Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 22: Hứa hôn




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Nơi này một trận hỗn loạn, sớm bảo nha đầu báo các nơi. Tam thái thái thấy thế chỉ kém không xỉu vì tức, trầm giọng nói: “Cô phu nhân, cô nương nhà ngươi không cần lễ nghĩa liêm sỉ, nhà ta còn muốn đấy!”

”Lễ nghĩa liêm sỉ?” Tiêu thị cười ha ha, chỉ vào La Y nói: “Cô nương biết lễ nghĩa liêm sỉ, tùy tiện thu đồ của ngoại nam hả?”

Đại thái thái sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nàng là tẩu tử, nói càng thêm trắng ra: “Biết lễ nghĩa liêm sỉ mà giống như người đàn bà chanh chua ngoài phố phường ấy, mọi chuyện không hỏi, khóc lóc om sòm đánh người!”

”Hồ ly tinh quả nhiên có yêu pháp! Dẫn được các ngươi người người che chở nó!” Nói xong kéo Hoa Chương ra: “Không phải con nói nó nhận vật của con, sẽ là người của con sao? Nói đi, rốt cuộc tặng cái gì, nó đã nói cái gì, vì con hồ ly tinh ngỗ nghịch ta!”

Vu thị hừ lạnh: “Cô phu nhân, tẩu tử ta đây cả ngày trông chừng cô em chồng, không biết Tào gia ngươi còn tặng sính lễ đến! Chuyện liên quan tới khuê dự cô nương, kính xin ăn nói cẩn trọng! Nếu không trên mặt ngươi cũng khó nhìn, đừng quên ngươi cũng họ Tiêu!”

”A phi! Các ngươi thông đồng một mạch lừa gạt ta!” Tiêu thị nói: “Ta nhất định phải mời tộc lão đến, đuổi nha đầu không biết xấu hổ này đi.”

”Đủ rồi!” Lão thái thái gầm lên: “Còn ngại chưa đủ mất mặt hả? Ngươi muốn ồn ào bao lớn mới cam tâm!”

”Mẫu thân!” Tiêu thị nhìn thấy lão thái thái lập tức khóc lớn lên: “Ngài phải làm chủ cho ta!”

Lão thái thái mặt trầm xuống hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

La Y giờ phút này đã kịp phản ứng, quỳ xuống khóc nói: “Lão thái thái, cháu đang ở nhà xem thư của tỷ tỷ, Cô vọt vào vừa đánh vừa mắng. Cháu không nghe hiểu câu nào cả, chỉ nhận bồi lễ bàn cờ của Đại biểu ca lần trước, nếu là Cô để ý cháu trả về là được. Chỉ là cháu không biết cái này có liên quan gì tới lễ nghĩa liêm sỉ! Cũng không phải vật phẩm quý trọng...”

Lão thái thái sửng sốt, đây là chuyện gì?

Lại nhìn Tiêu thị, Tiêu thị cả giận nói: “Nha đầu cùng Hoa Chương tư định cả đời!”

La Y lại giả ngu: “Tư định cả đời là cái gì?” Cả nhà cũng biết nàng từng mất đi trí nhớ, sau đó hầu tật giữ đạo hiếu, bốn chữ tư định cả đời tuy rằng các nữ tử khuê các đều biết, nhưng không biết cũng có khả năng. Huống chi hiện tại chỉ có thể một mực chắc chắn không biết, người khác cũng hết cách với nàng.

Tam thái thái nhẹ nhàng thở ra, Tam nha đầu này không ngốc hoàn toàn.

Những lời này của La Y chọc đầy sân hoàn toàn yên tĩnh, một tiểu cô nương ngay cả “Tư định cả đời” cũng không hiểu, làm sao tư định cả đời chứ?

”Phi! Ngươi không biết tư định cả đời là cái gì, có thể dỗ được Hoa chương không ngươi không lấy!” Tiêu thị tức giận nhất chính là điểm này. Đứa con ngàn kiều trăm sủng, một cái thứ xuất cũng xứng sao? Bà mà đáp ứng, ngày khác tên đề bảng vàng chẳng phải thua thiệt chết à. “Thảo nào Hoa Chương ngày ngày chạy tới Nhị phòng, nói cái gì cùng huynh đệ luận bàn, thì ra các ngươi một đầu hại ta!”

