liền đạp đày bùn (do gách lót sàn đều bị bóc hết lên rồi =.,=), ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi! Chúng ta đều là bị ngươi cùng Long Băng liên lụy, sớm biết thế ban đầu ta thà chết chứ không  cùng các ngươi chế ma dược kia.. “Địa Ma đế Huyền Hằng khóc không ra nước mắt cọ cọ giày lên mặt bàn, mặt trên một đống bùn, Địa ma cung còn chưa được lát lại gạch hết đâu.

“ngươi đừng ở đây dài dòng, ta sao biết hắn ác liệt như vậy? Trước kia hắn còn có chút kiêng kị chúng ta, hiện giờ nhà hắn có tiểu ngốc thư kia, ai nói hắn cũng chả nghe vào tai.. Chỉ có nhân giới nơi cực âm mới có thể hoàn thành niết bàn, ngươi cho là nói cho Long Diễm thì hắn sẽ thành thành thực thực đi qua? Đừng mơ, đoan chắc hắn sẽ nhanh chóng cõng theo tiểu ngốc thư của hắn vung đuôi chạy mất dạng.”

Già Lăng khẩu khí hung ác phản lại, hắn cũng đâu dự đóan được Long Diễm sẽ ác liệt đến trình độ này, hắn cũng là người bị hại nha, so với hai người có liên quan kia còn thê thảm hơn, tốt xấu hắn coi như là thủ phạm chính, là đối tượng ưu tiên để trả thù đó.

“Chúng ta dài dòng? Ngươi hỏi Long Băng chút xem, hắn xem như đệ nhất tòng phạm.. Hắn.. hắn mới thực thảm thiêt!”

Huyền Hằng chỉ tay qua phương hướng Long Băng vừa uống trà xong đang buông chén xuống bàn, chỉ thấy Long Băng tay run lên, cái chén từ trên tay rơi xuống, tại trên bàn lăn hai vòng, sau đó rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.

“Hắn vì trả thù ta...” Long Băng nắm chặt hai tay, khớp xương kêu rôm rốp, “Hắn đem ba nghìn sáu trăm năm mươi đầu Hợp thiên địa Ngũ Sắc Long yêu trong Thủy Ma cung của ta mỗi đêm đem một đầu ra rút gân, hiện tại Long yêu của ta tất cả đều run run rẩy rẩy.. Gặp người liền chạy.. tuy một con cũng không chết, nhưng vốn sinh Long hoạt hổ Long yêu hiện tại không thể giữ thăng bằng, thường xuyên thấy trong ao một mảnh toàn bụng trắng bóng phiêu phiêu bơi lội.”

“Nghe nói gần đây trên chợ hay xuất hiện rất nhiều dây lưng gân rồng nha, ra là thế a.”

“Không chỉ như vậy.. Long Diễm còn nói cho Long Băng, Thương Cửu Ca từng tại lúc hắn thần trí không rõ cùng hắn... cùng hắn mây mưa mấy lần.”

Đám người lải nhải lập tức đổi lấy một cái vỗ bàn vang dội của Long Băng, chỉ thấy một đầu tóc thanh sắc nhanh chóng chuyển lam, mắt kim sắc nhanh chống chuyển hồng.

“Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.. còn cả Cửu Ca. Ta chỉ là cùng nữ nhân ở cùng một chút, hắn liền nổi điên, vậy mà Cửu Ca dám lợi dụng mỗi tháng ta hôn mê một lần làm chuyện đó, cả hai người ta đều không tha.” (câu này chém)

Long Băng mãnh liệt quay đầu, chợt nghe đùng một tiếng, một con thanh Long từ trong Không Ma điện bay xuyên qua mây hùng hổ lao đi.

“Oa.. hắn thực sự phát hỏa.. ”

Nhân sĩ bát quái phía dưới lên tiếng cảm khái.

“Vậy.. ” Bởi Long Băng rời đi, đầu mâu bát quái liền chỉ thẳng mặt Già Lăng, ” Già Lăng, ngươi bị hắn trả thù như thế nào?”

“Ta?”

Già Lăng nhướng mày.. Ngẫm nghĩ chút, sau đó cười vô cùng xán lạn như hoa đào.

“Không có nha, có khi hắn chưa nghĩ ra làm sao trả thù ta đi.. Ha ha.. ”

Cười gượng liên tục, Già Lăng đành vươn tay cằm chén trà uống tiếp, uống uống, uống đến bụng mình muốn phình lên mới thôi.

“Các ngươi cũng uống đi!”

“Được rồi...Lá trà ngon thật nha, nghe nói là Già Lăng ngươi từ vị huynh trưởng nơi nhân giới kia mang tới a.. Ha hả, sao ngươi về sớm thế, không phải nói phải chơi thêm hai năm nữa mới về sao?”

