Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 43: Tai biến của Tống phủ




Không đợi nha hoàn kia phản ứng lại, Tống Trường Tuyết lảo đảo suýt ngã rồi phát điên chạy về hướng hậu viện. Sao có thể chứ, rõ ràng mẹ vẫn khỏe, sao đột nhiên lại mất, nhất định không phải…

Nàng xông vào phòng Loan nương thì lại bị mấy người chặn lại giữ chặt. Thấy nhị tiểu thư về ai cũng ngạc nhiên, trong một lúc chưa biết nên giải thích thế nào. Hạ nhân vội vàng đi truyền lời gọi lão gia và các phu nhân đến, tình huống này xem ra không dễ giải quyết.

“Mẹ ta ở trong, các ngươi dựa vào đâu không cho ta vào… Mẹ ta đang đợi ta về thăm đấy, chắc chắn bà đang luộc sủi cảo ta thích nhất… Chắc chắn đang đợi ta đến ăn, sao các ngươi lại không cho ta vào…” Tống Trường Tuyết không tiếp nhận được chuyện này, nàng nức nở, liều mạng cũng không thoát khỏi những bàn tay đang cản mình, cả người gấp đến run run.

“Tiểu thư người cũng đừng quá thương tâm, chúng nô tài cũng vừa mới biết… Lão gia dặn trước khi chôn cất phu nhân không cho bất kỳ ai vào trong, chúng nô tài cũng chỉ theo lời người.”

Câu nói kia đập tan hoàn toàn niềm tin của nàng, trong chớp mắt tan thành mây khói. Tống Trường Tuyết nhũn người, hai mắt không có điểm dừng không nói nên lời. Là sự thật… mẹ thật sự đi rồi, bà thật sự thật sự thật sự đi rồi…

Tại sao, một nguyên nhân cũng không có. Khi trước gặp mẹ cũng chỉ bị trúng gió thôi mà, tại sao đột nhiên lại đi… Chuyện này là không thể. Môi Tống Trường Tuyết run cầm cập, nàng không thể nhìn mẫu thân lần cuối, nhớ đến hôm qua mình do dự mà hối hận muốn chết đi. Thời khắc cuối cùng khi mẹ vũng vẫy với sinh mệnh nàng lại ở bên trượng phu vui vẻ đón Tết, nàng thật không bằng lợn chó!

Nghe báo Nhị tiểu thư hồi phủ, Tống lão gia dẫn một đám gia quyến vội vàng chạy tới, chỉ lo xảy ra chuyện. Đến gần thì chỉ thấy dáng vẻ đau khổ như sắp chết của Tống Trường Tuyết, Tống Bác Văn thở phào nhẹ nhõm, đúng thật ông vẫn sợ nữ nhi này suy sụp sẽ gây chuyện.

Loan nương chết lòng ông cũng rất đau, dù gì cũng nhiều năm phu thê không có tình yêu cũng có tình thân. Thế nhưng người chết không thể sống lại, ông là chủ một gia đình phải chừa cho người còn sống hi vọng, nhìn bề ngoài không có quá nhiều cảm xúc.

“Trường Tuyết đừng đau lòng, để bà ấy ra đi thanh thản đi.” Tống Bác Văn tiến lên cố động viên nữ nhi lại bị nàng gạt đi.

Tống Trường Tuyết thấy ông đến như nhớ ra chuyện gì, trừng to mắt chất vấn: “Trước khi chôn cất không cho người vào là sao! Sao không đổi y phục cho mẹ ta, sao không đặt bà ở linh sàng giữa phòng! Không lẽ các người đẻ bà đi thê lương thế này sao!”

Tống lão gia không nghĩ nàng sẽ kích động đến vậy, nhất thời trầm mặc im lặng. Chỉ có nhị phu nhân phục trang lòe loẹt liếc liếc nàng, nói bâng quơ như thường ngày: “Dì ba vốn là tiểu thiếp, xuất thân lại không sạch sẽ, chết rồi có một nơi chôn đã là quá tốt rồi còn tính toán gì nữa.”

“Bà nói gì.” Sắc mặt Tống Trường Tuyết lập tức chìm xuống, dặn từng chữ, “Bà lặp lại lần nữa.”