Uyên Văn có chút đồng tình nhìn La Y, quả thực là tai bay vạ gió. Với Tào gia sa cơ thất thế kia, nếu không phải là cô, đứng chung với nhà bọn ho còn không xứng. Thế nhưng Hoa Chương hay lui tới Nhị phòng? Chẳng lẽ... Từ xưa Hằng Nga yêu thiếu niên!? Lại lập tức vung ý nghĩ này ra khỏi óc, lời đồn chính là sinh ra như vậy! La Y và Thiệu Hi cách cái sân, nha đầu bà tử một đống, muốn cùng một chỗ cũng không có cơ hội.

Vu thị bình tĩnh quỳ xuống: “Mẹ chồng lâm chung tự mình kéo tay của ta giao hai vị muội muội cho ta, Cô phu nhân lại chĩa vào ta và Tam muội muội thông đồng một mạch tính kế con trai của ngươi? Đây là bất hiếu, không hiền, bàn lộng thị phi, thất xuất chi điều ta không dám lĩnh. Ta không có mẹ chồng, kính xin Lão thái thái làm chủ.”

Uyên Văn tức cười, đúng vậy, nếu thật sự ra loại chuyện thế này, Vu thị quả thực không cần lăn lộn ở Tiêu gia nữa. Cô phu nhân xem như đắc tội Vu thị rồi.

Giờ phút này còn không biết chuyện gì xảy ra, lão thái thái đúng là sống uổng công nhiều năm. Tiêu thị hằng ngày xem con trai rất nặng, Tiêu gia quy củ lại nghiêm, ám thông xã giao là không thể nào. Chỉ có một lời giải thích Tiêu thị hiểu lầm. Nhưng mà... “Tam nha đầu, cô cháu nói cháu nhận của biểu ca gì đó, có thể để cho ta nhìn không?”

La Y thở dài: “Quýt Tử, đi lấy lồng chim nhỏ và cầu gốm vang gì đó ra đây.”

Quýt Tử vào phòng, chỉ chốc lát sau cầm hai cái hộp ra, mở ra vừa thấy, Uyên Văn cười lạnh một tiếng: “Tín vật định tình thật đắt thật tinh xảo nha!”

Tiêu thị cũng sửng sốt, bà thật không ngờ lại là thứ đồ chơi không đáng giá như vậy, lập tức giận nói: “Ngươi nhất định còn ẩn dấu này nọ! Mau đi lấy ra nữa đi! Nếu không ta gọi người lục soát!”

”A,“ Uyên Văn cười nói: “Tào gia khi nào thì nhậm chức ở Hình bộ vậy?” Nàng là Cô nãi nãi, địa vị chính trị lại cao nhất, thật đúng là ngoại trừ nàng không ai cưỡi được Tiêu thị. Tình thế đã rõ ràng như vậy, cô còn dây dưa không tha, ngược lại thật sự là không biết nói gì cho phải.

La Y bị thương không nhẹ, vô lực nói: “Mọi thứ trong nhà ta đều là sách, còn có cái gì bà hỏi tẩu tử ta đi. Còn nữa mẫu thân để lại đồ cho ta, một năm ít nhất cũng có bảy tám mươi lượng bạc, ba bốn năm cũng hai ba trăm lượng. Tẩu tử thương chúng ta tuổi nhỏ không có mẹ, ngoại trừ của công, đều đào bạc riêng cho chúng ta hưởng tốt nhất. Phụ thân còn nói nữ nhi phải nuông chiều, có ca ca tất có ta, có ta nhưng chưa chắc có ca ca Ngài nói xem ta tính toán nhà ngài cái gì?” La Y nói rất không khách khí: “Tào phu nhân, các ngài một năm có ba bốn trăm bạc thu vào sao?”

Tiêu thị nhất thời túng quẫn đỏ bừng cả khuôn mặt! Tào gia nếu không suy tàn, làm sao bà phải dựa vào nhà mẹ đẻ chứ? La Y quá mức trắng trợn nói, khiến bà ta rất mất mặt. Trên mặt Hoa Chương trắng bệch một mảnh, hắn căn bản không biết chuyện lại ầm ĩ thành như vậy, Tam muội muội nhất định hận chết hắn!

Trong viện lại lâm vào trầm mặc, Tam thái thái mở miệng nói: “Từ trước khuê trung nữ nhi nặng nhất thanh danh, cô phu nhân ngày sau nói chuyện cần cẩn thận chút. Không lại làm cho người ta nói nữ nhi nhà chúng ta không gia giáo!”

