Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 149-4: Tạ Minh, cả đời đều không thể đợi được người ấy 4




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Vào ngày giỗ Tần Nam năm ngoái, Tạ Minh luôn luôn ở phía sau núi của Tướng Quốc tự, ban ngày canh giữ bên nàng, buổi tối ra hóng mát vô tình phát hiện ra kế hoạch của Hách Liên Dực đối với Mạch Sương và tiền Thái tử.

Ông ta cũng là ở trong bóng tối xem cuộc vui, không ngờ được bản thân lại có thể trốn thoát. Mạch Sương mà trốn được, kịch cũng chẳng gì hay mà xem. Ở thời điểm thích đáng đó, ông ta liền thò một tay vào.

Lúc động thủ với Mạch Sương đêm đó, ông ta không hề phát hiện phụ cận còn có người. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao Thanh Linh có thể nói rõ người ra tay với Mạch Sương hôm ấy là ông ta?

Lúc đó không phát hiện ra hơi thở của Thanh Linh, chỉ có một khả năng, bản thân Thanh Linh có nội lực thâm hậu, ngay cả ông ta cũng không phát hiện được.

Ông ta cười âm trầm: “Vi phụ chưa bao giờ biết thì ra nữ nhi tốt của vi phụ lại có thể ẩn núp sâu đến thế.” Vì vậy cho đến rất lâu sau đó, ông ta cũng không biết. (MTLTH.dđlqđ)

Cổ tay ông ta xoay tròn, nhuyễn kiếm lại chém tới Thanh Linh.

Đôi mắt Thanh Linh ngậm hỏa, không né tránh, nhuyễn kiếm vừa bổ tới, nàng cũng chém thẳng vào nhuyễn kiếm. Kiếm khí chạm nhau khiến mái tóc nàng tung lên, khuôn mặt Thanh Linh băng giá, còn lạnh hơn cả thời tiết bên ngoài.

Động thủ càng lúc càng tàn nhẫn, động tác Tạ Minh theo đó cũng nhanh dần lên.

Hai người dần hóa thành ảo ảnh, quang kiếm liên tục phát sáng, gió chợt thổi lại chợt ngưng, vật bào trí trong điện cũng bị cuốn vào theo.

Tiếng vỡ vụn không ngừng, sàn nhà mấy trăm năm nay vẫn cứ bóng loáng sạch sẽ, giờ phút này lại nát vụn cứ như bị đập, ám khí không ngừng phóng ra.

Thanh Linh tràn ngập hận ý, nội lực toàn thân đưa vào kiếm khí khiến cho đoản kiếm tựa như có sinh mệnh. Giống như chỉ có như vậy, giận giữ cùng cừu hận bị nén lại đã lâu mới có thể thỏa thích phóng ra.

Khi một người đã hận đến cùng cực, tức giận đến cực điểm có thể bức ra lực lượng ẩn giấu trong cơ thể. Không một chút sợ hãi, cứ như vậy mà tiến lên.

Tạ Minh gặp bộ dáng muốn đồng quy vô tận này của Thanh Linh, dần cũng không thể chống đỡ được.

Đột nhiên, đoản kiếm trong tay Thanh Linh ấy vậy có thể chém nhuyễn kiếm của ông ta thành hai đoạn. Trong lòng hoảng hốt, ông ta nhanh chóng lùi về sau, ổn định tinh thần, ném nhuyễn kiếm đã vô dụng xuống, một chưởng đánh thẳng về phía Thanh Linh.

Bản thân đã đói đến đầu choáng mắt hoa, Thanh Linh lại ra chiêu không kiêng kị, Tạ Minh không thể toàn lực ứng phó.

“Oanh!!” Chưởng phong vốn nên đánh trung Thanh Linh, nàng nhanh chóng tránh qua một bên, chưởng phong liền đánh vào cái bàn ngọc thạch giữa đại điện.

Cái bàn ầm ầm nổ tung thành bột phấn, bột phấn văng ra va vào mặt Thanh Linh khiến nàng có cảm giác ran rát.

Chưởng lực của Tạ Minh hùng hậu, may mắn nàng tránh được, thế nhưng đáy lòng cũng đã bị chấn đến tê dại. Nàng không dám đỡ, chỉ trốn tránh, tìm cơ hội đánh trả trở về.

“Ngoan ngoãn dâng máu lên cho ta, ta còn có thể suy xét đến việc không giết ngươi.” Tạ Minh nói, bây giờ không phải thời điểm tốt để giết nàng, nếu nàng chết, Tần Liễm đến, biết Thanh Linh chết trong tay ông ta, Tần Liễm cũng không để ông ta còn sống mà ra ngoài.

Tuy ông ta không muốn giết nàng, nàng lại thực sự muốn giết chết ông ta!

Hai mắt nàng đỏ lên, nhìn Tạ Minh chằm chằm, nắm chặt đoản kiếm trong tay, phóng tới Tạ Minh.

Tạ Minh giơ tay đánh ra chưởng phong tiếp theo, không ngờ Thanh Linh lại nhảy lên cao, từ trên cao đâm xuống Tạ Minh.

Tạ Minh thu tay lại, không kịp xuất chưởng, chỉ vội vàng nghiêng thân mình nhưng vẫn không tránh khỏi đoản kiếm. Cánh tay vẫn bị đâm trúng.