Nhị phu nhân thấy nàng như vậy thì sững sờ một chút, nghĩ rằng cũng chỉ là vai dưới, có thể ăn được bà chắc? Cười gằn một tiếng nói tiếp: “Nhà ngươi tức cũng vô dụng, tuy ta cũng là tiểu thiếp nhưng tốt xấu ta cũng có nhà mẹ đẻ. Các ngươi thì sao? Không biết là cái mụn nhọt nào nhô lên trong hộ khẩu, dẫn theo đứa con hoang bám lão gia nhà ta không đi! Ai, chưa từng thấy trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy!”

Tống Trường Tuyết nắm chặt tay, trừng con mắt đỏ ngầu, xông tới đẩy đám người tát cho bà một cái! Tát thẳng tay, vô cùng vang dội!

“Bốp…!”

Không hề ngờ đến cảnh này, tất cả mọi người đều đơ người ra. Tống Bác Văn cũng sững sờ, nghĩ đến nàng vừa tang mẹ tâm trạng khó tránh khỏi bi thương, hơn nữa lời nhị phu nhân vừa nói cũng quá ác, nên cũng ngại không nói gì cả. Đại phu nhân kéo nữ nhi đứng một bên vui vẻ xem kịch.

Nhị phu nhân kinh ngạc vì bị đánh, không tin trợn mắt nhìn nàng, má trái bị sưng to, lúc sau mới phản ứng, “Cái đồ khốn khiếp dám đánh ta?! Ngươi muốn chết hả!”

Đời nhị phu nhân không chịu đựng được cái loại sỉ nhục này, tức đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, tay vừa vung lên muốn đánh trả, Tống Trường Tuyết nghiến răng đẩy bà xuống đất, vắt qua người bà, mang theo vài phần nức nở mắng to: “Đánh bà đó đồ ti tiện! Chính bà!”

Tống Trường Tuyết không biết mình lấy sức từ đâu lại có thể đẩy một nữ nhân hơn mình hai mươi mấy tuổi đè xuống dưới đất, cho bà bốp bốp bốp mấy bàn tay.

“Bà còn già mồm! Bà dám mắng mẹ ta! Ta đánh bà đến chết mới thôi!”

Chuyện cũ chuyện mới cộng lại dồn dập.

Những tháng ngày ăn nhờ ở đậu trước đây như kim đâm trong lòng nàng. Bị tất cả mọi người coi thường, ai cũng có thể phủ đầu bắt nạt nàng. Không chỉ nhị phu nhân trước mắt còn có đại phu nhân với đại nha hoàn, âm thầm chặn đường trong đêm tối để hai mẹ con nàng sống không yên ổn, hòng đoạt lấy của hồi môn của mẹ. Mẫu thân đáng lẽ không cần lập gia đình, thế nhưng để nàng có nơi đi về ổn định, dù gả lần hai, dù cái nhà này đối bà không tốt cũng chẳng hề gì.

Nhị tiểu thư luôn ngoan hiền đơn thuần đột nhiên chạy đâu mất biến thành nữ ma đầu điên loạn, tát cả mọi người đều đơ người chưa kịp phản ứng, không một ai dám tiến lên ngăn cản, cứ trơ mắt nhìn hai chủ nhân như hai nữ nhiên chanh chua đánh nhau trước mặt mọi người. À không phải, là một bên đơn phương chịu đòn mới đúng. Nhị tiểu thư ngồi trên bụng nhị phu nhân tát, tát trái lại tát phải! Một tí ti tình cảm cũng không để lại, tình cảnh phải gọi là chấn động lòng người.

Nhị phu nhân bị đánh đến mơ màng, không đánh lại mà chỉ muốn thoát khỏi bàn tay của nàng, một lòng hét cứu mạng, muốn thoát khỏi vòng vây của nàng nhưng vừa ngẩng đầu dậy lại bị đè xuống, bốp bốp bốp ăn đòn! Dì hai hết cách thống khổ kêu cha gọi mẹ.

Tống Trường Tuyết vừa khóc vừa đánh, miệng không ngừng hét: “Mẹ ta chết chắc chắn bà không thể không liên quan! Cả cái phủ của ngươi không thể không liên quan! Ta biết các ngươi ai cũng mong bà chết, bà chết thì tất cả của hồi môn đều rơi vào tay mấy người rồi! Ta biết… Tống phủ các ngươi từ trên xuống dưới đều không phải thứ tốt lành gì!”

