Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 17: Lại thấy Thú Thần




Ngày đêm đó, Yến Hằng lại bị Thú Thần lão gia triệu hoán qua.

Yến Hằng đang hết sức tức giận đây, không nghĩ tới Thú Thần cư nhiên ném cho hắn một đống rắc rối như thế. Hôm nay cách mùa tuyết rơi chỉ còn vỏn vẹn 1 tháng, toàn bộ bộ lạc hiện có khoảng gần 600 người đang chờ nuôi đấy biết không? Vốn đồ ăn dự trữ trong bộ lạc dù nhiều nhưng bất quá cũng chỉ có thể nuôi sống hơn 100 Thú Nhân qua mùa tuyết này.

Cò thiếu đồ cho gần 500 miệng ăn, giờ lại thêm người mới tiến vào, bộ lạc lại tăng thêm nhân khẩu, tự nhiên cũng nên xây thêm nhà ở để an trí những người này, cứ như vậy suy nghĩ, Yến Hằng thừa nhận áp lực lớn cỡ nào rồi đấy.

“Ta đây không phải đang giúp ngươi tích cóp thực lực đấy sao? Cứ thế này, ngươi mới làm bộ lạc Kỳ Đông chạm ngưỡng trung đẳng chứ, hơn nữa, có ta ở đây chống lưng cho, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe theo lời ngươi.” Thú Thần vội vàng giải thích.

“Thiệt sao?” Yến Hằng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng y.

“Tất nhiên rồi, nhưng tiền đề là ngươi phải chân tâm giúp đỡ bọn họ thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Hơn nữa, ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể làm cho các thú nhân đạt tới sinh hoạt thời kỳ Tần Hán tiêu chuẩn như trên địa cầu, nếu muốn hoàng đế, ta sẽ giúp ngươi đạt được.”

Nghe được lời y nói thế, Yến Hằng chậm rãi mở miệng: “Trước ngài đã nói, vì quá yêu Thú Nhân, không đành lòng thấy bọn họ sinh hoạt trong cảnh nước sôi lửa bỏng, tôi vốn vẫn luôn tin những lời ấy, thế nhưng hôm nay nhìn ngài lại vội vàng xao động như vậy lại khiến tôi không thể không hoài nghi, rốt cuộc ngài đây là còn có mục đích gì nữa hử?”

“Đúng vậy, ta xác thật còn có mục đích khác.” Thú Thần thở dài, nói: “Ta sáng tạo Thú Nhân ban đầu bất quá chỉ vì tích cóp công đức mà thôi, tựa như Nữ Oa tạo người trên địa cầu ấy, tạo người là công đức, tương tự như tạo Thú Thần nơi đây. Hiện tại ta đã gần sát một bước cuối cùng, lại phát hiện trước kia sáng tạo thế giới thú nhân nhưng bởi vì quá mức yêu thích mà làm sinh hoạt họ luôn duy trì trong cảnh nước sôi lửa bỏng, hôm nay dĩ nhiên trở thành vết nhơ không thể nào lau sạch trong sổ công đức của ta, dẫn tới ảnh hưởng tâm cảnh, đây là điều ta vạn lần không nghĩ đến.”

“Cho nên ta mới tìm đến ngươi, đại khái ngươi không hiểu, ngươi vốn được Thiên Đạo sắp xếp là một kẻ có vận mệnh đại phú đại quý, có không gian là minh chứng tốt nhất cho điều đó, mà ta mang ngươi đến được nơi này cũng do Thiên Đạo ngầm đồng ý.”

“Cho dù ta có không gian tồn tại thì sao? Trước giờ ta vẫn luôn là một kẻ tầm thường.” Yến Hằng hiện vô cùng khó hiểu.

“Vận mạng đại phú đại quý của người chân chính phát huy chính là kiếp ở kỳ dân quốc kia, ngươi sẽ trở thành đại tướng khai quốc công thần, chỉ tại trước đó đã bị ta mang đến đây, cho nên phú quý của ngươi còn chưa kịp bắt đầu đâu.”

Thú Thần nhìn nhìn Yến Hằng đang trầm mặc đứng đó kia, tiếp tục nói.

“Nếu ta đã đưa ngươi đến nơi này, tất nhiên cũng sẽ trả lại vân mệnh đại phú đại quý cho ngươi, vốn trở thành đại tướng khai quốc kia ta sẽ thay thành hoàng đế khai quốc ha, chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“Hơn nữa, 3 bộ lạc kia thật là chịu không nổi rồi, chuyện phía trước ta đã hoàn toàn bất lực, lại không thể trơ mắt để họ đi đến bờ diệt vong được. Cho nên mới có an bài thế này. Chỉ hy vọng ngươi có thể cứu trợ họ.”

