Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 441-2: Bà Phong, Chủ Tịch Phong (2)




Thần Dật lúc nhỏ cho dù có lòng, cũng vô lực; hiện tại, cũng không có tâm...

Bởi vì các cô là nữ nhân và bà già, với một Thần Dật luôn biết kềm chế, ở trước mặt bọn họ chỉ biết bị vô tận chà đạp mà thôi!

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhìn y phục Phong Thần Dật bị bọn họ xé rách, nhìn Phong Thần Dật một đầu máu kia, tay cô nắm lại thật chặt, con ngươi vô lực kia dần dần tối lại... “Dừng tay... Lan Nghê Bội, người đàn bà đê tiện này dừng tay lại ngay!” 

Một tiếng gầm nhẹ của Dao Dao trong nháy mắt dừng lại tình cảnh hỗn loạn này.

Lan Nghê Bội trợn to hai mắt nhanh chóng nhìn sang phía cô.

Một giây kế tiếp, Dao Dao khóe miệng kéo ra một cái ý cười âm lãnh, tiến lên từng bước, một tay nắm lấy cổ của Lan Nghê Bội: “Đê tiện chính là đê tiện, vĩnh viễn cũng chỉ có phần bị người làm thịt. Lan Nghê Bội, ngươi quả thực là khiến hoàng thất Á Tư Lan Quốc ta mất mặt, bổn điện hạ hiện tại sẽ tự tay xử tử ngươi!” Tay nhỏ bé càng thêm dùng sức bóp cổ Lan Nghê Bội. 

Lan Nghê Bội sợ hãi trợn to hai mắt: “Lan... Mày là... Lan...”

Lan Lăng bên cạnh còn không hiểu gì cho nên nhanh chóng tiến lên: “Lạc Dao Dao, cô nổi điên làm cái gì, muốn tạo phản sao, nhanh lên một chút buông mẹ chồng ra!”

“Cút cho ta! Cha ngươi ở Á Tư Lan Quốc còn không có tư cách cùng bổn điện hạ nói chuyện, Lan Lăng ngươi dựa vào cái gì lên tiếng với bổn điện hạ?” 

Chứng kiến dáng vẻ khí phách kia của Dao Dao, Lan Lăng không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh: “Cô là... ai?”

“Lan... Lan Đóa! Mày là Lan Đóa!” Lan Nghê Bội giống như là điên rồi toàn thân run rẩy.

“Mẹ chồng? Mẹ chồng, mẹ đang nói cái gì?” 

“Nó... nó là Lan Đóa!”

“Bùm” một tiếng, trong nháy mắt sau khi Lan Lăng nghe được tên này, cả người liền bị hù dọa sợ đến ngồi bệt ở trên mặt đất...

Một bên Phong Thần Dật thấy vậy, nhanh chóng đem Dao Dao có phần mất khống chế kéo đến bên cạnh: “Dao Dao?” 

“Em không sao...” Cô mặt không thay đổi lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Em là giả bộ...”

Phong Thần Dật vừa nghe lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng rằng... Dao Dao tìm về được trí nhớ trước kia chứ!

“Lan Đóa, không nghĩ tới yêu nghiệt mày lại vẫn còn sống, đơn giản là lão Thiên mù mắt, để cái tai họa như mày sống cho tới bây giờ!” Lúc này, tay Lan Nghê Bội che lại cổ bị bóp của mình, vừa sợ vừa tức giận nhìn về phía Dao Dao. 

Phong Thần Dật lạnh lùng hé mắt, lôi kéo tay của Dao Dao quay đầu ly khai.

Đồng thời phía sau lại truyền tới tiếng gầm gừ gần như điên cuồng của Lan Nghê Bội: “Phong Thần Dật, mày khi còn bé đã gặp qua Lan Đóa, mày nên có biết nó ác độc bao nhiêu! Toàn bộ dân chúng Á Tư Lan Quốc đều mong mỏi Lan Đóa sớm chết đi, mong mỏi nó vĩnh viễn chết đi, không nghĩ tới cái yêu nghiệt này lại bị mày cưới về Phong gia, ha ha ha, tao sẽ chờ xem kẻ yêu nghiệt này làm sao đem mày hại chết!”

