Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 63




Trần Lâm về đến nhà cũng sắp 10 giờ, thời gian không tính là quá muộn. Nhưng với hai người đang ở trong nhà, thời gian như vậy quả thực đã có chút muộn. Nên Trương Bá Quang cũng không vào Trần gia ngồi thêm mà chỉ tiễn Trần Lâm đến hiên nhà, hai người liền tạm biệt

Nhìn Trần Lâm chậm rãi biến mất nơi góc hiên, khuôn mặt tươi cười Trương Bá Quang duy trì một buổi tối rốt cuộc cũng có chút lơi lỏng. Không phải không ghen tị, nghe Trần Lâm bình tĩnh nói ra những lời như vậy. Trương Bá Quang đều muốn thật tâm hỏi Trần Lâm một câu, cậu tột cùng coi trọng người kia ở điểm nào nhất, đáng giá để ủy khuất mình như vậy sao? Đúng vậy, Trương Bá Quang nghĩ, để Trần Lâm nhận sự trợ giúp của người khác, quả thật là họa vô đơn chí, hơn nữa cũng ủy khuất cậu

Bất quá, Trương Bá Quang cũng biết, mình không thể kích động, không thể chất vấn. Bằng không, Trần Lâm về sau sẽ càng lảng tránh mình hơn. Mà lí do lảng tránh của Trần Lâm, khẳng định hoàn toàn là vì mình đã nảy sinh tình cảm đó, nói trắng ra, đúng là đều vì cậu mà mình thậm chí cũng không thể giận sự lạnh nhạt của cậu. Tỷ như, không liên hệ gì trong khoảng thời gian này, không phải là minh chứng rõ nhất sao?

Trần Lâm vào nhà, thấy cha mẹ còn chưa ngủ, hiển nhiên là đợi cậu. Bất đắc dĩ, Trần Lâm liền nói cho hai người một chút về cuộc gặp với Trương Bá Quang mới rồi, tất nhiên, cũng có vài việc không nên nói ra. Ba Trần mẹ Trần nghe con nói không vấn đề gì, cũng bắt đầu tắm rửa nghỉ ngơi

Khi Trần Lâm rửa mặt xong, vào phòng mình, cậu rốt cuộc mới có không gian cho riêng mình. Trong lòng tự dưng thở dài, không lẽ mình và Quang ca muốn trở về như trước cũng khó khăn đến vậy sao? Tối hôm nay hai người nói chuyện không quá thân thiết, điểm này Trần Lâm cảm giác rất rõ a!

Bất quá, Trần Lâm vẫn là muốn trở về như trước kia với Trương Bá Quang, nên cậu mới thẳng thắn không chút giấu diểm, hết thảy nói cho hắn. Bởi vì đây là điều kiện tiên quyết để họ trở lại như xưa. Điểm này, Trần Lâm thực kiên trì

Nhìn điện thoại trên đầu giường, bàn tay đang lau tóc của cậu dừng một chút, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho người kia hay không? Trừ bỏ khi về nhà chỉ gửi một tin nhắn báo đã đến nơi, hắn, cũng không gọi điện thoại đến

Nói thật, gần đây hai người có chút phân biệt, tuy liên lạc, nhưng đa phần là Tống Đình Phàm chủ động gọi, mà Trần Lâm tựa hồ không chủ động gọi cho người nọ bao giờ ngoài những tin nhắn ngắn gọn

Trần Lâm còn đang do dự đã nghe di động đổ chuông, tiếng chuông có chút rầu rĩ như bị vật gì đó chặn. Vội vàng buông khăn trong tay, Trần Lâm đến giường tìm di động. Trong lòng còn âm thầm tự trách, vừa mới cởi quần áo đi tắm, cậu vất điện thoại lên giường mà không để ý

Vất vả mới tìm được điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi, “Này……..”. Trong giọng nói còn nghe một tia gấp gáp

Quả nhiên là người kia bên đầu dây, không nhanh không chậm đáp lại một câu, “Là anh”

– “Em đang làm gì? Giọng nói lại… gấp gáp như vậy?”. Tống Đình Phàm tâm lí không quá khẳng định, nên giọng nói cũng có chút không xác định

– “Em biết là anh gọi. Em không làm gì, chỉ là vừa mới tắm rửa xong………”. Trần Lâm cũng ý thức được vẻ vội vàng của mình dường như có chút xấu hổ. Tuy người bên đầu dây kia không thể thấy, bất quá Trần Lâm cũng tự giận mình một lúc lâu, không phải chỉ nhận điện thoại của hắn thôi sao? Cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, thế nhưng còn kích động như vậy!

