Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 27




Sẽ ổn thôi.

Ninh Phi luôn nhớ những lời này.

Nhưng mọi chuyện chưa từng thực sự ổn thỏa hơn. Hắn ôm đốm lửa nhỏ ấy lặn lội trong đêm dài đằng đẵng, từ vực thẳm này rơi vào một vực thẳm khác. Loạng choạng lảo đảo, thịt nát xương tan. Cuối cùng dốc hết sức mình, cũng chỉ có thể khiến cuộc sống không quá tệ mà thôi.

Có tiền, mặc dù là đánh đổi mạng sống. Có tự do, nhưng kèm theo đớn đau mạo hiểm. Có chỗ ở, lại không thể gọi là nhà.

Sau đó, hắn nghĩ, có lẽ là vì còn thiếu một Thành Dương.

Trong ra giường có mùi cỏ tươi, Ninh Phi úp sấp trên giường, chôn mặt thật sâu vào trong lớp vải. Mùi pheromone rất nhạt thành công trấn an thần kinh của hắn, khiến hô hấp chậm chạp dần, cũng trở nên buồn ngủ. Hắn biết sau khi tỉnh dậy, bản thân sẽ muốn quên đi chuyện không vui lúc trước như Thành Dương —— nhưng hắn không có cách nào chống cự được lòng tốt của Thành Dương.

Dù sao đi nữa, hắn thích Thành Dương.

Thành Dương là người duy nhất dịu dàng với hắn.

Ninh Phi ngủ rất sâu, mãi đến khi bị âm thanh ngoài cửa đánh thức. Sáng sớm, giấc ngủ ngon và mùi pheromone của Thành Dương khiến hắn cương lên. May mà người bên ngoài cũng không có ý tiến vào. Vài tiếng bước chân qua lại, đột nhiên có người lên tiếng hỏi: “Tối qua không nghỉ ngơi được?”

“Quá mệt.” Đây là giọng Thành Dương.

“Lính gác cậu đưa về ở phòng này?”

“Ừm.” Thành Dương nói, âm lượng bỗng nhiên hạ thấp xuống: “Chúng ta nói nhỏ chút thôi, có thể cậu ấy còn đang ngủ.”

Ninh Phi cắn môi, dùng sức nắm phần gốc, hi vọng dương v*t có thể mềm xuống nhanh một chút. Gần đến khi có thể gặp người rồi, hắn mới vén chăn bước xuống giường. Dùng tay chải mái đầu rối bù, mở cửa ra.

Thành Dương đứng ngoài cửa, đôi khuỷu tay gác lên lan can, quay lưng về ký túc xá, cúi đầu nhìn thứ gì đó. Y dường như mới tắm qua, trên đầu còn dính nước ướt nhẹp, sợi tóc nhỏ mềm mại được mặt trời chiếu ánh lên màu nâu sậm. Nghe thấy tiếng động phía sau, y ngoảnh lại, kinh ngạc cười với Ninh Phi: “Chào.”

Ninh Phi thật muốn cứ thế bước lên, đè Thành Dương lên lan can mà hôn.

“Chào.” Nhưng hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, nhạt nhẽo chào hỏi: “Tôi đi rửa mặt một lát.”

Thành Dương gật đầu: “Nhà tắm công cộng ở phía cuối, trong túi có đồ vệ sinh cá nhân sạch. Tôi đợi cậu, xong rồi dẫn cậu đi ăn sáng, tiện thể trao đổi chút chuyện.”

Ninh Phi gắng sức đặt sự chú ý lên câu cuối cùng. Hắn rửa mặt thật nhanh rồi xối một lần nước lạnh, bình ổn dục vọng và tâm tình. Lúc trở ra, Thành Dương còn đứng ở chỗ cũ, đang xử lí thông tin trên điện thoại di động, thấy Ninh Phi thì ngừng lại, lên tiếng: “Đi thôi.”