“Tao sẽ chờ xem kẻ yêu nghiệt này làm sao đem mày hại chết!” 

Bên trong xe, Dao Dao thay Phong Thần Dật đơn giản xử lý vết thương nhưng lời nói ác độc kia của Lan Nghê Bội cứ lặp lại bên tai của cô không dứt.

“Anh khi còn bé đã gặp qua Lan Đóa?”

“Ừ...” Phong Thần Dật mặt không thay đổi gật đầu một cái: “Thời điểm Lan Đóa bốn tuổi tới chơi Trung quốc, cùng Lan Bội San công chúa ở tại Phong gia anh ba ngày.” 

“Trước kia, vì sao không nói cho em?”

“Anh cho rằng không cần thiết phải nói.” Phong Thần Dật giữ thật chặt tay nhỏ bé lạnh run của cô lại: “Em chắc chắn không phải là cô ấy!”

“Vì sao khẳng định như vậy? Ha ha... Không phải là bởi vì Lan Đóa đúng như theo như lời Lan Nghê Bội là một cô gái vô cùng ác độc?” 

Phong Thần Dật rơi vào im lặng, bởi vì hắn cũng không biết nên hướng về phía Dao Dao miêu tả như thế nào, Lan Đóa mà hắn tiếp xúc trước kia rốt cuộc là một cô gái có bộ dáng gì.

Một lúc lâu, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không phải vậy.”

“Đừng gạt em!” Dao Dao kích động gạt tay hắn ra, gắt gao nắm thành nắm đấm: “Vừa rồi lúc bọn người Lan Nghê Bội đánh anh phản ứng đầu tiên của em là làm ra bộ dạng của Lan Đóa khiến các nàng dừng tay nhưng... Em cũng không biết tại sao mình lại diễn giống Lan Đóa như vậy!” 

“Cao ngạo, cuồng vọng, ngoan độc, chẳng coi ai ra gì. Thật ra hình ảnh của Lan Đóa xuất hiện rất nhiều lần trong đầu em. Lúc nãy khi em đóng vai Lan Đóa phản ứng của Lan Nghê Bội chính là khẩn trương và sợ hãi, thực ra... Em ở Á Tư Lan Quốc là em gái ruột của người kế nhiệm hiện tại Lan Nặc...”

Lúc Lan Nặc đến tìm Băng Dạ thì Băng Dạ đang ôm cô, bảo cô phải bảo vệ người dân. Lúc Lan Nặc nhìn thấy Dao Dao ngay lập tức bị dọa té trên mặt đất...

Lan Nặc, Lan Nghê Bội sau khi nghe cái tên Lan Đóa đều có phản ứng như vậy, có thể thấy được... 

Trước đây Lan Đóa là một cô gái rất độc ác. Rõ ràng chỉ có bốn tuổi lại bị mọi người gọi là yêu nghiệt, mong đợi cô chết đi, cô rốt cuộc đã làm chuyện ác độc gì?

“Dao Dao em thật sự không phải cô ấy. Em nghĩ xem, mười bốn năm trước Lan Đóa bốn tuổi nếu bây giờ còn sống đã mười tám tuổi nhưng em là mười chín tuổi.”

“Cô khẳng định cô mười chín tuổi?” Nghi vấn của Băng Dạ hiện ra trong đầu Dao Dao, cô đau khổ nói: “Tuổi có thể là giả, tuổi của em là do mẹ nói. Mẹ muốn nói nhiều hơn cũng có thể!” 

“Dao Dao...”