Tống Đình Phàm đương nhiên không thể thông qua điện thoại mà hiểu được suy nghĩ trong lòng của Trần Lâm, tự nhiên nói tiếp, “Em thế nào mà mỗi lần anh gọi cho em, em đều vừa mới tắm xong? Trùng hợp thật na~, haha…….”. Cùng với tiếng cười nhẹ cuối cùng kia, Trần Lâm có ngốc cũng nhận ra những mờ ám trong lời nói của hắn

– “Anh nói bậy cái gì chứ? Em chuẩn bị ngủ rồi. Không thèm nói với anh nữa”. Trần Lâm miệng nói nhanh nhưng động tác lại chậm, di động bên tai thủy chung cũng không nhìn thấy ý tứ muốn cúp điện thoại

Tống Đình Phàm nghĩ trong lòng, anh không nói gì sai, chau chau mày từ chối cho ý kiến, cười thêm vài tiếng, liền một vừa hai phải. Trần Lâm da mặt mỏng, hắn cũng không phải bây giờ mới biết a! Kế tiếp, Tống Đình Phàm dặn dò Trần Lâm chú ý thân thể linh tinh vài câu, hơn nữa cưỡng chế cậu nếu về nhà thì nghỉ thêm vài ngày, đừng nóng vội quay về làm việc, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất. Hai người nói chuyện thêm vài câu liền cúp điện thoại

Cúp máy xong Trần Lâm mới nhớ mình quên nói chuyện Trương Bá Quang với hắn, cậu không hề có ý giấu diếm mà thực sự là đã quên. Buồn cười lắc đầu, Trần Lam nghĩ, cũng không có gì nhất thiết phải nói đi

Tuy rằng ngoài miệng đồng ý với Tống Đình Phàm sẽ ở nhà nghỉ ngơi thư thái vài ngày, chính là trong lòng Trần Lâm vẫn sốt ruột chuyện cửa hàng, ngày 6 liền quyết định trở lại. Ba mẹ Trần tự nhiên cũng không cố giữ con ở lại, dù sao con trai cũng đã ở nhà với mình ba ngày, hiện tại nếu con bận việc, họ hiển nhiên sẽ để con đi

Mẹ Trần gói cho con vài món đặc sản, một bên hỏi đâu đâu, “Con trai, ở thật đúng là, nếu vội trở về như vậy thì hai ngày trước Bá Quang đi sao con không cùng đi với nó a! Nó còn có thể lái xe đưa con đi, cũng tiện hơn! Thoải mái hơn ngồi xe đò, con còn có thể vừa đi vừa ăn chút đồ vặt, thế mà con không đi! Có phải hay không có….”

Mẹ Trần chưa nói xong đã bị Trần Lâm đánh gảy, cậu biết mẹ Trần muốn hỏi cậu, có phải hay không có bạn gái a? Vấn đề này, từ Tết khi mình mang theo vài khối tô bính cho bọn Tống Đình Phàm, mẹ Trần mỗi khi nhớ đến lại hỏi một lần, hỏi đến Trần Lâm cũng chống đỡ không được. Trong lòng rất buồn bực, mẹ Trần chưa bao giờ thôi lo lắng chuyện bạn gái của mình, bây giờ cũng vậy, làm sao đây a

– “Mẹ, không phải bạn gái, chỉ là cho đồng nghiệp mà thôi”. Trần Lâm không biết mẹ còn nói bao nhiêu lần nữa

Rồi sau đó tiếp tục mở miệng, “Quang ca còn có công việc của mình, lần này anh ấy cũng không về Bắc Kinh, có thể là đi Thiên Tân nên mới vội vã vậy. Mà con vừa mới về, làm sao lại vội vã đi ngay chỉ vì ngồi xe tiện hơn a. Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn con ở nhà lâu hơn vài ngày sao?”