Lời của Già Lăng được nhiều lời nghênh theo, giỡn à, Long Diễm phát hỏa tuy đáng sợ, nhưng GIà Lăng mà phát hỏa cũng không nhẹ đi bao nhiêu đâu, bọn họ cũng không muốn lại bị đốt trần nhà với lấy sàn gạch đâu.

Mà Già Lăng cũng tuyệt không nói cho bọn họ Long Diễm đã làm gì đâu, hắn sở dĩ về sớm thế cũng vì nó, mà ác mộng này, là bắt đầu từ khi Thi Văn Tâm mang theo Long Diễm hình hổ đến điện khen thưởng thi đình.

Ngày đó, hắn nghe theo lời yêu cầu của huynh trưởng tham dự buổi khen thi đình năm nay, hắn mặc dù cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn là đi. Đang lúc hắn nghĩ rằng mình cũng đâu phải chủ khảo sao không đi không được cơ chứ, hắn lại thấy người trên điện Kim Loan là Thi Văn Tâm. Trí nhớ của hắn rất tốt, mặt của Thi Văn Tâm hắn nhớ rõ ràng, nhưng bên người y cái thứ mặc xiêm y hồng lẹt dùng bốn chân đi đường là gì thế, trắng, còn có vằn đen của lão hổ?

Tên Thư ngốc tử này cư nhiên dám mang Long Diễm lên điện?

Mà.. mà hoàng huynh của hắn cư nhiên nói cho hắn biết thư ngốc tử này chính là vị Văn Khúc Tinh quân hạ phàm được tôn sùng vạn phần trong nhân gian dạo gần đây, vị thư sinh xem qua một lần là nhớ còn hiểu tiếng hổ, danh hào thật khiến người ác hàn, quả nhiên là phong cách của thư ngốc tử này với Long Diễm.

“Đến đến, hoàng đệ, đây là công văn viện học sĩ đã khảo thí y, y có thể đem tất cả điển tịch kinh văn đọc làu làu, một chữ không sót, thật là một nhân tài, càng có thể bình luận chuyện cổ kim chính trị đương thời, nói là kỳ nhân cũng không sai. Mà lão hổ đi bên cạnh y đây, nghe đồn là thần hổ từ khi y còn sống tại thư viện đã ở bên thủ hộ y! Tuyệt không đả thương người. Y vì muốn lên kinh ứng thí, còn cùng lão hổ này biểu diễn mãi nghệ trên phố, lão hổ này quả thật không đả thương người, là thiên sinh thần thú, bọn họ chưa từng tới kinh thành lại biết tên của ngươi, còn nói vạn lần mong muốn gặp ngươi. Thượng thư Lý Cửu Trường vừa biết, tra xét những chuyện xảy ra trên đường lên kinh của y, liền nhanh chóng tiếp đón, bỏ qua thi hương trực tiếp lên điện, hoàng đệ.. ngươi nhìn đến ngây người sao?”

Hoàng huynh nói đúng, hắn đã là nhìn ngây người...

Hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì là con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng cắn người, chó đến đường cùng nhảy tường, hắn hoàn toàn tin tưởng thái giám cũng có thể thú lão bà sinh đứa nhỏ! Hắn vạn nghĩ cũng không tưởng tượng được thư ngốc tử lại thông tuệ đến vậy, nghĩ đến cùng Long Diễm giả thành xiếc mãnh thú để tránh né khả năng bị đuổi giết, càng không tưởng được y có thể trong vài ngày hạ được lời đồn thổi kinh dị lừa gạt đại chúng, còn bị phủng tới thành thần tiên để nhanh chóng đến kinh thành!

Coi như hắn tự bày nghiệp chướng cho bản thân mình vậy, bởi, hắn thua, mang Long Diễm cùng thư ngốc tử về phủ đệ, sao đó dùng ma trùy đâm vào ngực Long Diễm, không phải hắn cố ý, muốn bức bách ma đế niết bàn phải khiến tính mạng hắn rơi vào trạng thái nguy hiểm, kết quả Long Diễm niết bàn, pháp lực cỡ đó mới đủ khiến cho Không lực trong người tiểu ngốc thư văng ra trở lại cơ thể chánh chủ – hắn. Long Diễm khôi phục hình người, hắn (Long Diễm) vừa tỉnh lại liền thấy THi Văn Tâm ngất trong ngực hắn ( Long Diễm) thì giậm chân nói không trả thù hắn (Già Lăng) không thể.

Hắn nghe thế cũng chẳng để trong lòng, cho rằng Long Diễm cũng chỉ hù thế thôi, hắn tính tiếp tục chơi thêm hai năm mới về Ma Vực, dù sao Không lực đã về với hắn, chẳng còn mấy người có thể tổn hại hắn nữa.