Yến Hằng nghe được y nói như vậy, đích xác chọc trúng yếu điểm của Yến Hằng. Hắn bèn nói: “Đã như vậy, tôi chấp nhận nhưng không cam đoan làm tốt nhất, chỉ có thể tẫn hết khả năng mà thôi.”

Thú Thần vừa nghe Yến Hằng chấp nhận, thầm vui như trẩy hội: “Ngươi đáp ứng là tốt rồi, ta hôm nay phát thệ, chỉ cần chuyện ngươi làm có ít cho Thú Nhân, ta tuyệt đối sẽ ủng hộ vô điều kiện.”

………………………………………………………………………

Sáng hôm sau, Yến Hằng tụ tập vài tộc nhân mình cùng các tộc trưởng và tể tự ở 3 bộ lạc kia lại hội nghị.

Xác định cụ thể các hạng mục công việc cần làm:

Ba bộ lạc từ đây phải đầu nhập vào, gọi chung là bộ lạc Kỳ Đông, tôn Yến Hằng làm tộc trưởng.

Ba tộc trưởng của bộ lạc cũ cộng thêm nhóm người Hồ tạo thành hội Trưởng Lão, phụ trách giám sát cùng thực thi các chính sách và mệnh lệnh do tộc trưởng ban bố. Trong tình huống tộc trưởng vắng mặt, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong tộc đều do hội Trưởng Lão nghị quyết.

Vu y của ba bộ lạc cũ tạo thành Vu y viện, ba tế tự tạo thành Tế tự viện.

Đội hộ vệ từ hôm nay bắt đầu chiêu người, cũng nghiêm khắc sàng chọn ra các Thú Nhân cường tráng dũng mãnh nhất, chọn ra ít nhất 100 người tạo thành một trung đoàn, 10 người làm thành một tiểu đội, Giác là trung đoàn trưởng. Tổ kiến đội đi săn, không hạn định danh ngạch, nhưng phải thiết lập một đội Lãnh sự, phụ trách điều tiết khống chế người săn bắt, sở hữu giống cái trong tộc vào thời gian rảnh rỗi ở bất kỳ tình huống nào đều phải phục tùng sự điều phối của đội Lãnh sự. Đội đi săn hằng ngày không nhất thiết chỉ ra ngoài săn bắt con mồi, mà cũng phải gánh vác một phần nhiệm vụ gieo trồng hoặc xây nhà ở và các việc vặt linh tinh khác trong bộ lạc, người đội Lãnh sự sẽ được chọn từ giống đực cùng giống cái lão niên trong bộ lạc, hai đội này mỗi bên sẽ có một đầu lĩnh, còn quản lý tất cả các đội sẽ do Tề đảm nhận.

Hiện tại trong bộ lạc có tổng cộng 612 người, trong đó 21 người già. Giống đực 102 người, giống cái 512 người, tỉ lệ này tại đại lục Thú Nhân xem như bình thường.

Trong bộ lạc hiện lấy người bộ lạc Kỳ Đông cũ làm chủ, nhưng Yến Hằng cũng nói, các chức vụ tiểu đội trưởng này nọ đều lấy bình quân người toàn bộ lạc phân phối. Bởi vì bọn họ là người mới đến, chủ yếu là đến xin bộ lạc Kỳ Đông giúp đỡ, bởi vậy cho dù biết tộc nhân của bộ lạc Kỳ Đông cũ vốn đều là một nhóm khu trục giả tạo thành, nhưng nề hà trong đó có sứ giả Thú Thần, bọn họ lại được Thú Thần chỉ dẫn tới đây, cho nên hiện tại trong lòng cũng không dám có lời oán hận gì.

Tộc trưởng 3 bộ lạc vốn chính đều đã thành tinh hết rồi, lúc mới tới bộ lạc Kỳ Đông, liền tra xét mỗi một nơi trong bộ lạc cặn kẽ rõ ràng đến từng centimet, bất luận là tường thành và phòng ốc kiên cố, hay là đồ gốm này nọ đều mang đến cho bọn họ sự rúng động ghê ghớm, dưới sự ám chỉ trong tối ngoài sáng của Thú Thần, bọn họ hiện tại đối với Yến Hằng là nói gì nghe nấy.

Đối với quyền lợi tộc trưởng, bọn họ tắc tỏ vẻ, tuy rằng mình mất quyền lợi tối cao, nhưng thay vào đó lại mang đến cho tộc nhân họ một cuộc sống tốt nhất, huống chi, bọn họ vạn phần tin tưởng, có Yến Hằng ở, bộ lạc Kỳ Đông nhất định phát triển ngày càng tốt hơn, theo như lời Thú Thần đại nhân á, họ là nhóm đầu tiên nguyện y trung thành ngày sau nhất định sẽ có được hồi báo càng đáng giá. Đừng thấy bọn họ cứ đâm đầu tin tưởng Thú Nhân mà lầm, họ cũng có tâm địa gian giảo riêng đấy nhá.