Lời của Trần Lâm là thật, buổi sáng ngày 4, Trương Bá Quang đã qua nhà họ chào tạm biệt, thuận tiện cũng nói với Trần Lâm mình phải về lo công việc. Kì thật Trương Bá Quang cũng tính toán sẽ đưa Trần Lâm về Bắc Kinh, chính là hắn cũng biết điều mà không nói gì, Trần Lâm tự nhiên cũng không đề cập đến, chỉ nói ngày 6 mình mới về. Nếu có dịp, Quang ca hãy ghé vào cửa hàng của mình uống chén trà, Trương Bá Quang gật đầu đáp ứng

Vì thể, cuộc gặp mặt trong lễ quốc khánh của hai người cũng như một chấm tròn trên bức tranh– khẳng định hai người sau này sẽ liên lạc với nhau, nhưng tình trạng như thế nào thì không ai biết được

Trần Lâm trở về Bắc Kinh, là Lưu Dụ đi đón. Lưu Dụ nói Tống Đình Phàm và Mục Kiệt phải tham dự một cuộc họp, mà hắn lại rất rảnh rỗi nên được phân công nghênh đón Trần Lâm trở về

Trần Lâm nghe Lưu Dụ nói buồn cười như vậy, nhất thời cười to. Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, vẫn là phiền đến người ta rồi. Kì thật cậu có thể tự về nhà, cậu cũng không phải mới đến Bắc Kinh lần đầu. Nhưng khi nhắn tin cho Tống Đình Phàm nói mình đã trở lại, người kia nói không đến đón cậu được, còn bảo cậu đứng đợi ở nhà ga, không được chạy loạn

Trần Lâm không muốn làm phật ý hắn, tự nhiên cũng đồng ý. Chính là khi nhìn thấy Lưu Dụ, cậu chỉ biết Tống Đình Phàm nhất định đang rất bận, bằng không sẽ không bảo Lưu Dụ đến đây. Xem ra chính mình dù nhiều hay ít cũng đã làm phiền bọn họ rồi

– “Lưu Dụ, làm phiền anh rồi”

Lưu Dụ nghe Trần Lâm khách khí, thừa dịp lái xe rảnh rỗi mà liếc cậu một cái, “Trần Lâm, cậu a, như thế nào đã lâu như vậy vẫn còn khách khí đến thế! Cậu nhìn Tống Đình Phàm đi, cậu ấy nghĩ tôi đi đón cậu là chuyện đương nhiên, không khi nào khách khí như vậy! Cậu ấy không khách khí, tất nhiên cậu cũng không cần làm vậy a!”

Trần Lâm gật gật đầu cười cười, xem như cam chịu lời nói của hắn. Kì thật quen biết lâu như vậy, Trần Lâm và Mục Kiệt Lưu Dụ đã rất thân thiết, quả thật, có nhiều chuyện nếu nói cảm ơn hay tạ lỗi đều có vẻ có chút xa lạ. Nhưng tính cách Trần Lâm là vậy, vừa rồi cậu thốt ra câu ‘làm phiền anh rồi’ kia cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không có ý tứ nào khác

Đột nhiên, Lưu Dụ mờ ám nhìn Trần Lâm, “Có phải cậu thất vọng khi thấy tôi tới đón không? Nếu là cậu ấy, cậu sẽ không khách khí như vậy đi?”

Trần Lâm nghe Lưu Dụ hỏi như vậy, mày không tự nhiên nhướng lên, khóe miệng đều lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, cậu tự nhiên tùy ý như vậy trả lời, “Đương nhiên thất vọng. Bất quá nếu đổi lại là Mục Kiệt, tôi sẽ không khách khí”. Ngụ ý, chỉ có Lưu Dụ anh tôi mới khách khí, xa lạ như vậy!

Lưu Dụ bị Trần Lâm nói như vậy, trong não toàn bụi. Hắn thế nào lại mau quên vậy? Mỗi lần gặp Trần Lâm mình đều đặc biệt bị khi dễ khi dễ, chính là chính mình có lần nào thành công không? Trong lòng cảm khái, Trần Lâm và Tống Đình Phàm rốt cuộc là vật họp theo loài a!

Trần Lâm buồn cười nhìn Lưu Dụ vờ chuyên tâm lái xe, Lưu Dụ này, lần nào cũng muốn chê cười mình! Trần Lâm cậu cũng không phải ngốc tử, như thế nào lại để hắn thành công được. Hiện tại nhìn Lưu Dụ đang bắt đầu chuyển sang đề tài mới, nói chuyện vẫn rôm rả như vậy, tươi cười vẫn thành ý như vậy, Trần Lâm có chút hiểu được vì sao Tống Đình Phàm luôn thích khi dễ hắn. Haha

Lưu Dụ không đưa Trần Lâm về nhà, cũng không đưa mà cậu đến cửa hàng, mà là đưa cậu đi ăn cơm trưa. Đây là nơi Tống Đình Phàm đã đặt chỗ trước. Hơn nữa, hôm nay còn có một vị lão bằng hữu đến Bắc Kinh, vừa lúc để Trần Lâm gặp mặt đi. Đây cũng là ý tứ của Tống Đình Phàm