Nhưng! Sau khi thư ngốc tử tỉnh lại, hoàng huynh đi đâu cũng mang y theo, đem y để trong cung như thư khố di động. Chỗ tốt nha, điển tịch trong sách trúc không tiện cầm tới cầm lui, chỉ cần triệu thư ngốc tử đến trước mặt để y ngâm nga là được, nhưng hắn đâu có ngờ thân thể thư ngốc tử là cái lọ chứa lực lượng tốt vậy, lúc Long Diễm niết bàn đã chia một nửa hỏa lực của hắn cho thân thể trống trơn của y (vì Không lực đã bị đẩy ra), thư ngốc tử không chỉ giống bọn họ bất lão bất tử, còn cho y cả bổn sự thao túng lửa.

Cũng chính lúc này bắt đầu, trong hoàng cung người đi lấy nước không ngừng, lấy nước vì có hỏa hoạn. Vô lý, hôm nay một tòa cung điện cháy, ngày mai lại nối tiếp một cung khác, hắn còn kỳ quái Long Diễm đâu có hay tới, nhiều nhất một thàng tới một lần, nhưng lửa này là cách hai ngày một cháy nhỏ ba ngày một cháy lớn, cháy nhiều tới mức người trong cung sứt đầu mẻ trán.

Sau để hắn phát hiện Long Diễm lén lút dạy cho thư ngốc tử chú thuật.

“Ngươi đọc ‘Nhiên • hỏa kết la • đốt tâm’. Nơi đó liền cháy!”

Nguyên lai là tên Long Diễm chết tiệt luôn chỉ thị thư ngốc tử phóng hỏa trong cung, trách không được hết cháy chỗ này lại cháy chỗ khác... Tức chết hắn mà. Long Diễm bị hắn phát hiện cũng chỉ hển mũi cười lạnh, ôm thư ngốc tử vào lòng nói: “A? Ta không phải đã sớm nói muốn trả thù ngươi sao? Ngươi nếu không muốn chỗ này bị đốt trụi thì nhanh nhanh về Ma Vực đi, nếu không ta không biết chỗ này trụ được bao lâu đâu nha. Văn Tâm, chúng ta đốt một chỗ, bọn họ tu chỉnh mất cả hai ba tháng, chúng ta cũng chỉ dùng có nửa ngày là đốt sạch rồi!”

Chính là vậy, hắn đành buông tha lạc thú được du đãng ở nhân giới, tân tân khổ khổ hai bên qua lại.

“Đế, không tốt, Ma cung tây nam bị cháy a! Dập không được, là hỏa ma đế phóng nha!”

Đang lúc hắn suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài kêu to, gấp đến độ hắn lao ra cửa – – – Hay thật, hắn vừa đi, lửa liền cháy tới đây.

“Long Diễm, ngươi chờ!”

Nhìn trời hét lên một tiếng, Già Lăng lao về cung điện của mình.

Hắn còn muốn nửa khác của hắn tới Ma Vực tìm hắn, xem ra hắn không thể tơ tưởng được rồi, từ nay chỉ sợ phòng cháy là việc hệ trọng trong sinh hoạt của hắn mất thôi.

***************

Ngay tại lúc hai ma đế kia đang hữu hảo ngồi bát quá, một cái mất trần một cái mất gạch sàn, Long Băng chạy sang đại sảo một trận với Thương Cửu Ca, còn Già Lăng tối đầu tối mũi vì cung điện bị hỏa thiêu, thì Thi Văn Tâm hai tay nắm lấy bạch ngọc lan can chạm trổ hình hổ, ngửa đầu nhìn về phía thiên không một mảnh lửa đỏ cách đó không xa.

Gần về đêm, trời thâm dần bị sắc lửa làm sáng rực lên, thật giống y cùng Long Diễm, rất bất đồng, lại thập phần hòa hợp.

“Đẹp không?”

Đột nhiên bị người phía sau ôm lấy,gắt gao, y biết là Long Diễm.

“Ân... Rất đẹp” Mỉm cười, y nhắm mắt, mặc cho nam nhân cùng tai của mình ma sát.

“Bất quá có quá đáng không? Lúc trước đã đốt rất nhiều cung của hoàng huynh hắn!”

“Quá đáng chỗ nào?”

Long Diễm xoay người THi Văn Tâm lại, vươn tay nâng cằm y lên.

“Tiểu ngốc thư, hắn hù ngươi gần chết, mà ngươi ngất hù chết ta.. trả thù như thế đã nhẹ rồi, ta không muốn bị đùa giỡn trong lòng bàn tay kẻ khác.”

Kéo tay tiểu ngốc thư, nhẹ cắn, trong mắt Long Diễm tràn đầy nhu tình.