Nhà ăn ở ngay bên cạnh tòa nhà ký túc xá, giờ này tuy sớm, nhưng gần như toàn bộ người trong công đoàn đã có mặt, tốp ba tốp năm tụ lại ăn sáng cùng nhau. Hai người Thành Dương đi tới, không ít người bắt chuyện chào hỏi. Nhưng sau khi chào hỏi, Ninh Phi luôn nghe được tiếng xì xào bàn tán —— liên quan đến sự cố ngày hôm qua, liên quan đến Kỷ Vĩnh Phong đào ngũ, liên quan đến Thành Dương, liên quan đến chính hắn.

Thật phiền.

Thành Dương nghiêng đầu hỏi hắn: “Tinh thần thể của cậu đâu?”

Ninh Phi ngẩn ra, chưa kịp trả lời. Trong đám đông đã có người vươn tay chào họ: “Thành Dương, bên này bên này, tới đây.”

Đó là Thẩm Vy, dẫn đường của Diêu Cảnh Hành. Thành Dương đáp một tiếng, cũng không hỏi tới cùng nữa, dặn Ninh Phi giữ chỗ rồi vội vàng đi tới. Thẩm Vy lách từ trong đám đông ra ngoài, mỗi tay bưng một khay thức ăn, chén dĩa trên khay xem chừng lung lay sắp đổ. Thành Dương giúp cô giữ vững trước, rồi tự bưng lấy một khay. Thẩm Vy thở phào một hơi, cười nói: “May thật. Tối qua mới xảy ra chuyện đó, tôi còn sợ không có bữa sáng mà ăn. Kết quả vậy mà không tệ, còn có bánh dứa(1). Tôi giúp các anh lấy một phần —— Lại nói, anh dẫn lính gác kia về từ đâu?”

Tiếng người huyên náo trong nhà ăn, Thành Dương không thể không hơi cao giọng: “Coi như là một người bạn bất ngờ quen biết.”

“Nơi khác đến? Trước kia không có dẫn đường?”

“Tôi không biết.”

Thẩm Vy dừng bước, nhìn Thành Dương: “Gì cũng không biết, anh cũng dám đứng trước mặt Tạ Đồng đảm bảo?”

Bọn họ đứng lại giữa nhà ăn, bưng khay thức ăn nói chuyện, rõ kì quái hết sức. Nhưng cuộc đối thoại này không nên diễn ra trước mặt Ninh Phi, Thành Dương thở dài: “Hôm qua mọi người nghe được hết tất cả? Dù sao tôi cũng tin tưởng cậu ấy.”

“Mọi lính gác đều nghe được.” Thẩm Vy cười lắc đầu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không nghi ngờ ý định của hai người. Tôi chỉ… rất vui khi thấy anh có thể thoát khỏi bóng ma chuyện Vũ Tình. Lúc vừa xuất viện, công đoàn nghi ngờ anh, mà dáng vẻ anh lại như thế, khiến Cảnh Hành lo lắng biết bao nhiêu.”

“Khi ấy gây phiền toái cho hai người rồi.” Thành Dương nhẹ giọng.

Cô còn muốn nói điều gì, nhưng muốn nói lại thôi. Mùi oải hương lặng lẽ trở nên ngào ngạt, Thành Dương giành trước ngăn lại câu chuyện: “Suỵt, đừng, tôi biết cô muốn nói cái gì.”

“Anh biết?”

“Biết.”

Đây giống như đang đánh đố, Thẩm Vy đoán mình không nhịn nổi rồi, không kìm được cười một tiếng, rồi lập tức ngừng.

“Đi thôi.” Cô nói, do dự vài giây mới tiếp tục: “Vũ Tình cũng là một cô gái tốt.”

“Ừm.” Thành Dương nói: “Tôi sẽ không quên cô ấy.”

Nhưng có những chuyện một khi đã bắt đầu, sẽ rất khó quay lại điểm xuất phát.

Y chú ý tới Ninh Phi một người chiếm một bàn, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn. Nhưng khi bọn họ đến gần, ánh mắt lính gác dần sáng lên, rồi bị nén xuống, cuối cùng tạo thành dáng vẻ không quá vui vẻ như thường ngày.

