Thuần Tuý

Chương 29: 29: Nguy Cơ





Bản chất của việc học là hiểu và nhớ, nhưng điều quan trọng nhất là phải biết cách vận dụng những gì đã học được.

Tiết tự học thứ hai mỗi buổi chiều, Thẩm Quân đều phải soạn ra một đề bài mới cho Hình Kính Dương, mỗi môn một đề.

Hắn rốt cục cũng giống như tất cả các bạn học bình thường chồng một đống tài liệu trên góc trái bàn học, chỉ bất quá hắn không phải vì bản thân mình chuẩn bị, mà là vì một người khác.
Thẩm Quân ra đề xong còn phải đem đống lời giải mà ngày hôm trước Hình Kính Dương nộp cẩn thận xem lại một lần.

Lúc này đối với hắn mà nói thực sự là đỉnh cao của thống khổ, từng tờ một, ngoại trừ phần đề mục ra, cơ hồ tất cả đều là màu đỏ sửa chữa, Thẩm Quân nhìn mà đau đầu.
Viết một hồi bút của hắn lại hết mực, đành phải vỗ vai người bàn trước, “Mượn bút đỏ.”
Ôn Văn lật lật hộp bút chì, “Hết rồi, ngày hôm qua không phải mới đưa cho cậu một cái sao?”
Thẩm Quân không khỏi thở dài.
Ôn Văn vốn dĩ cũng không quay lưng lại, nghe tiếng hắn thở ra liền giật mình, chuyện này lạ!
Cô nhanh chóng quay đầu lại phía sau, tay vịn lấy thành ghế, “Cậu mà cũng biết than thở? Có chuyện gì buồn nói ra để tớ vui vẻ một chút?”
Thẩm Quân nhìn cô một bộ cười trên sự đau khổ của người khác, trong giây phút hiểu ra vì sao vị lớp phó này lại không được lòng nhiều người như vậy —— quá thiếu đánh, cả người đều thiếu đánh.
“Này? Này! Thẩm Quân cậu đừng đi mà!” Vừa vặn chuông tan học đúng lúc vang lên, Ôn Văn đuổi theo, “Đi căng tin hả? Đợi tớ đi cùng với!”

“Tôi đi vệ sinh.”
“A, vậy cũng đợi tớ đi với!”
“… Tôi đi nhà vệ sinh nam.”
“Tớ biết chứ, chẳng nhẽ cậu lại đi nhà vệ sinh nữ?”
Thẩm Quân chẳng buồn đáp, chỉ là sải bước nhanh hơn, bỏ rơi đồ phiền phức này.
Tới nhà vệ sinh, gian phòng bên cạnh lại không biết đang làm cái gì, động tĩnh không nhỏ, cách một cánh cửa gỗ mà ở đây vẫn có thể nghe được.

Thẩm Quân đang định đổi phòng, vừa đặt tay lên chốt cửa liền nghe được thanh âm quen thuộc, “Về nói cho Mạnh Phàm…” Tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, “Chủ nhật tao ở chỗ cũ chờ nó.”
“Được, được, tao sẽ… sẽ truyền lại không thiếu một chữ… Có thể, có thể đi được chưa?” Một nam sinh khác khúm núm trả lời, run rẩy xin chỉ thị.
Lại có tiếng bật lửa vang, “Cút.”
Thẩm Quân lui về phía sau một bước, tránh cho người đang nghiêng ngả đi không vững phía trong đụng phải, thấy cậu nhóc đang che bụng chạy ra ngoài, lông mày càng nhíu sâu hơn.
“Thẩm Quân?” Hình Kính Dương trông thấy bóng dáng mơ hồ xuyên qua cánh cửa đã gần khép hẳn, vội vàng đẩy cửa ra, thế nhưng cái gì cũng không có.

Thị lực của cậu vô cùng tốt, không có khả năng nhìn nhầm.

Hình Kính Dương dập tắt điếu thuốc, có chút không yên lòng trở về lớp.
Tan học, Hình Kính Dương đứng trước cổng trường đợi Thẩm Quân, mỗi ngày hai người đều ở chỗ này nói lời tạm biệt, trao đổi bài tập và bài giải.

Trời đã tối đen, Hình Kính Dương dựa vào gốc cây, chờ nửa ngày không thấy người, điện thoại cũng không gọi được; cậu từ góc tường phía đông trèo vào, chạy lên giảng đường, cửa lớp 1 đã sớm khóa cứng.
Tim cậu lúc này mới bắt đầu run rẩy.
Trên đường từ trường đến nhà Thẩm Quân, Hình Kính Dương một mực tìm cách giải thích cho chính mình, chắc chắn Thẩm Quân là người cậu đã nhìn thấy chiều nay.