Tiểu ngốc thư của hắn, một đôi tay mảnh khảnh sạch sẽ như vậy, không tưởng được có thể phát ra lực lượng cường đại thế. Hắn thật không hiểu làm sao tiểu ngốc thư có thể từ biên quan mang theo hắn tới tận kinh thành, tiểu ngốc thư còn cầm xiêm y mình cho y làm thành trang phục cho hổ mặc.

Y chỉ là một thư sinh, không sợ mất mặt mang theo hắn đi hang cùng ngõ hẻm, vất vả mệt nhọc, đặt đầu mình vào miệng hắn làm xiếc, dùng tứ thư ngũ kinh ngâm nga mua vui cho người khác, hết thảy chỉ vì Long Diễm hắn.

Khi đó hắn chỉ biết, mình đã yêu thảm Thi Văn Tâm, mà Thi Văn Tâm cũng đồng dạng thương hắn khắc cốt minh tâm.

“Ngươi a! Tốt xấu cũng nhờ hắn biến ta từ người thường thành bất lão bất tử sao? Ta có thể vĩnh viễn cùng ngươi, cũng là một chuyện tốt nha!”

Đỏ mặt, Thi Văn Tâm ấp úng cúi đầu nói.

Y thật không tự nhiên khi phải thẳng thắng trước mặt Long Diễm nha.. Tuy rằng khi hắn trong hình hổ, từ sáng tới tối y đều phải vuốt vuốt lông cùng tai hắn, hôn hôn một cái, nhưng đó là vì cho Long Diễm tin tưởng. Hiện tại y đối mặt với nam nhân cường ngạnh vẫn mang theo chút tùy tính của tiểu hài tử này, vẫn như trước mặt đỏ bừng.

“Văn Tâm.. Tiểu ngốc thư của ta.. “

Long Diễm mới không cho y trốn, Tiểu ngốc thư này lúc hắn biến lão hổ thì lớn mật vậy mà, chẳng lẽ hắn phải ghen với cả hình hổ của chính mình sao?

Nắm bả vai Thi Văn Tâm, cắn lên khuôn mặt vì trường kỳ ưu đãi nên đã có chút thịt kia, hương vị ngọt thật, khiến hắn say mê.

“A..  Ngươi lại cắn ta. “

“Còn không phải vì người không nhìn ta nói chuyện sao?”

Nhả ra, Long Diễm lần thứ hai để Thi Văn Tâm nhìn thẳng mình

“Ngươi biết không? Văn Tâm, ngày ngươi dẫn ta vào cung gặp hoàng thượng, tại trước mặt đế vương nhân loại chậm rãi đọc kinh văn diễn cảm, bộ dáng tung hoành phán đoán suy luận cổ kim, ta đều chặt chẽ ghi tạc trong lòng.”

Long Diễm đem Thi Văn Tâm đặt trong ngực, để tiếng tim đập của mình rơi vào tai người kia.

“Khi đó, ta chỉ cảm thấy giữa thiên hạ này, cường đại nhất chính là ngươi. Long Diễm ta nguyện đem tánh mạng gia cho ngươi, không phải một nửa, toàn bộ đều cho ngươi, tiểu thư sinh vô địch của ta.”

Không thể cưỡng lại hấp dẫn của dung nhan ngọt ngào của Thi Văn Tâm, nhìn tiểu ngốc thư vì một câu nói của hắn mà ngây ngô cười trong mắt còn nổi lên lệ quang, Long Diễm ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thi Văn Tâm tận tình duyện liếm, hắn muốn nhanh chóng ôm người này vào phòng, nơi đó lát loại gạch lưu ly trong suốt lấy từ chỗ của Huyền Hằng, còn có một chiếc giường hồng ấm áp...

Xuân tiêu nhất dạ... Giới trị thiên kim a...(một đêm xuân tiêu, gía ngàn vàng)

**************

“Long Diễm, ta muốn chặt hết cây trong vườn nhà ngươi, tức chết ta————”

Giữa không trung  hắc ám cháy rực ngọn lửa càng cháy càng lớn, bay ra một con kim phượng hoàng sáng lạng hoa mỹ, chúng nhân Ma vực đều nín thở mà nhìn cảnh tượng này — Không ma đế của bọn họ trở lại! Thời kì thịnh vượng của Ma vực sắp tới rồi! Tất cả mọi người hưng phấn, nhảy nhót. Bọn họ không chú ý, đuôi của con phượng hoàng này còn đang có một ngọn lửa cháy hừng hực không tắt.

“Cư nhiên dám đốt ta —————– a a a ——————————–”

Phượng hoàng trong đêm tối bay múa vô cùng nổi bật, mà từ phương hướng của Không ma đế còn truyền tới vô số tiếng gào thét.

“Đế a, trên đuôi của người có lửa a...:

“Mau dập...”

“... “

—-Toàn văn hoàn—-