Thu Tư

Quyển 2 - Chương 64




Bước vào tháng 12, nhiệt độ ngày càng giảm xuống. Những bông tuyết bay lượn trong không trung hạ xuống mặt đất càng lúc càng nhiều. Ngồi trong căn phòng ấm cúng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ ấm nóng mang theo thư thái thoải mái này dấy lên một loại ấm áp khác biệt.

Nhìn Thu Tư cùng hắn thưởng thức tuyết mà lại đang nằm trong lòng hắn mơ màng ngủ, Tang Mặc Ngôn mỉm cười vô cùng hiền hòa, những nụ hôn nhẹ cũng thường rơi trên mái tóc Thu Tư như là lời trấn an tình nhân dịu dàng nhất.

“Mặc Ngôn.” Trong căn phòng bệnh im lặng bất ngờ vang lên tiếng nói như ngủ mơ của Thu Tư.

Vỗ về lưng Thu Tư, Tang Mặc Ngôn khẽ lên tiếng. “Ừ!”

“Em muốn ăn bánh bao.”

Nhìn Thu Tư nhắm mắt nằm trong lòng mình có một loại hương vị lười biếng không nói lên lời, một cảm giác hạnh phúc cũng theo biểu tình của Thu Tư mà tỏa ra bốn phía. “Được, còn muốn ăn gì nữa không?”

Dựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, Thu Tư hơi ngẩng đầu lên, trên mặt hơi ửng đỏ. “Còn muốn ăn sườn chua ngọt.”

Nhìn hai gò má đỏ hồng của cậu, Tang Mặc Ngôn không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều. “Ừ, anh sẽ gọi Thiệu quản gia mang đến cho em.”

Dường như nghĩ đến sự hấp dẫn của mĩ thực Thu Tư thỏa mãn gật đầu. Hồi trước chỉ cần nghĩ đến đồ ăn là cậu lại muốn nôn mà hiện giờ thì cậu lại vô cùng khao khát loại mỹ vị này. Cậu đặt tay lên bụng và cười ấm áp, có lẽ là bé con trong này đang lớn dần lên!

Nhìn Thu Tư nở nụ cười mà không phải vì hắn, trên mặt Tang Mặc Ngôn hiện lên vẻ ghen tuông chua xót. Hắn kéo chiếc chăn đang trượt xuống phần eo của hai người lên rồi thuận thế cầm lấy bàn tay đặt trên bụng của Thu Tư đưa lên môi hôn, sau đó siết chặt lấy tay cậu. Không để ý đến mục đích ẩn giấu phía sau những hành động liên tiếp này, Thu Tư nở nụ cười hạnh phúc, mà sự ấm áp truyền từ giữa bàn tay cũng khiến cậu thêm buồn ngủ. Cử động thân mình mệt mỏi, ở trong lòng Tang Mặc Ngôn tìm một vị trí thoải mái rồi không đến một phút sau thì cậu ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở khẽ khàng không còn bị ngăn cách bởi ống dưỡng khí nữa nên truyền đến tai Tang Mặc Ngôn thật rõ ràng. Sự thay đổi nho nhỏ này làm trong lòng Tang Mặc Ngôn có một cảm giác khác lạ, hắn yên tâm nhắm hai mắt lại. Mà bên dưới tấm chăn bông dày ấm áp, bàn tay hai người họ vẫn nắm chặt lấy nhau.

Mặt trời lặn dần về phía tây, cơn buồn ngủ lưu luyến trên ánh mắt Thu Tư mới tiêu tán dần, ý thức cũng rõ ràng hơn mà cơn đói cũng khua chiêng gõ trống trong dạ dày cậu. Loại cảm giác không thoải mái này làm Thu Tư không thể không mở mắt ra, cậu nhìn thấy cả phòng bệnh lớn như vậy chỉ bật một chiếc đèn nhưng lại có một tầng ấm áp dễ chịu. Cảm giác tri kỉ này làm đôi môi vẫn còn tái nhợt của Thu Tư nhếch lên thành một nụ cười. Tầm mắt cậu cũng bắt đầu tìm kiếm sự tồn tại của Tang Mặc Ngôn.