Lẽ ra cậu không nên làm những việc này trong nhà vệ sinh, quá sơ xuất.
“Dì Tống, Thẩm Quân có nhà không ạ?”
“Có thì có… Nhưng hôm nay nếu không có việc gì thì cháu về trước đi, Tiểu Quân tâm tình… Có lẽ không tốt lắm, không muốn gặp cháu.” Dì Tống xin lỗi nói thẳng.
Hình Kính Dương đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng đàn từ bên trong truyền ra, nốt sau dồn dập đè lên nốt trước, cậu không hiểu âm nhạc, nhưng cũng có thể nghe ra sự bức bối bên trong.
“Dì, dì để cho cháu vào đi, cháu có lời muốn nói với cậu ấy.”
“Là cháu chọc nó thành như vậy?” Dì Tống không vui hỏi.

Hình Kính Dương xấu hổ cúi đầu.
“Cái đứa nhỏ này!” Dì Tống tránh ra, thả hắn vào nhà, “Dỗ cho tốt, đừng có lại chọc nó giận đấy biết chưa?”
Hình Kính Dương loạn xạ gật đầu, đi theo hướng âm thanh phát ra.

Cậu đứng sau lưng Thẩm Quân nhìn hắn xả giận lên những phím đàn, đợi đến khi bản nhạc kết thúc, Hình Kính Dương mới tới gần.

“Tôi cũng không biết cậu còn biết chơi đàn đấy, Thẩm Quân.”
Thẩm Quân buông tay đứng dậy, quay người bỏ qua cậu đi lên tầng, “Mỗi người đều có một mặt không muốn cho người khác biết, ai cũng không ngoại lệ.”
Hình Kính Dương vốn còn ôm lấy một tia ảo tưởng, ảo tưởng bản thân vẫn chưa bị bại lộ, thế nhưng ẩn ý trong lời nói của hắn đã khiến cậu hiểu rõ.

Hình Kính Dương đi theo Thẩm Quân tiến vào thư phòng, cửa vừa đóng Hình Kính Dương liền nhanh mắt khoá lại, kéo lấy tay áo Thẩm Quân, “Cậu hiểu lầm tôi, Thẩm Quân.”
“Hiểu lầm?” Thẩm Quân giễu cợt, quay đầu lại hỏi: “Là hiểu lầm cậu đang nói dối tôi? Hay là hiểu lầm cậu không có bỏ lời nói của tôi lọt vào tai?
“Tôi…” Một câu nói của Thẩm Quân xé rách lớp ngụy trang của cậu.
“Chủ nhật? Làm cái gì? Cậu đánh người hay là người đánh cậu?”
“Thật sự không phải như cậu nghĩ, bọn tôi, bọn tôi…”
Thẩm Quân một quyền đấm vào cánh cửa phía sau Hình Kính Dương, rầm một tiếng.
“Cậu làm cái gì thế hả Thẩm Quân? Không muốn sống nữa sao?” Hình Kính Dương sốt ruột nắm lấy tay của hắn, Thẩm Quân lại giữ ở nơi đó không nhúc nhích, Hình Kính Dương đành phải thoả hiệp thừa nhận, “Là tôi, tôi hẹn bọn nó, nhưng thực sự là có lý do…”
“Lý do gì?” Thẩm Quân đau đến giọng nói cũng run rẩy, “Đến cả lúc tôi chịch cậu tôi cũng không dám dùng toàn lực, sợ làm cậu bị thương.

Còn cậu thì sao? Cậu có biết quý trọng bản thân mình không? Cậu nói xem!”

Hình Kính Dương thấy tay hắn đã rớm máu, khóe mắt bắt đầu ươn ướt, “Đừng như vậy, Thẩm Quân, tôi nói, thả tay ra đi, chảy máu rồi.”
“Đừng có mà giả tình giả nghĩa.

Nếu cậu thực sự thương tôi, cậu hẳn sẽ không làm những chuyện tôi không thích.”
Hình Kính Dương cắn răng, nói thế nào? Không thể nói, nói ra cậu sẽ sợ, sợ tôi cái thằng xấu xa này mang cậu kéo xuống địa ngục mất thôi.

Hình Kính Dương đã phải mệt mỏi chống lại uy hiếp của kẻ khác, lại còn phải chịu đựng chỉ trích của Thẩm Quân, đầu óc cậu không thể chứa nổi nhiều chuyện phiền lòng như vậy, “Đúng, là tôi giả tình giả nghĩa, tôi giả tình giả nghĩa chổng mông lên cho cậu làm, tôi giả tình giả nghĩa dùng hết sức theo đuổi cậu, mua vui cho cậu.

Ở bên cậu tôi không giống bản thân mình.

Cậu có biết không? Con mẹ nó chứ rốt cục tôi là ai tôi cũng không biết!”
Thẩm Quân chậm rãi buông bàn tay, lấy lại vẻ mặt không cảm xúc thường ngày, “Nếu cậu đã uỷ khuất như vậy, thì bỏ đi.”
“Cậu có ý gì?”
Thẩm Quân xoa xoa mi tâm, “Chia tay đi.” Hắn không để ý tới mắt Hình Kính Dương trong giây phút đỏ bừng, tiếp tục nói: “Như cậu mong muốn, trở về là chính cậu.”
“Tôi sẽ không đồng ý, đi trước.”.