Tống Trường Hoan vừa nghe hạ nhân báo cái liền vội vội vàng vàng chạy từ xa tới. Thấy cảnh mẫu thân bị đòn máu huyết lập tức dâng lên, đẩy đám người ra vọt vào, không chút do dự đấm một phát lên mặt Tống Trường Tuyết!

“Tống Trường Tuyết muội điên rồi hả!”

Tống Trường Tuyết không đề phòng bị trúng một đám, hai hàng máu mũi từ từ chảy xuống, trong mơ màng cùng đau đớn trên mặt tỉnh táo vài phần, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Tống Trường Hoan mặc kệ nàng, đẩy muội muội trên người mẹ mình ra, quay đầu sốt sắng hỏi: “Mẹ, mẹ không bị sao chứ?”

Nhị phu nhân bị choáng, mặt đau rát, cầm tay nhi tử nhưng một câu cũng không nói được, lần này mất hết mặt mũi trước toàn phủ, chỉ sợ sau này khó giương oai được. Huống chi dì ba chết, đích xác lòng bà quỷ…

Tuy bị trúng một đấm nhưng mà Tống Trường Tuyết không thấy thiệt thòi, trên mặt rất đau, nàng dùng tay áo lau mũi nhưng càng lau càng nhiều, ung dung đứng dậy hướng về trong phòng, không thèm nhìn ai.

Tống Bác Văn nghe những câu kia của nàng, lòng tức giận không nhịn được nói: “Cha biết con đau lòng, con cũng không thể ngậm máu phun người. Sống chết do trời, sao có thể trách chúng ta chứ? Hơn nữa… Hành vi vừa rồi của con quá hung hăng, trước đây con còn có chỗ dựa là Tướng gia, còn hiện tại con có tư cách gì hả?!”

Tống Trường Tuyết quay lưng về phía ông, nắm thành đấm, không lên tiếng.

“Cha còn tưởng con có tiền đồ nhất nhưng nay lại theo một cái gã Thừa tướng mất chức chung sống, càng ngày càng không có giáo dưỡng! Còn học được kiểu đánh người nữa!”

Dường như Tống Trường Tuyết không để câu hỏi này trong lòng, quay đầu thản nhiên liếc nhìn ông, so với trước kia như hai người khác nhau.

“Ai không có giáo dưỡng phiền người nói rõ dùm.”

Tống Bác Văn sững sờ, trái lại không dám nói tiếp. Tuy nữ nhi trước mắt không có hậu thuẫn nhưng nhìn cái ánh mắt này vẫn thấy sợ.

Tống Trường Tuyết thấy ông không đáp cũng không dây dưa, xoay người muốn vào trong bồi tiếp mẫu thân lại vẫn bị nha hoàn thiếp thân của mẹ nhào đến trước mặt.

“Tiểu thư…”

Còn chưa chờ Tống Trường Tuyết hỏi, nha hoàn kia đưa đến trước gót chân nàng một cái hộp, run rẩy: “Đây là thứ phu nhân để lại cho tiểu thư lúc sắp đi, dặn nô tỳ nhất định phải tự tay giao cho người, ai cũng không được mở.”

Mẫu thân để đồ cho nàng… Tống Trường Tuyết lập tức run lên, hoảng hốt vươn tay muốn đón lấy thì bị Tống lão gia nhanh tay đoạt mất.

Tống Trường Tuyết tâm trạng vừa mất kiểm soát để người khác đoạt mất. Lập tức quát Tống lão gia: “Ông dựa vào đâu lấy đồ của ta!”

Tống lão gia ước chừng đồ trong tay, nhếch lông mày, không biết xấu hổ nói: “Đồ trong phủ cha, đương nhiên phải qua tay cha.”

“Mẹ nói ai cũng không được mở.” Tống Trường Tuyết nắm chặt tay, một khắc cũng không rời mắt khỏi chiếc hộp kia, đó là món đồ duy nhất mẫu thân để lại cho nàng, không chừng còn là di ngôn cuối cùng của bà.

