Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 20: Thân thế thành mê 1




Editor: Sakura Trang

Mặc dù Phong Tiêu Nhiên lấy lý do vết thương cũ để xin nghỉ ở nhà, nhưng tin tức y mới vừa nạp một phòng thiếp cũng đã sớm lan truyền nhanh chóng, tin đồn vị Tấn vương trắc phi này chẳng những có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa giỏi vũ đạo, trên thông thiên văn dưới biết địa lý, cùng kinh hồng tướng quân Phong Tiêu Nhiên sát phạt quyết đoán uy hiếp tứ phương, có thể nói là tuyệt phối. Đáng tiếc cứ như vậy, lại khó tránh khỏi có chút mùi vị ái muội “Từ đây quân vương không còn lên triều sớm”, cũng cho người cố ý cung cấp thời cơ tốt đẹp.

Quả nhiên, năm mới vừa qua, thì có người thượng sổ con tấu Tấn vương, nói y tham luyến sắc đẹp, cậy vào thắng trận liền kiêu ngạo, mượn cớ không vào triều. Thượng thư tên An Đức Lương, là một quan viên lễ bộ mới lên chức từ địa phương khác đến. Đại Dạ Minh đế một mặt nhìn sổ con hùng dũng đi lên, một mặt nhức đầu vuốt trán.

An Đức Lương này nho nhỏ một quan viên quan ngũ phẩm, lại là mới lên chức không có chút thế lực nào, làm sao liền dám vạch tội Tấn vương? Rất rõ ràng sau lưng hắn có người nào đó, gấp như vậy muốn túm lấy đuôi của Tiêu nhi, chẳng lẽ là Hành nhi? Nghĩ tới Đại nhi tử tao nhã lịch sự nhưng làm việc tàn nhẫn này, Minh đế không nhịn được nhíu mày một cái.

Vốn là sinh cùng cây, sao lại tự hại lẫn nhau, Hành nhi a... Tiêu nhi nhưng là thân đệ đệ đồng phụ đồng mẫu của con, sao sao phải buộc y như vậy? Huống chi Thái tử chẳng qua là thể nhược, nhưng thâm minh đại nghĩa nhân giả phong độ, thậm chí đến được lòng trẫm, trẫm chưa từng nghĩ muốn phế hắn, huống chi trẫm còn chưa có chết đâu! Đấu tới đấu lui như vậy thành cái thể thống gì!

Trong thư phòng phủ Tấn vương, Phong Tiêu Nhiên mặc một thân trường bào màu đỏ nhạt viền vàng, tóc dài toàn buộc cao ra đằng sau, sang trọng hoa lệ mơ hồ lộ ra uy nghiêm, đang miễn cưỡng dựa ở trên tháp dài nhìn mật thư về tình hình mấy ngày gần đây trên triều do thám tử đưa đến. Lúc này trên mặt y đã sớm không có nụ cười dịu dàng sung sướng điềm đạm như khi ở cùng Mạc Ưu, mà là mặt đầy lạnh lùng u ám.

“Điện hạ, hôm nay An Đức Lương tại trên triều bị Hoàng thượng hung hãn trách cứ, cách chức đi Lương châu làm Tri phủ.” Phía dưới một người thanh niên mặc cẩm bào màu xanh đậm, vóc người cao gầy cúi đầu đứng nghiêm, hai mắt lấp lánh có thần nội liễm tinh quang, hiển nhiên là một cao thủ. Hắn chính là thủ hạ đắc lực nhất của Phong Tiêu Nhiên, Úy Trì Vân Thiên.

Phong Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười tuyệt đẹp: “Rất tốt. Bây giờ ngươi biết tại sao ta để mặc cho họ An kia tấu lên, mà không để cho ngươi chặn tấu chương của hắn rồi chứ? Phụ hoàng là một minh quân, phần tấu chương này đến nơi đó của hắn, chỉ sợ cũng chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, còn đỡ chúng ta xuất lực, tại sao lại không làm?”

“Điện hạ anh minh. Chẳng qua là nếu Văn vương đã chờ cơ hội mà động, chỉ sợ tiếp theo sẽ cầm thân thể điện hạ mà làm lý do, chúng ta phải ứng đối như thế nào?” Úy Trì Vân Thiên dè dặt nói, ánh mắt bất giác lặng lẽ quét qua bụng nhô lên của Phong Tiêu Nhiên.

