Thú Thế Độc Sủng: Soái Thú, Ôm Một Cái!

Chương 3: Thật sự xuyên không?




Editor: Hàn Tử Tiêu

Nam Li nhướng mi, hắn ngồi xổm trước mặt nàng.

Nhìn qua là biết nàng chính là người bị nuôi kín, khẳng định là chưa từng tiếp xúc với người ngoài, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Lãnh Kiều Nguyệt nghe Nam Li giới thiệu, bàn tay không khống chế được mà nắm chặt lại.

Thì ra nơi đây có rất nhiều chủng tộc, mà mỗi chủng tộc đều có thể biến thành hình người.

Nhưng riêng Sư tộc lại chỉ có một.

Mỗi năm, giống cái chỉ có thể động dục một lần.

Ở thời kỳ động dục giống cái có thể giúp giống đực sinh tiểu hài tử.

Hơn nữa khi *** giống đực nhất định phải dùng hình thú.

Này, thật là khẩu vị nặng…

Nàng thở sâu, đem vòng tay luôn mang theo bên mình nắm chặt lại.

Thứ này là đồ nàng đã mua từ một cuộc triển lãm.

Thứ này rất thần kì, chỉ cần đưa cho nhiệm vụ thì có thể có được điểm, điểm có thể dùng để nâng cấp vòng tay.

Cũng có thể đổi được một ít đồ, mỗi lần tăng cấp là có thể dùng vi tích phân để đổi lấy vật phẩm.

Lại còn có thể đổi súng, quần áo, pháo…

Thế giới thú nhân này cái gì cũng không có thì làm sao nàng có thể trở về được?

Nếu muốn sinh tồn ở đây cũng phải dựa vào nó.

Thế này còn nói không phải xuyên qua sao?

Còn không phải nàng gặp phải cả đám thú nhân sao?

Đậu má! Dù sao ở thế giới thực nàng cũng không có người thân, xuyên thì xuyên, ai sợ ai?!

Ngoại trừ việc giao hợp…thì cái gì nàng cũng có thể tiếp nhận.

Nam Li nhìn chiếc vòng trên cổ tay Lãnh Kiều Nguyệt, đáy mắt lóe lên.

Chiếc vòng này hắn cũng có một cái, chỉ là nó lớn hơn một chút.

Hắn mấp máy môi hề hề nhìn Lãnh Kiều Nguyệt, vươn tay xoa xoa mặt nàng, bộ dáng kia cực kì xinh đẹp, hận không thể cắn một cái cho đỡ ngứa răng.

Lãnh Kiều Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nàng tìm đồ lau khuôn mặt lem nhem.

Bộ dáng thực có lẽ sẽ gây ra không ít phiền toái, thôi cứ để thế này cũng tốt.

“Đúng rồi…ngươi nói ngươi cứu ta thì ta chính là người của ngươi, vậy ở nới đây có quy củ giống đực cứu giống cái thì giống cái liền thành bạn lữ của người đó?”

Nam Li nheo nheo con ngươi màu tím tro, nghiêng đầu, không hề nhìn nàng mà gật gật đầu: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, giống đực của bộ lạc ta rất tốt, bọn ta có thể hi sinh cả tính mạng để đoạt lấy đồ mà giống cái yêu cầu!”

Hắn nói xong liền quay sang phái nàng: “Nàng là giống cái của bộ lạc khác đúng không? Ta gọi Nam Li, còn nàng?”

Nàng rõ ràng rất xinh đẹp, so với hắn còn đẹp hơn ngàn lần, nhưng tại sao lại muốn che khuất nó…

Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi chuyện này, trước hết vẫn nên biết được tên của nàng trước đã.

Lãnh Kiều Nguyệt mím môi, nàng do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn thấy nên nói thật là tốt nhất.

“Bộ lạc coi ta rất chặt, không để ta ra ngoài vậy nên ta cái gì cũng không biết, nhưng ít nhất ta vẫn biết tên của mình. Lãnh Kiều Nguyệt, ngươi cứ gọi Kiều Nguyệt là được rồi.”

Nam Li nheo mắt, con ngươi co rút lại, hắn mâm mê đôi môi bạc mỏng.

Đột nhiên hắn nhảy tới, đè Lãnh Kiều Nguyệt xuống: “Đây là cái gì vậy? Nàng mặc nó không thấy mệt sao?”

Lãnh Kiều Nguyệt híp mắt, con ngươi tỏa ra sự lạnh giá, nàng xách cổ áo hắn lên, muốn thoát khỏi người đang đè lên mình: “Ngươi muốn làm gì?”