Tạ Minh trúng một kiếm, bản thân tựa như bị chọc giận triệt để, chưởng phong càng ra càng bá đạo. (MTLTH.dđlqđ)

Thanh Linh vẫn không chính diện đón lấy chưởng phong của ông ta, ông ta hiện tại đang đói, ra tay nhiều, khí lực phí càng nhiều liền kiệt sức càng nhanh. Đợi đến khi ông ta hao tổn không sai biệt lắm, nàng ra tay cũng không muộn.

Nhìn Tạ Minh khí sức ngày càng kém, nàng cầm chấc đoản kiếm chém tới.

Hai bóng dáng nhanh chóng triền đấu cùng một chỗ, Tạ Minh dù sao nội lực thâm hậu, lại có kinh nghiệm sa trường,  cho dù khí lực hao tổn nhiều nhưng Thanh Linh vẫn không chiếm được quá nhiều tiện nghi.

Sau lưng nàng bây giờ chính là một khối ngọc đài lớn hình tứ giác, trên đài bày rất nhiều bạch ngọc hoặc thạch anh làm thành bồ đào, lê, táo,…. Hẳn đây chính là cống phẩm.

Chưởng phong mạnh mẽ đánh tới, Thanh Linh lộn nhào sang một bên nhưng vẫn bị đánh trúng, đáy lòng rung động, cổ họng hơi chút ngai ngái.

“Ầm ầm” Đài ngọc vỡ vụn, đá vụn bắn tung tóe, còn có vải đỏ bay ra.

Thanh Linh cưỡng chế ngụm máu đã dâng đến cổ họng, chân sau đạp một cái, ra sức nhảy lên, người nàng tiến đến gần Tạ Minh. Đá vụn che mắt người, nàng một tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực Tạ Minh, tay kia vận chưởng đánh bay ông ta.

Tạ Minh đạp vào bức tường thủy tinh trong suốt, ngã sấp xuống đất: “Ưm…” Thanh âm khó chịu vang lên, há mồm phun máu: “Được, rất tốt!!!” Thanh âm băng hàn phảng phất như từ địa ngục truyền đến, sát khí trên người cũng nồng hơn.

Ông ta mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đã chuyển sang màu đỏ máu, ánh mắt âm độc.

Đánh Tạ Minh một quyền, thân thể Thanh Linh cảm giác như hư thoát, lảo đảo lùi về sau vài bước, sau lưng dựa vào tường mới có thể đứng vững.

Chợt thấy gương mặt của Tạ Minh, nàng lập tức sợ hãi, tóc gáy dựng đứng.

Lại nhìn trên mặt đất xuất hiện nhiều mảnh vải đỏ, còn có thịt người rải rác. Dưới chân nàng xuất hiện một cánh tay người, nhưng kỳ lạ những mảnh thịt vụn hay cánh tay này lại không có một chút máu.

Ngọc thạch cống đài kia chắc chắn ẩn giấu thi thể!

Khuôn mặt Tạ Minh bị đá vụn xẹt qua, thậm chí còn có mảnh vụn khảm cả trên mặt. Cả gương mặt ông ta đầy máu, còn thêm cả đôi mắt oán độc kia nữa, thoạt nhìn như huyết quỷ bò ra từ đống xác người. (MTLTH.dđlqđ)

Hai tay ông ta chống trên mặt đất muốn đứng lên, Đột nhiên ông ta tựa như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, hai mắt trừng lớn như chuông đồng. Hai tay đáng chống trên đất mềm nhũn, cả người một lần nữa ngã xuống.

Vùng ngực bị Thanh Linh đâm trúng vẫn còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả mảnh vụn dưới thân.

Cách Tạ Minh không xa, nửa cái đầu người với mái tóc đen dài yên tĩnh nằm trên mặt đât.

Thanh Linh nhìn nửa cái đầu ấy, phát hiện gò má vẫn hết sức hoàn hảo. Một nửa kia không thấy, có vẻ như đã bị chấn vụn bay ra góc khác.

Da thịt gò má tựa như mỡ đông, nuột nà trắng nõn còn nhàn nhạt hồng hào, diễm nhược đào lý. Môi đỏ hơn chu sa, kiều mị động lòng người. Chỉ nhìn một bên gò má, không khó để đoán đây là một cô nương tuyệt sắc.

“Không!” Sắc mặt Tạ Minh thảm thiết tựa như dã thú mất đi người yêu thê lương gào thét: “Không! Không thể nào!” Tay chấn ông ta run rẩy không ngừng.

Ông ta bò đến gần nửa cái đầu đó, nhìn gò má tuyệt mỹ, hai hàng nước mắt cứ vậy mà chảy xuống, đôi môi không ngừng run rẩy: “A Nam….” Những thứ khả năng trong điện đều bị ông xốc lên một lần, thế nhưng lại không nghĩ tới ngọc thạch cống đài kia.

Thanh Linh nghe thấy thanh âm lẩm bẩm của ông ta, nàng hiểu thi thể giấu ở ngọc đài kia, bị Tạ Minh một chưởng chấn nát, chính là Liên phi Tần Nam.

Tạ Minh đã từng cho Tần Nam dùng Định Nhan đan, bởi vậy thi thể không bị hủ hóa, da thịt vẫn được bảo trì như cũ nhưng vẫn không thể như người còn sống mà có máu.

Ý trời, quả thật là ý trời, tạ Minh đau khổ tìm kiếm di thể của Tần Nam, lại chừng nghĩ cuối cùng bị ông ta tận tay phá hủy!