“Ô...” Cô hoảng hốt, nước mắt lăn trên má, kích động nhào vào lòng Phong Thần Dật: “Em không muốn làm Lan Đóa nhưng trong đầu luôn xuất hiện những hình ảnh kì lạ, muốn em lừa dối bản thân không phải cô ấy em không làm được!”

“Dao Dao em nghe anh nói. Có lẽ Lan Đóa có vô số tội ác không thể tha thứ, giết rất nhiều người nhưng hiện tại Lạc Dao Dao rất lương thiện. Em chỉ cần làm tốt vai trò của Lạc Dao Dao là được.” 

Đúng vậy...

Cho dù trước kia Lan Đóa có bao nhiêu độc ác, đã làm chuyện gì trong quá khứ thì mười mấy năm qua cô vẫn là Lạc Dao Dao, không làm chuyện thương thiên hại lí dù một ngày nào đó... Trí nhớ của cô hồi phục, phát hiện mình chính là Lan Đóa mà mọi người e sợ thì... Cô cũng có thể nói với họ hiện tại cô là Lạc Dao Dao không phải Lan Đóa điện hạ luôn làm chuyện xấu trước kia.

Bên trong biệt thự Phong gia. 

“Mẹ à, mẹ khẳng định Lạc Dao Dao chính là Lan Đóa điện hạ của Á Tư Lan Quốc chúng ta sao?” Lan Lăng tuy là hoàng thân quốc thích ở Á Tư Lan Quốc nhưng địa vị rất thấp kém, căn bản chưa từng gặp Lan Đóa nhưng vẫn nghe qua cách xử lý của Lan Đóa... Dường như ngoan độc và tàn nhẫn là hai từ thích hợp nhất để hình dung Lan Đóa.

“Mẹ không có cách để xác định. Con cũng biết mẹ sớm rời khỏi Á Tư Lan Quốc nhưng lúc nãy nhìn ánh mắt Lạc Dao Dao cùng với giọng điệu nói chuyện, còn có thái độ coi thường tất cả kia thật sự rất giống Lan Đóa, quá giống. Không được! Không được! Mẹ phải gọi điện thoại, gọi điện thoại.” Trong lòng Lan Nghê Bội càng nghĩ càng sợ hãi, luống cuống chạy tới chỗ để điện thoại, nhanh chóng ấn một dãy số.

“A lô.” 

“Tằng... Phó thủ tướng Tằng!” Lan Nghê Bội chính là gọi cho Tằng Giai Thụy.

“Là Phong phu nhân à, có chuyện gì sao?”

“Phó thủ tướng Tằng, tôi có chuyện cần ông xác nhận!” 

“Chuyện gì?”

“Lan... Lan Đóa có phải chưa chết hay không?”

Bên kia điện thoại khi Tằng Giai Thụy nghe câu này thì không khỏi cười nhạt: “Thế à? Chuyện này tôi cũng không rõ.” 

“Làm sao bây giờ? Phó thủ tướng Tằng hình như yêu nghiệt kia còn sống.”

“Như vậy...” Từ giọng nói của Tằng Giai Thụy có thể thấy được hắn không có hứng thú với sống chết của Lan Đóa.

“Phong phu nhân bà gọi cho tôi là có mục đích gì? Chính là để thông báo với tôi là Lan Đóa còn sống sao?” 

“Thật ra cũng không phải...” Lan Nghê Bội dần dần bình tĩnh lại: “Là như vầy phó thủ tướng Tằng, con trai tôi bị Phong Thần Dật trục xuất khỏi Phong Thị. Ông có biện pháp gì giúp nó hay không?”

“Chuyện này... Ha ha, xin lỗi tôi cũng không giúp được gì. Tốt nhất bà tự tìm cách đi.”

“Tút tút” điện thoại bị cắt đứt. 

“Phó thủ tướng Tằng... A lô. Phó thủ tướng Tằng!” Lan Nghê Bội còn có chuyện muốn nói nhưng điện thoai sớm đã ngắt.