“Ồ… Mẹ con cũng là phu nhân cha, đương nhiên cha không được xem là người ngoài.” Tống Bác Văn siết tay cầm hộp, nói sao cũng không chịu trả nàng. Kỳ thật trong lòng ông muốn như vậy, Loan nương có của hồi môn phong phú, lúc bà gả vào phủ ai cũng trông thấy. Nhưng nhiều năm như vậy đến tột cùng là ở đâu không ai biết. Giờ bà chết rồi tất nhiên phải để lại tài sản cho nữ nhi mình. Vậy nên thứ trong hộp này hẳn chính là có vị trí bí mật, để tiện nghi này cho gái mang đi ư? Hừ! Không thể!

Thấy Tống lão gia không biết xấu hổ chiếm đồ của mình, Tống Trường Tuyết chỉ hận không thể dùng một đao chém chết ông. Trong lúc cấp bách không biết làm sao vươn tay cướp lấy, nhưng làm gì cũng cướp không được từ một nam nhân lớn tuổi có sức khỏe. Tống Bác Văn không niệm tình đẩy mạnh nàng một cái, Tống Trường Tuyết lảo đảo vài cái về phía sau rồi ngã xuống đất.

“Tống Bác Văn! Già đầu rồi ông có biết xấu hổ không hả!” Tống Trường Tuyết thấy tuyệt vọng, nước mắt trên mặt chưa khô, ngồi dưới đất căm hận mắng.

Tống Bác Văn dùng toàn lực gắt gao ôm cái hộp kia, tựa như ôm núi vàng núi bạc. Vốn không muốn đối đầu với nàng nhưng nghĩ đến mình nuôi con người khác nhiều năm như vậy, khó chịu trong lòng, “Cha dốc lòng nuôi con nhiều năm như vậy, cứ cho là con báo ân đi, vật này để lại cho cha…”

Lời ông còn chưa nói hết.

Không biết Trữ Khác xuất hiện từ lúc nào, đi tới bên cạnh Tống lão gia, ung dung tiện tay rút chiếc hộp trong lồng ngực ông như nhổ củ cải.

Sau đó đến trước Tống Trường Tuyết ôm nàng dậy, động tác làm liền mạch, từ đầu tới cuối không nói một câu.

Hắn chờ bên ngoài lúc lâu chỉ nghe thấy bên trong reo hò đi xem trò vui. Thật giống như xảy ra chuyện, lo lắng đi thẳng vào tìm nàng. Bởi trước hắn từng đến đây một lần, tuy thất thế nhưng chung quy vẫn là cô gia, thủ vệ nghĩ một lát quyết định không báo mà để hắn đi luôn vào.

Tống Trường Tuyết đột nhiên được chàng ôm dậy mà ngạc nhiên, khóe mắt chưa khô nước, lỗ mũi vẫn dính vết máu, nhìn chiếc hộp chàng cầm trong tay giọng nói có hơi run run, “Chàng đến rồi…”

Trữ Khác đứng giữa đám người, dáng người cao ráo, mắt nhìn thẳng. Ôm chắc nàng trong lòng nhưng không hề trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi: “Ai đánh?”

“A?” Tống Trường Tuyết ở trước chàng khi thế liền tụt xuống, thấy chàng nhìn mũi mình thì hiểu ra, quay đầu hướng về đại ca Tống Trường Hoan của mình.

Trữ Khác nhìn theo ánh mắt nàng.

Bị ánh nhìn chăm chăm như vậy hai chân Tống Trường Hoan lập tức nhũn ra. Mặc dù Trữ Khác bị bãi chức nhưng dư uy vẫn còn đó. Hắn nhớ tới cảnh trước đây quỳ gối trước hắn, ánh nhìn thấu xương tủy kia là người không thể chạm vào.

Tống Bác Văn cũng bị biến cố bất thình lình làm giật mình, nhìn nhi tử ruột của mình túng đến như vậy không thể làm gì hơn đành đánh bạo nói: “Ngươi, một Thừa tướng mất chức như ngươi chẳng lẽ vẫn tính tạo phản hả?!”

Trữ Khác không nhìn ông, hắn chỉ dùng ép góc Tống Trường Hoan, giọng nói trước sau rõ ràng như một.

“Không dám tạo phản, thừa sức trị ông.”