“Hắn sẽ không có cơ hội này.” Phong Tiêu Nhiên không nhịn được dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng, mới vừa rồi hài tử động một chút, đứa nhỏ này bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh. Nghĩ đến hài tử, nghĩ đến người cha bướng bỉnh lại để cho người không nhịn được thương yêu của hài tử, sắc mặt của y không khỏi hòa hoãn lại, mặt đầy lệ khí thu lại không ít, hoàn toàn không chú ý tới bên dưới Úy Trì Vân Thiên nhìn chằm chằm mặt của y mà ngây người.

“Đúng rồi, Vân Thiên, Ưu Nhi hôm nay muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, chỉ sợ liền muốn ra cửa, người khác ta không yên tâm, ngươi tự mình đi bảo vệ hắn. Ừ... Đừng để cho hắn phát hiện.”

Phong Tiêu Nhiên chợt nhớ tới việc như vậy, bỗng dưng ngẩng đầu lên, Úy Trì Vân Thiên hù dọa bận bịu thu về ánh mắt càn rỡ mới vừa rồi, che giấu hốt hoảng đáp: “Dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay.”

Trên đường phố sầm uất náo nhiệt của đế đô, một thế gia công tử mặc một thân lăng la trường bào trắng như tuyết, đang nghênh ngang lắc lư trên đường, một hồi hướng về phía vị chủ sạp này cười cười, một hồi hướng về phía đại tỷ đâm đầu đi tới ném cái mị nhãn, tóm lại vô cùng rêu rao, chọc cho đại cô nương tiểu tức phụ khắp phố người người mặt đầy hàm xuân, nụ cười yêu kiều.

Úy Trì Vân Thiên đầu đội nón lá che mặt đứng ở trong bóng râm, mặt đầy hàm sương nhìn vị Vương phi trang điểm lộng lẫy này, không nhịn được liên tục cau mày, người này chẳng lẽ là khổng tước sao? Làm khó điện hạ nhà hắn còn lo lắng hắn ở bên ngoài bị người bắt nạt, nhìn bộ dạng này của hắn, không chắc khi về phủ có thể mang theo một dài nữ hài tử theo sau đó. Người nào a! Đáng thương điện hạ vì hắn mang thai chịu khổ, hắn ngược lại rất tự tại, hừ!

Ai ngờ ngay tại lúc hắn vừa thất thần một lúc như vậy, trước mắt Mạc Ưu phút chốc mất đi bóng dáng! Tệ hại, bị đùa bỡn...

Ngồi ở phòng chữ thiên thứ nhất của Phượng Minh lâu phẩm trà thơm, nhìn dưới đường lớn Úy Trì Vân Thiên đang như con ruồi không đầu tìm tung tích mình tán loạn khắp nơi, Mạc Ưu không nhịn được dựa bàn cười to. Kẻ ngốc này, bổn thiếu gia chẳng qua là hơi thi tiểu kỹ mà thôi, như vậy cũng có thể bị dắt mũi, ngươi cũng quá kém cỏi rồi!

Sau khi cười xong trên khuôn mặt họa quốc ương dân kia của hắn lại nhanh chóng thoáng qua một chút vẻ buồn rầu, Tiêu Nhiên a Tiêu Nhiên, tất cả đều trái tim của Mạc Ưu ta tất cả đều nhào vào trên người ngươi, ngươi tại sao còn muốn nghi ngờ ta? Có phải các ngươi những thứ vương tôn quý tộc, sớm đã thành thói quen cuộc sống không máu mủ, căn bản là không cách nào tín nhiệm ta?

Nụ cười vân đạm phong khinh của Phong Tiêu Nhiên luôn là ở trước mắt hắn vẫy không đi, chỉ có hai người ở bên nhau y luôn là đơn thuần như vậy, còn có chút không được tự nhiên, có chút xấu hổ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, y không chỉ là “Lão bà” ôn nhu làm người hài lòng của hắn, mà còn là kinh hồng tướng quân nổi tiếng dong ruổi sa trường làm địch quốc táng đảm. Hai tay của y không biết dính bao nhiêu máu tươi người khác, con ngươi thâm tình của y sau lưng ẩn núp lạnh lùng, chẳng qua cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp mà thôi.