Bọn họ bày bữa sáng, giới thiệu lẫn nhau một lần. Diêu Cảnh Hành cũng đến. Thành Dương gọi là “Ninh Phi”, tên thật —— y còn nhớ mấy lần trước gọi “Dạ Ưng” đều bị phủ nhận. Ninh Phi lúc này cúi đầu ăn, không tỏ ra nhiều biểu hiện. Trái lại, Diêu Cảnh Hành giở trò nịnh nọt, nhếch mày cười xấu xa sáp lại: “Thành Dương, cậu phải cảm ơn tui.”

“Thế nào?” Y hỏi.

“Ban đầu là tôi cho cậu biết Dạ Ưng đến Hải Hà, nếu không cậu sẽ không có cách nào quen biết Ninh Phi, tối qua cũng chẳng có ai tới cứu cậu —— Au!” Diêu Cảnh Hành bị Thẩm Vy huých một cái, phồng miệng không nói nữa.

“Được, cảm ơn nhiều.” Thành Dương khẽ cười: “Rảnh rỗi mời cậu ăn cơm.”

Diêu Cảnh Hành mừng rỡ, vỗ bàn hô: “Chỉ đợi câu này của cậu.”

Y đặt chén đũa xuống. Ninh Phi không nói một lời, đã ăn xong nãy giờ. Thành Dương liếc nhìn, rồi đứng lên tạm biệt trước: “Chúng tôi đi tìm Tạ Đồng.”

Diêu Cảnh Hành phất tay, Thành Dương và Ninh Phi một trước một sau đi ra ngoài, trời nắng chói chang. Bọn họ men theo tường công đoàn, đi về hướng hội trường. Đầu tường có tiếng mèo kêu, Thành Dương ngẩng đầu thì thấy một bóng đen, rụt rè nhìn mình, dường như muốn nhảy xuống, lại có hơi sợ sệt.

“Đi thôi.” Ninh Phi nói: “Mặc kệ nó, sẽ tự bắt kịp thôi.”

“Nó không thích nơi này à?” Thành Dương hỏi.

Lính gác khẽ hừ một tiếng: “Công đoàn vốn chẳng phải cái nơi tốt lành gì.”

“Mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều.” Y cố gắng hỗ trợ giải thích, lại cảm thấy không cần thiết, bèn thay đổi đề tài: “Đúng rồi, trước cậu có nói, cố chủ có ân với cậu?”

“Ừm.” Ninh Phi thầm thì nhớ lại: “Lúc vừa ra khỏi công đoàn, trên người tôi còn pheromone nên bị đuổi rất sát. Đang khi sắp chịu không nổi, bà ấy thấy tôi ở trên đường, nói thuộc hạ đưa tôi về, liên hệ bác sĩ làm giải phẫu cho tôi.”

“Giải phẫu?” Giọng Thành Dương căng thẳng: “Cậu nói tới vật cấy vào tuyến thể sao?”

“Chính là kim thăm dò kia, nó có thể hấp thu pheromone trong cơ thể tôi.”

“Vậy cố chủ của cậu… có quan hệ gì với Kỷ Vĩnh Phong?”

Ninh Phi lắc đầu: “Ngoại trừ việc làm ăn, tôi và bà ta không qua lại nhiều, chỉ nghe người trong giới đều gọi bà ta là chị Kỳ.” (Kỳ 琦: phi phàm đẹp đẽ)

Ánh mắt hắn mênh mang, thoạt trông đúng là không biết. Thành Dương nhắm mắt, lại nhớ đến cảnh tượng chấn động lòng người tối hôm qua, hô hấp gần như muốn run rẩy. “Vậy cậu biết tại sao tối qua lính gác trong công đoàn lại phát điên đến mất khống chế không?” Y đảo mắt bốn phía, sau khi xác nhận không có ai mới nhỏ giọng hùng hồn: “Trong đầu bọn họ cũng có thứ kia. Này quá nguy hiểm, tôi phải báo cho Tạ Đồng.”

Tay áo y bị giữ lấy.

Ninh Phi níu chặt ống tay áo, mạnh đến độ xương ngón tay cũng trắng bệch.

“Sau đó để người ta bắt tôi đi, cắt mở đại não, lấy kim trong tuyến thể ra thật ư?” Hắn trầm giọng chất vấn: “Vậy sau này tôi thế nào!