Lão thái thái bị Tam thái thái nói câu xỏ xiên này như nghẹn ở cổ họng, vốn không phát tác được, Tiêu thị là con gái ruột của bà, gây ra chuyện khó coi như vậy, bà cũng thật mất mặt. Huống chi bà lại không thích La Y, đây cũng là cháu gái của bà. Nói thật, thực sự nói tới Hoa Chương, ném tới triều đình liên tiếp tuyên cáo gần như không ai nói bà con cô cậu không thân, mặc dù bà đồng ý, nội tâm cũng sẽ cảm thấy ủy khuất cho La Y. Không ngờ con gái bà náo thành khó coi như vậy, nếu truyền ra một chút, về sau ba vị cô nương sẽ không dễ làm mai! Tam thái thái phẫn nộ có thể lý giải. Vu thị càng chẳng còn mặt mũi. Huống chi vô luận sai ở phương nào, người khác chỉ nói nữ nhi Tiêu gia không giáo dưỡng! Hít sâu một hơi, bình tĩnh một chút, nói dặn dò: “Đi mời đại phu, xem bệnh cho cẩn thận đấy.” Đổi giọng: “Người trong nhà ai dám tiết lộ nửa câu! Trực tiếp đánh chết!!”

Lại quát về phía Tiêu thị: “Ngươi đủ chưa! Còn không chạy nhanh về phòng tỉnh lại đi!” Tiêu thị còn chưa chịu phục, nhưng chỉ cần Hoa Anh không phải người ngu, có thể thấy rõ ràng trong mắt mọi người Tiêu gia đang tức giận. Cùng Hoa Chương bò xin quỳ cầu cố kéo mẫu thân trở về phòng.

Thiệu Hi cố nén phẫn nộ ôm La Y trở về phòng, Vu thị rưng rưng đi theo phía sau chiếu khán. Có được hay không đều tự tay chiếu cố ba bốn năm, làm sao có thể không có cảm tình? Chờ buông La Y, Thiệu Hi lui ra ngoài, Vu thị mở quần áo La Y ra, nhất thời thất thanh khóc rống lên, một nửa là thực sự thương tâm, một nửa là khóc cho người bên ngoài nghe.

Nhóm nha đầu bà tử khi nào thì nghe qua gặp qua khuê trung cô nương bị đánh thành như vậy? Cũng khóc theo. Đợi đến khi lão thái gia làm công trở về, thở dài, nói một câu cho đại lão gia: “Ngọc Bích là người nhà khác, ta không tiện phạt nó. Chương Nhi cũng phải về nguyên quán dự thi, tìm ngày đưa trở về đi.”

Đại lão gia gật đầu xưng vâng, hắn ngày thường không ít bị lão bà thổi lời nói bên gối, sớm khó chịu người Tào gia rồi. Giờ phút này gây ra loại chuyện này, ước gì lập tức đưa trở về. Đỡ phải lão bà tiểu thiếp một đám phiền hắn.

Tam thái thái về nhà phát giận thật lớn: “Ai mà nói bất kì câu nào với bất kì người nào của nhà cô phu nhân, gia pháp hầu hạ!”

Tam lão gia thấy Tam thái thái ngày thường đoan trang bình tĩnh phát hỏa lớn như vậy bèn không nói gì nữa. Hắn đọc sách thánh hiền cảm thấy tỷ tỷ thật sự là thay đổi hoàn toàn rồi. Toàn bộ chỉ là một người xa lạ, có người đánh cháu gái ruột như vậy sao? May mắn không kết thân đấy, chứ nếu kết thân, cháu gái ruột ở trong tay mẹ chồng cô ruột bị đánh thành như vậy, bên ngoài sẽ truyền thành cái dạng gì?

Mà Triệu thị lại không đối phó La Y, Triệu thị là người cũng có nữ nhi. Chèn ép La Y vài câu không sao, nhưng gây ra như vậy, nếu làm lớn lên, dọa người chính là cả nhà Tiêu gia! So với lúc ban đầu nhìn La Y kia một chút là khó chịu, giờ phút này càng hận Tiêu thị. Loại chuyện thế này, mặc dù thật sự tư định cả đời. Lặng lẽ trở về nói lão thái thái gả La Y là xong rồi. Cần chi phải làm sóng trào mãnh liệt như vậy, quả thực còn không bằng người đàn bà chanh chua chợ búa! Càng miễn bàn Tiêu thị hằng ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, Hoa Anh cậy này hiếp kia, khiến bọn họ quản nhà thêm bao nhiêu phiền toái. Nhảy lên là đòi đồ đạc, Tiêu gia nghiêm chỉnh là chỗ dựa về sau của bốn vị cô nương, họ là cái đếch gì vậy hả!

