Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 15




Ninh Phi bắt đầu nhấp hông lên xuống, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ đầy thoải mái. Vừa để Thành Dương mạnh bạo tiến vào cơ thể mình, thứ kia vì đau đớn nên có hơi mềm đi, nhưng giờ đã hoàn toàn dựng đứng, nằm trên phần bụng ướt đẫm của Thành Dương.

Dáng người y là kiểu được tôi luyện từ những lần vào sinh ra tử, không quá cường tráng, nhưng cũng không đến nỗi gầy gò. Một lớp cơ bắp mỏng mà rắn chắc bao lấy thân hình, các vết thương cũ đủ loại hình dạng rải rác bên trên, căng giãn theo từng nhịp phập phồng của cơ thể. Đầu ti màu hồng nhạt, bên ngực phải có mấy vết dao thật dài, xẹt qua quầng vú, gần như muốn cắt phăng đầu ti. Một dòng nước từ xương quai xanh chảy xuống, theo chóp đỉnh hồng hồng lướt xuống phần cơ bụng, sau cùng mất hút nơi hai người quấn quít dây dưa.

Thành Dương không tự chủ được nhìn chằm chằm ngực Ninh Phi một hồi lâu, rồi mặt đỏ bừng bừng nhắm mắt lại. Y chưa từng xấu hổ đến mức căm hờn thiên phú dẫn đường của mình như lúc này.

Tâm tư Ninh Phi hiện rõ trong đầu y.

Hắn muốn Thành Dương sờ ngực hắn.

Tay trái lính gác hạ xuống tự nhiên, nhẹ nhàng khoát lên eo Thành Dương, tay phải cầm thứ cương cứng của mình mà ve vuốt. Khoái cảm khi ngón tay đảo qua phần rãnh trên đỉnh khiến hắn ngẩng đầu đầy thoải mái, hậu huyệt cũng thắt chặt hơn một chút. Thành Dương bị bất ngờ, rên lên một tiếng, cảm thấy dương v*t mình lại lớn thêm một vòng.

Ninh Phi ngừng lại, khom lưng nghiêng về phía trước, như con mèo gục lên cổ y thở dốc. Sau lại mạnh mẽ lật mặt y lại, liều mạng bất cần cắn mút lấy môi y.

Đầu lưỡi luồn vào mang theo mùi máu tanh, chắc là tự cắn rách môi miệng khi nhịn đau. Thành Dương mơ hồ cảm thấy mình không nên thế này, vậy nên muốn tránh đi. Nhưng Ninh Phi quấn rất chặt, khát khao khẩn thiết mà truy đuổi, trước hết liếm qua hàm trên Thành Dương, rồi ngang ngạnh xông vào trong thăm dò, như muốn chạm đến cổ họng y.

Thành Dương động đậy, cuối cùng vẫn thuận theo ước muốn cứ mãi quẩn quanh trong đầu lính gác, dùng môi lưỡi trấn an Ninh Phi trong cơn choáng váng. Người kia quả nhiên bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lùi lại, yên lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Thành Dương. Dẫn đường vươn tay chạm lên mặt Ninh Phi, đầu lưỡi vươn ra thăm dò khoang miệng Ninh Phi, cẩn thận tìm đến vết thương ở môi dưới, dịu dàng liếm láp ủi an vỗ về.

Khi vừa chạm lưỡi, Ninh Phi khẽ run rẩy một cái. Sau đó lại thích ứng rất nhanh với động tác của Thành Dương, toàn thân mềm nhũn như tan ra trong nụ hôn này. Hắn phát ra âm mũi vỡ vụn, khe khẽ như một tiếng thở dài. Cái hông kề sát thân thể Thành Dương lại bắt đầu đong đưa, hậu huyệt co rút theo tiết tấu nhịp nhàng, khiến Thành Dương không nhịn được cũng đưa đẩy thắt lưng phối hợp.