Cửa được mở ra từ phía ngoài, thái độ rất cẩn thận nhẹ nhàng, Thu Tư hạnh phúc nhìn thân ảnh Tang Mặc Ngôn dần dần đi vào trong ánh mắt cậu.

Đóng cửa lại, Tang Mặc Ngôn xoay người liền đối diện với ánh mắt của Thu Tư, khóe môi cương nghị cũng cong lên ấm áp trong nháy mắt. “Em tỉnh rồi.”

Thu Tư khẽ gật đầu, vì vừa mới tỉnh lên giọng nói cậu bất giác hơi khàn khàn. “Ừ!”

Tang Mặc Ngôn đứng ở cửa đặt hộp đựng thức ăn xuống bàn rồi cởi áo khoác ra, phía trên còn lưu lại dấu vết ẩm ướt ở dưới ngọn đèn mờ ảo này lóe sáng lạ thường. “Bên ngoài tuyết lại rơi à?”

“Ừ.” Treo áo khoác lên, Tang Mặc Ngôn ngồi ở vị trí khá xa Thu Tư hỏi han. “Có khó chịu ở đâu không?”

Cậu lắc đầu, nhìn Tang Mặc Ngôn chưa bao giờ cách xa cậu như thế, Thu Tư hơi nghi hoặc. Ánh mắt liếc qua chiếc áo khoác còn ẩm cùng với khí trời đã bị tấm rèm che khuất, Thu Tư hiểu ra đáp án. “Mặc Ngôn.”

Nghe giọng nói hơi tức giận của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn khẽ mỉm cười. Hắn sờ quần áo mình, cảm giác không còn khí lạnh khi vừa bước vào phòng thì mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thu Tư. “Đói bụng không?”

“Mặc Ngôn…”

“Anh mang bánh bao và sườn chua ngọt em muốn ăn đến rồi.” Quay người cầm hộp đựng thức ăn, Tang Mặc Ngôn vẫn cách xa Thu Tư một khoảng như lúc nãy.

“Em…”

Mỉm cười mở hộp ra, Tang Mặc Ngôn dịu dàng như nước. “Nhân dịp còn nóng thì ăn đi!”

Liên tục bị cắt ngang, Thu Tư đã không còn tâm trạng để thuyết giáo nữa. Cậu giận dỗi xoay người sang một bên rồi dùng chăn bông kéo lên che kín cả người, giọng nói rầu rĩ truyền ra ngoài. “Em không muốn ăn.”

Rất ít khi nhìn thấy Thu Tư như thế, Tang Mặc Ngôn tràn đầy cưng chiều đặt hộp thức ăn xuống, hắn vỗ vỗ Thu Tư bị chăn bao phủ kín người. “Đừng giận nữa.”

Vẫn không thèm để ý đến hắn, Thu Tư lại cuộn kín người trong chăn.

Ánh mắt lộ ý cười rạng rỡ, Tang Mặc Ngôn chạm vào cánh tay trong tay áo, cảm thấy nhiệt độ không lạnh lẽo như lúc nãy thì hắn mới cởi giày lên giường ôm lấy “đại bánh ú” âu yếm của mình. “Ngoan, đừng giận nữa. Cơm nước xong thì em mới có khí lực giận anh tiếp chứ, nên đi ăn một chút nhé.”

Thu Tư dưới chăn vẫn không thèm để ý, hành động trẻ con này làm giọng điệu dịu dàng của Tang Mặc Ngôn thêm vài phần ý cười. “Thu Tư, anh sai rồi, đừng giận nữa mà.” Lặng im một hồi, thấy Thu Tư không cử động gì thì Tang Mặc Ngôn mới nhẹ nhàng lật chăn lên sau đó nhìn thấy Thu Tư không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong ánh mắt hắn tràn đầy đau lòng. Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài, vươn tay ôm thân hình càng thêm gầy yếu của Thu Tư vào lòng, đắp chăn lại giùm cậu. Ngón tay dịu dàng của hắn lướt nhẹ trên từng đường nét tiều tụy của Thu Tư, chậm rãi khắc sâu trong lòng…