Yến Hằng tuy không biết ý tưởng của đám người này, nhưng cũng không gây trở ngại mấy điều hắn suy diễn đâu, người của bộ lạc Kỳ Đông vốn chính là có ‘Xuất thân không tốt’, hơn nữa nhân khẩu ít đến mức đáng thương, hiện tại có thể cùng đám ngươi kia hỗn thành một khối, Yến Hằng vốn sợ xuất hiện xung đột xấu nào đó, cho nên Yến Hằng chỉ đành phải mượn danh sứ giả Thú Thần để cấp chức vị trọng yếu cho các tộc nhân cũ cho toàn bộ lạc. Cũng may mấy tộc trưởng này có vẻ tương đối thông tình đạt lý. Thế nhưng một ít điều chỉnh buộc phải thực hiện thôi à.

Cách mùa tuyết rơi chỉ có 1 tháng, thời gian cấp bách, trong bộ lạc cần kiến tạo gần 80 ngôi nhà.

Mà tường vây xây dựng ban đầu do vấn đề khuếch trương hiện tại cũng buộc phải tu kiến lần nữa, may mà nhân thủ sung túc, nguyên vật liệu gì đó đều có thể cung ứng đầy đủ. Dựa theo Thú Nhân bộ lạc cũ phối hợp với người của ba bộ lạc mới gia nhập, tạo thành một đội hộ vệ hoặc đội đi săn.

Bộ lạc lên kế hoạch, các thú nhân buổi sáng từ 6h đến 2h chiều phải đi vận chuyển nguyên vật liệu xây dựng, từ 2h chiều đến 7h tối tiến hành xây nhà.

Yến Hằng dùng gần 20 ngày trời để giúp các thú nhân vận chuyển vật liệu, sau Yến Hằng còn phải cùng với vài giống cái đóng thuyền lớn.

Dù cho các giống cái có cố gắng đi săn thế nào thì đồ ăn vẫn thiếu hụt trầm trọng. Lúc vào xuân, phần ruộng đất khai khẩn để trồng trọt cũng không nhiều, cho nên sản lượng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu bộ lạc mà thôi, nhưng hiện tại còn cách xa lắm mới đủ được, sông nhỏ ngoài bộ lạc nay đã sắp khô cằn, Yến Hằng chẳng dám khẳng định khi mùa tuyết rơi đến sông này có cá xuôi vào hay không nữa, rơi vào đường cùng, Yến Hằng đành phải đánh chủ ý đến biển rộng.

Mất vài ngày thời gian mới đóng được một chiếc thuyền lớn thô sơ, bất quá có thể dong thuyền ra khơi là được rồi.

Yến Hằng ở trên thuyền tham lam nhìn bầy cá, các giống cái có cánh dựa theo Yến Hằng xác định phạm vi bắt đầu quăng lưới, vài lần quăng, cũng hơi có thu hoạch, ngược lại so với một giống cái đơn lẻ đi săn tốt hơn nhiều, kết quả như vậy khiến cho mọi người tự tin hẳn lên.

Trong bộ lạc vẫn vô cùng hài hòa, đại khái do bôn ba vì mục tiêu ấm no chung đi, tộc nhân giữa các bộ lạc không có xảy ra xung đột ma sát gì hết. Một hồi mưa to qua đi, hoa tuyết lất phất rơi đầy sân. Mùa tuyết rơi cứ thế bắt đầu.

Thức ăn dự trữ trong bộ vừa đủ để thỏa mãn nhu cầu của mọi người, nhà ở cũng một lần nữa phân phối, tộc nhân cũ đồng loạt bị phân rã.

Nguyên bản người của bộ lạc Kỳ Đông đã rất lâu không tiếp xúc với bộ lạc khác, nên hết sức câu nệ cùng lo lắng. Mà người của bộ lạc khác vừa nghe đến thân phân thật của bọn họ lại có chút chần chờ, Yến Hằng bắt đầu an bài tộc nhân cũ trong bộ lạc cứ hai ba ngày thay phiên thăm hỏi người của 3 bộ lạc dưới tế đài, sau lại chuyên môn tổ chức một hồi lửa trại thâu đêm, tộc nhân giữa các bên chậm rãi quen thuộc nhau. Trải qua một tháng ma hợp, hiện tại trong bộ lạc đã có thể chỉ nghe thấy một tiếng nói, đó chính là ‘Bộ lạc Kỳ Đông’. Này làm cho Yến Hằng rất chi vừa lòng.