Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 29: Đau mất ái tử 2




Editor: Sakura Trang

“Tại sao?” Phong Tiêu Nhiên co rúc ở trong ngực Mạc Ưu cắn răng hỏi nhỏ một câu, y giờ phút này đau bụng như xoắn, tâm loạn như ma, xúc cảm trụy phồng ở eo từng đợt tiếp theo từng đợt điên cuồng tấn công tới, khiến cho y gần như chống đỡ không ngăn được, chỉ có cắn chặt môi đã sớm chết lặng, mới có thể giữ được một điểm thần trí tỉnh táo cuối cùng cuối cùng.

“Ngươi nói gì? Tiêu Nhiên?” Mạc Ưu cũng không có nghe rõ lời của y, nhưng sợ hãi cảm thấy trong ngực người người lạnh đến đáng sợ, lại đang chậm rãi trượt xuống.

“Tại sao... Tại sao, nương?” Phong Tiêu Nhiên bỏ hai cánh tay của Mạc Ưu mạnh chống nửa người giống như phải bị xé ra nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt nhưng trợn mắt nhìn chằm chằm Trinh phi, lóe ánh sáng tuyệt vọng.

Một tiếng ‘nương’ này làm Trinh phi có chút khẽ dao động, dẫu sao nhi tử từ sau năm tuổi nàng liền không lại cho phép y gọi nàng như vậy, chỉ có thể cung kính gọi nàng mẫu phi, lấy này để biểu hiện nàng dạy con có cách, biểu hiện y thiếu niên trầm ổn.

“Thuốc đã đi xuống, con chớ tuỳ hứng, nghe lời thái y đem nghiệt chủng này đánh rơi, mẫu phi đều là vì tốt cho con.”

“Ngươi! Thì ra ngươi đã sớm biết, ngươi làm sao làm được, đó là thân tôn tử của ngươi!” Mắt thấy Phong Tiêu Nhiên đang đau đớn trong vực sâu, khổ khổ giãy giụa nhưng cũng không chịu phát ra một tiếng rên rỉ, môi mỏng vốn là quang nhuận nhu hòa môi mỏng chính y cắn vết máu loang lổ thê thảm không nỡ nhìn, mồ hôi như mưa chảy dọc theo gò má y, Mạc Ưu cảm thấy mình nhanh muốn điên, bận bịu nhét cái khăn lông để cho y cắn, ánh mắt nhìn Trinh phi toát ra lửa, hận đốt nàng thành tro.

Tẩm cung lớn như vậy chỉ còn lại Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu, còn có Trần thái y nơm nớp lo sợ đứng một bên run rẩy.

“Ngô...” Phong Tiêu Nhiên sớm bị đau đớn hành hạ đến kiệt sức cuối cùng không chịu được phát ra rên rỉ trầm thấp, mặc áo ngủ bằng gấm trên phượng tháp rộng lớn trăn trở lăn lộn. Mạc Ưu vội đến nhảy lên, thấy thái y như kẻ ngốc không dám đến gần, không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép hắn nhanh chóng bắt mạch cho Phong Tiêu Nhiên.

Kiến thức phụ khoa không thế nào cao thâm của kiếp trước nhắc nhở hắn thai nhi hơn sáu tháng đã quá lớn, thuốc lưu thai là rất nguy hiểm, cũng không biết gian phi chuốc thuốc gì, dược liệu mạnh như vậy, liền người thân kinh bách chiến thụ thương vô số như Phong Tiêu Nhiên đều không chịu được loại đau đớn này, không biết tên thái y đang không ngừng lau mồ hôi này có làm được việc gì không.

Thái y lách cách lục lọi ngân châm đã được chuẩn bị sẵn cho Phong Tiêu Nhiên châm cứu ở trong hòm thuốc, ở thái y viện làm hai mươi năm, thật ra thì hắn cũng chỉ giúp một người đỡ đẻ. Bởi vì ly nhân cực ít, lại phần lớn là thân phận cao quý hiển hách, ai nguyện ý lấy thân nam tử chịu đựng đau khổ sinh sản chứ? Nhiều năm trước một lần đỡ đẻ kia cũng làm trí nhớ của hắn hết sức sâu sắc, người nọ là thứ đệ của đương kim Thánh thượng, đã từng cũng là anh hùng danh chấn một thời trong lịch sử Đại Dạ quốc, nhiều năm như vậy hắn cũng không nghĩ ra được một nhân vật như vậy làm sao cam tâm bị người đè ở dưới người, thậm chí vì hắn sinh con dưỡng cái.

Phong Tiêu Nhiên áp lực toàn thân kiềm chế gầm nhẹ một tiếng đem suy nghĩ của hắn kéo về thực tế, hắn trấn định tâm thần dò xét mạch của y, thai nhi đã chết trong bụng không có mạch đập, chỉ cần châm cứu vào huyệt vị giúp y kích thích tử cung, khiến huyết khí thông thuận, dĩ nhiên là có thể thuận lợi tống ra bên ngoài cơ thể.

Nhưng Tấn vương thân phận tôn quý lại tính tình quật cường, chẳng qua là nằm co rúc vào bên trong giường, căn bản không chịu phối hợp, đây… Nếu thai chết này lưu ở trong người quá dài, độc tố tất nhiên sẽ cắn trả mẫu thể, đến lúc đó càng khó thu thập. Mồ hôi của thái y chảy càng nhiều, lại cũng không để ý thân phận địa vị, một cái kéo lấy Phong Tiêu Nhiên động tác vững vàng cắm kim thứ nhất lên huyệt đạo trên lòng bàn tay y.

Giường đệm dưới người đã hoàn toàn bị máu bẩn thấm đẫm, thảm thiết đỏ hồng một mảnh, tóc dài tán loạn của Phong Tiêu Nhiên từng luồng bị mồ hôi thấm ướt bù xù ở hai gò má cùng xõa tung trên bả vai, sợi tóc đen nhánh cùng thân thể yếu ớt, tạo thành một hình ảnh buồn bã vô hạn.

Mạc Ưu biết thời khắc này y dù về tâm hay thân đều duy nhất có thể làm cho y cũng chỉ có ôm chặt lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của y từ phía sau, dùng sức giữ lấy hai tay cuồng loạn quơ múa không để cho y làm mình bị thương, một mặt ôn nhu ở hắn bên tai nhẹ nhàng dụ dỗ, nỉ non bên tai y lời tỏ tình mỗi ngày đều nói vô số lần. Nhưng những lời này vào thời khắc này nói đến, lời nói vô hạn vui vẻ cũng thay đổi đến ít nhiều có chút đau khổ.

Thật là đau... Hài tử của y, chẳng lẽ cứ như vậy không có sao?

Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, dường như muốn phiêu hướng không trung. Đau đớn trong bụng đang từ từ từng chút từng chút tăng lên, thẳng tới lan khắp toàn thân, nhất là vị trí trái tim, đau đến y gần như hít thở không thông.

“Tiêu Nhiên, ngươi phải kiên trì. Hài tử không giữ được, ngươi nghe lời thái y, nhất định muốn bảo vệ mình.”

“Tiêu Nhiên, chúng ta yêu nhau như vậy, nhất định sẽ còn có rất nhiều hài tử.”

“Tiêu Nhiên, van cầu ngươi, kiên cường một chút, nhất định muốn vượt qua.”

Là ai, là ai một mực ở bên tai y ồn ào, quấy rầy giấc ngủ của y. Y mệt quá thật giống như lúc này ngủ thật say không muốn tỉnh lại nữa, là ai, một mực kéo y, không để cho y chìm vào giấc ngủ.