Đây là sai lầm. Thành Dương nghĩ, nhưng cơ thể lại không dừng được. Khoái cảm từ yêu thương và dục vọng xen lẫn của Ninh Phi như thủy triều ồ ạt nhấn chìm y. Y có thể cảm nhận bộ phận kia của mình được vách ruột gắt gao siết lấy, đẩy một cái về trước, có thể nghiền nát nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể Ninh Phi. Y có thể cảm nhận được điều này khiến Ninh Phi thoải mái dường nào, lính gác rên rỉ một tiếng, các thớ thịt ở mông đùi căng cứng, đỉnh đầu ngẩng cao cọ lên bụng dưới Thành Dương rỉ ra chất lỏng trong suốt.

Vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Sâu hơn nữa, kịch liệt hơn nữa.

Y không phân định được đây là ý nghĩ của Ninh Phi, hay là mong muốn của chính bản thân mình. Tâm trí y đã bị chiếm giữ bởi bản năng theo đuổi dục vọng, chỉ còn một chút tư duy tỉnh táo cố gắng phân tích. Trong sách giáo khoa của công đoàn Tiêu Hướng, tình huống này được gọi là cộng hưởng, thường xảy ra giữa lính gác và dẫn đường có độ phù hợp cực kì cao, tư duy của hai người hợp thành một, khó phân rõ ràng, là loại trạng thái rất có lợi trong chiến đấu.

Nhưng hiện tại bọn họ đang làm tình.

Phần lý trí nhỏ nhoi còn sót lại cũng tan rã trong nháy mắt. Hai tay Thành Dương nắm lấy eo Ninh Phi, mạnh mẽ đâm vào. Chóp đỉnh bộ phận kia mỗi lần đều chuẩn xác cọ trúng điểm nhạy cảm, khiến toàn thân Ninh Phi ửng hồng, không nhịn được siết chặt “lối đi”. Theo nhịp nhấp nhô kịch liệt, bộ phận kia của lính gác ướt át run rẩy giữa không trung. Thành Dương bèn đổi thành tư thế ngồi, vừa tiếp tục ra sức đẩy, vừa cầm bộ phận kia của Ninh Phi vuốt ve. Cũng hơi cúi đầu, cắn một cái lên đầu ti cương cứng của hắn.

Toàn thân Ninh Phi run cầm cập, lên cao trào. Tinh dịch sền sệt bắn lên ngực lên bụng hai người, mùi tanh dâm mĩ lan tỏa cùng hơi nước, tràn ngập khắp phòng tắm. Thành Dương như có được khứu giác của lính gác, thứ mùi hương này khiến y phấn khích gấp bội. Đường ruột Ninh Phi còn đang co rút trong dư vị cực khoái, Thành Dương nghiến răng thúc vào thêm mấy lần, rồi bắn ra trong khoái cảm bị siết chặt.

Y nhắm mắt thở dốc một lúc, khi bộ phận kia hết xung huyết, trượt ra khỏi hậu huyệt, y mới chợt nhận ra tư thế của hai người —— y vẫn luôn ôm chặt Ninh Phi.

Với sự lúng túng và cảm giác trống rỗng sau chuyện đó(2), Thành Dương ngượng ngùng thả tay xuống, nhất thời không biết nên đối mặt với người này thế nào.

Lính gác vẫn ngồi trên đùi y, ửng đỏ trên mặt đã thay bằng tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo, im lặng nhìn chằm chằm Thành Dương. Bắp thịt toàn thân hắn căng cứng, dường như chỉ cần Thành Dương hơi động đậy, nói điều gì không nên nói, hắn sẽ bỏ chạy trối chết.

Thành Dương hắng giọng, lên tiếng: “Tôi…”

Ninh Phi ra tay nhanh đến mức khó tin. Sau cơn cực khoái, Thành Dương còn mơ màng chưa kịp phản ứng lại, đã thấy đau nhức sau gáy, trước mắt đen kịt một màu, bị đánh ngất tại chỗ.