Tiêu gia từ trên xuống dưới đơn giản là tư tưởng này, trong lúc nhất thời mười phần chống lại Tiêu thị. Một nhà bốn người Tiêu thị phảng phất như để vào chân không. Các chủ tử không nhìn, bọn hạ nhân có lệ. Ngay cả lúc đưa thức ăn cũng là quẳng xuống bước đi.

Khó trôi qua nhất chính là Hoa Chương, hắn nhớ được ánh mắt La Y ngay lúc đó giống dao găm. Tiêu gia huynh đệ gần như đoạn giao với hắn - - Thiệu Y sai người tống hết toàn bộ đồ của hắn khỏi Nhị phòng, trực tiếp để ở trong khách viện, ngay cả cửa cũng lười vào. Đau lòng hơn chính là La Y trọng thương, nhân duyên vô vọng còn hại nàng thảm như vậy, thật sự không còn mặt mũi gặp nàng. Đương nhiên hắn cũng không cách nào gặp người, sau khi lão thái gia trở về, trực tiếp nhốt bọn họ ở trong sân không cho phép ra cửa. Vẫn còn giằng co cùng lão thái thái, nhất định phải đưa bọn họ về nguyên quán.

Tiêu gia cao thấp còn thống nhất một sự kiện, muốn nhanh chóng gả La Y ra ngoài. Miễn cho một nhà Tiêu thị lại nổi điên, đến lúc đó truyền ra có hay không đều như nhau, La Y đừng nói tới lập gia đình. Thế nhân với tin đồn, ai quan tâm ngươi phải hay trái đâu? Đều là truyền bóng bẩy thế nào, máu chó thế nào thôi. Chỉ là hiện thời kết thân là thứ xuất không phải con vợ cả. Tạm thời tìm đâu ra người tốt đây? Không thể gặp người là tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ cô nương nhà mình được? Càng không thể gả cho thương hộ? Phạm gia càng không cần thứ xuất, đó là Cẩm Tú ở kinh thành cũng không có biện pháp.

Hoàng gia bên kia không có nam tử vừa độ tuổi, bằng không kết thân thật ra thật tốt. Đại thái thái bên kia chỉ có một tìm làm vợ kế, không phải loại như Phạm Thế Tuấn, đương nhiên không tốt. Tam thái thái là nữ út, thân thích bên kia đều sai bối phận. Nhà Triệu thị, Vu thị, Miêu thị không có! Huống chi lúc này La Y còn bị thương tổn, cánh tay trái bị móng tay cào rất có khả năng để lại vết sẹo. Tay là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, Thiệu Hi, Thiệu Y nghe được tin tức này trực tiếp liều mạng với Hoa Chương. Vẫn là lão thái thái tự mình ra mặt ngăn cản. Thiệu Y oán hận thề, xem ta về sau giẫm chết Tào gia!

Náo loạn mấy ngày, Uyên Văn thở dài: “Đây là mệnh sao? An Dương Hầu Thái phu nhân lại cho người đến, xem ra thành tâm kết thân.”

Lão thái thái trầm ngâm một chút: “Con trai An Dương Hầu gia... Còn có thể sửa sao?”

Uyên Văn không xác định nói: “Còn trẻ không rõ tính tình, không chừng cưới vợ lại biết chuyện đấy?”

Lão thái thái xoắn xuýt, cửa hôn sự này thật sự không tốt. Nhưng nếu La Y không gả ra ngoài, lão thái gia tuyệt không thả người Tào gia ra, không chừng dưới cơn giận dữ đuổi về Thiểm Tây. Năm đó thiếu chút nữa bị ăn sống nuốt tươi, bây giờ đi về càng không có căn cơ. Huống chi ngoại tôn nữ tìm người thế nào? Chẳng lẽ lại tùy tiện hứa hôn với người nông thôn sao? Ít nhất cũng phải chờ hai đứa bé kết thân mới có thể về nguyên quán. Nếu không nữ nhi cả đời này còn trông cậy vào cái gì?

Nhưng La Y là cháu gái ruột của bà, dòng chính thứ ở chỗ mẹ cả kia, cùng bà ta mà nói, đều là huyết mạch cả. Lão thái thái giao chiến trong lòng một phen, rốt cuộc con gái ruột trông cậy vào chiếm ưu thế.

Mệt mỏi nói: “Ứng đi.”