“Mẹ, phải làm sao bây giờ? Phó thủ tướng không chịu giúp Thần Duệ sao?” Ở bên cạnh Lan lăng vô cùng lo lắng hỏi.

“Hừ.” Lan Nghê Bội hừ lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Này là thật tế thôi. Hiện tại Thần Dật gặp khó khăn người đàn ông kia liền qua cầu rút ván, làm sao có thể giúp chúng ta được.” Đây chính là lòng người lạnh nhạt bà đã sớm hiểu được. 

“Mẹ, nói cách khác...”

“Ai... Chuyện đã đến nước này thì thắng làm vua thua làm giặc thôi. Chúng ta chỉ có thể... Đối mặt với sự thật!”

Trong nhà Dao Dao liên tục đổi băng gạt bị thấm máu: “Thần Dật, sao miệng vết thương của anh không ngừng chảy máu? Chúng ta tới bệnh viện đi.” 

“Không cần.” Phong Thần Dật khẩn trương ngồi dậy: “Em chờ anh ở đây.” Hắn nhanh chóng vào phòng ngủ.

Khi hắn quay lại thì vết thương đầy máu đã chuyển biến tốt hơn.

“Hô... Thật dọa người, sao lại nhiều máu vậy chứ?” Dao Dao dọn sạch băng gạt trên bàn. 

Nếu không biết còn tưởng bọn họ giết người, quả thật là vô cùng thê thảm.

Đêm càng lúc càng khuya.

Phong Thần Dật ôm Dao Dao muốn ngủ nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. 

“Thần Dật... Anh ngủ rồi sao?”

“Không, làm sao vậy?”

Cô cọ cọ đầu vào ngực hắn, có chút đăm chiêu nói: “Anh có thể nói cho em biết khi Lan Đóa ở nhà anh ba ngày có bộ dạng như thế nào không?” 

Phong Thần Dật nhíu mày: “Không phải đã nói anh không cần nói ra sao?”

“Nhưng mà... Em muốn biết, bộ dáng khi ấy...” Cô hít hít mũi, cố gượng cười: “Có phải rất đáng ghét không?”

“Ha ha, anh cùng cô ấy chỉ tiếp xúc ba ngày thôi, không có nhiều ấn tượng lắm.” 

Gạt người! Phong Thần Dật nói dối, cô và hắn quen biết sáu năm, trong thế giới của hắn nếu không đúng thì là sai, nào có chuyện gì không có đáp án như thế này?

Chắc là trong ấn tượng của hắn Lan Đóa cũng không tốt đúng không?

Ai... Ngay cả một người đàn ông chân chính như Phong Thần Dật cũng chán ghét cô bé kia, thật không biết bộ dáng Lan Đóa đáng ghét như thế nào nữa! 

Bên trong trung tâm thương mại Dao Dao một mình đi mua quần áo.

Vì ngày mai chính là sinh nhật của Phong Thị cô nhất định sẽ phải lấy thân phận là vợ của Phong Thần Dật tham gia nên cần lựa chọn lễ phục tốt một chút.

“Ai... Có Tiểu Mạn ở đây thì tốt rồi. Đáng tiếc...” Vài ngày trước Cung Tiểu Mạn đã về Nhật Bản. Không biết Tiểu Mạn ở Nhật Bản thế nào rồi? Cậu ấy thật sự phải gả cho người đàn ông mình không thích sao? 

Nếu hiện tại không quá bận cô hận không thể lập tức bay tới Nhật Bản nhưng ở đây cô... Cũng bị vùi lấp hoàn toàn.

Cô bất tri bất giác tới chỗ chuyên kinh doanh Prada. Cô đứng trước cửa nhớ lại trước đây khi còn là nhân viên của Bác Sâm, lúc một đòng nghiệp nam đưa cô tới đây mua quần áo thì tình cờ gặp Phong Thần Dật. Cũng chính vì vậy mà hiện tại trung tâm thương mại này đã bị Phong Thần Dật thu mua.